Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 172 - Chương 172: Thất Tinh Trận

Chương 172: Thất Tinh Trận Chương 172: Thất Tinh Trận

"Đúng là có hứng thú với Thất Tinh Trận trên người ngươi. Chức Thần Đan ta tự nhiên là không có, hơn nữa cũng không có nhiều linh thạch như vậy." Lục Tiểu Thiên nói.

"Những thứ này đều không có, vậy ngươi còn đi theo ta làm gì?" Lão giả đầu hói vẻ mặt tức giận, vốn lão đã vô cùng thất vọng, chỉ là không nghĩ tới Lục Tiểu Thiên một đường đi theo, khiến tâm tình tuyệt vọng của lão lần nữa dấy lên mấy phần hi vọng. Nhưng tên gia hỏa này lại dám hý lộng lão, nếu nơi này không phải trong Vọng Nguyệt Thành, không cho phép đánh nhau, lão còn muốn ra tay hảo hảo giáo huấn một chút tên tiểu tử trước mắt không biết trời cao đất rộng này.

"Chức Thần Đan không có, bất quá Dưỡng Hồn Đan lại có thể có được trong vài ngày tới, không biết có thể thay thế được không?" Lục Tiểu Thiên nói.

"Dưỡng Hồn Đan? Tự nhiên càng tốt hơn , hai ngày có được không?" Lão giả đầu hói thần sắc kích động nói. Công hiệu của Dưỡng Hồn Đan không kém Chức Thần Đan, thậm chí có khi còn hơn, có thể có Dưỡng Hồn Đan tự nhiên càng tốt hơn.

"Hai ngày? Không nhất định, điều này ta không dám cam đoan, ngươi cần gấp như vậy, phải chăng có chuyện gì khó nói?"

"Thật không giấu giếm gì, khuyển tử gặp phải cường địch. Sử dụng bí thuật để liên tục vận dụng hai lần Thất Tinh Trận, thần thức bị hao tổn nghiêm trọng. Hiện tại đã hấp hối, chỉ còn một hơi thở mà thôi. Trong hai ngày còn có thể miễn cưỡng duy trì được, qua hai ngày tùy thời cũng có thể thân tử đạo tiêu." Lão giả đầu hói thần sắc ảm đạm nói: "Nếu không phải như vậy, ta cũng không nở lấy Thất Tinh Trận tâm huyết cả đời ta ra bán."

"Thì ra là vậy, ta cũng chỉ có thể cố gắng trong thời gian ngắn nhất lấy được Dưỡng Hồn Đan. Các ngươi ở chỗ nào? Ta có được đan dược rồi sẽ lập tức đi tìm các ngươi."

Lục Tiểu Thiên hỏi, Dưỡng Hồn Đan luyện chế cũng không phải chuyện dễ. Gần như phải cần trung cấp Luyện Đan Sư mới có thể luyện chế ra được, hắn hiện tại vẫn còn kém một chút mới là trung cấp Luyện Đan Sư. Trong hai ngày phải luyện chế ra quả thật là khiêu chiến không nhỏ với hắn.

Lão giả đầu hói nói xong địa chỉ. Lục Tiểu Thiên liền vội vàng rời đi. Một khi nhi tử của lão giả đầu hói chết đi, tự nhiên cũng không cần phải bán Thất Tinh Trận nữa, hắn cần phải tranh thủ thời gian mới được.

Một ngày rưỡi sau, Lục Tiểu Thiên tâm tình vô cùng vui sướng đứng trước một tiểu viện độc lập. Không chỉ vận khí của hắn không tồi, thành công luyện chế ra Dưỡng Hồn Đan, ngoài ra Luyện Đan thuật của hắn cũng được đề cao. Để hắn sau này tu luyện cũng có thêm mấy phần đảm bảo.

"Là ngươi, nhanh, nhanh tiến vào!" Lão giả đầu hói khi mở cửa nhìn thấy Lục Tiểu Thiên, vẻ mặt kinh hỉ.

"Đạo hữu đã có được Dưỡng Hồn Đan?" Lão giả đầu hói xoa xoa tay, vẻ mặt vô cùng lo lắng hỏi.

"Phụ thân, có phải có tung tích đan dược rồi không?" Lúc này một thiếu phụ xinh đẹp đi ra từ một gian phòng bên trong viện tử. Trên mặt còn mang theo nước mắt, bên cạnh thiếu phụ còn có một nam đồng mười mấy tuổi, chính là tức phụ và cháu trai của lão.

"Đã có được rồi, chỉ bất quá số lượng linh thạch ngươi yêu cầu đích thực quá nhiều." Lục Tiểu Thiên gật đầu sau đó nói.

"Không giấu gì đạo hữu, khuyển tử hiện tại đã hấp hối gần chết, chỉ cần có thể cứu được tính mạng khuyển tử, ta đã cám tạ trời đất rồi, đâu còn dám yêu cầu gì nữa. Cho dù chỉ trao đổi được một viên Dưỡng Hồn Đan, lão cũng đồng ý." Lão giả đầu hói cười khổ nói, thiếu phụ xinh đẹp thần tình cũng vậy.

"Ta không phải là kẻ lợi dụng người khác lúc khó khăn. Nơi này có hai viên Dưỡng Hồn Đan. Ngoài ra ta cho thêm các ngươi một viên Trúc Cơ Đan. giá trị tổng thể cũng không khác biệt lắm. Chúng ta coi như hòa nhau." Lục Tiểu Thiên lắc đầu, tiện nghi hắn sẽ thích chiếm, nhưng việc cháy nhà hôi của hắn sẽ không làm. Trừ phi đối phương có thù hận với hắn thì hắn mới ăn sạch, gặm sạch đối phương.

"Cảm, cảm kích bất tận, đạo hữu ngày sau nếu có chỗ nào cần giúp đỡ. Tại, tại hạ nhất định sẽ xông pha khói lửa, không bao giờ chối từ!" Lão giả đầu hói kích động môi run rẩy. Trong tu tiên giới, lão nhìn thấy quá nhiều người lâm trận phản bội, những kẻ hai mặt. Chuyện tới nước này, liên quan đến tính mạng nhi tử, lão dù cho bị thiệt cũng chỉ có thể chấp nhận. Nhưng không nghĩ tới vận khí của lão lại tốt như vậy. Lúc này thương thế của nhi tử lão đã rất nặng. Một viên Dưỡng Hồn Đan có lẽ có thể cứu lại tính mạng nhi tử, nhưng chưa chắc có thể khiến nhi tử bình phục như trước đây. Hai viên thì chắc chắn không vấn đề gì. Ngoài ra còn có một viên Trúc Cơ Đan cầu còn không được. Nếu như đổi thành linh thạch mà tính, Lục Tiểu Thiên có lẽ hơi chiếm chút tiện nghi. Nhưng đối với một nhà lão giả đầu hói mà nói, đã là kết quả tốt nhất rồi.

Thiếu phụ xinh đẹp dẫn theo nam đồng dập đầu cảm tạ Lục Tiểu Thiên nhưng lại bị hắn ngăn cản.

Lão giả đầu hói bảo tức phụ cho nhi tử đang nằm trên giường bệnh phục dụng Dưỡng Hồn Đan. Vẻ mặt nam tử vốn xám xịt như tử thi lúc này rõ ràng đã có thêm tia huyết sắc, khí tức sinh mệnh đang bắt đầu từ từ trở nên mạnh mẽ, trở nên ổn định.

Lục Tiểu Thiên sau đó có được trận bàn của Thất Tinh Trận, lão giả đầu hói lại tỉ mỉ giảng giải cho hắn một số điểm cần thiết để sử dụng Thất Tinh Thần, hơn nữa còn đưa cho hắn thêm một quyển thư phổ. Lục Tiểu Thiên không khỏi suy nghĩ, nếu như không phải hắn đưa thêm hai viên đan dược, sợ rằng lão giả đầu hói này cũng chưa chắc sẽ nói rõ tường tận với hắn về Thất Tinh Trận này.

Thất Tinh Trận, cũng coi như đã có được, chỉ là muốn sử dụng phải trả giá rất lớn. Nếu không phải lúc nguy hiểm tới tính mạng thì không thể dễ dàng sử dụng được. Sau khi cáo biệt lão giả đầu hói, Lục Tiểu Thiên trở lại nơi ở của mình. Một hơi hơn mười ngày, ngoại trừ ngẫu nhiên luyện chế mấy lô Bồi Nguyên Đan và Dưỡng Hồn Đan, thời gian còn lại đều nghiên cứu Thất Tinh Trận. Gần nửa tháng thời gian qua đi, hắn đại khái cũng hiểu rõ cách vận dụng Thất Tinh Trận rồi.

"Không hổ là trận pháp có hung danh vang dội nhất trong tứ giai sát trận." Sau một hồi lâu, Lục Tiểu Thiên chống cằm suy nghĩ. Đối với người khác mà nói, cái giá để sử dụng quá lớn. Bất quá đối với hắn mà nói thì vẫn còn trong phạm vi có thể chấp nhận được. Về phần Liệt Thần Bí Thuật, sau khi hắn tiến vào Trúc Cơ kỳ, đã có thể tu luyện thêm nữa. Nếu như tiếp tục phân chia ra phó nguyên thần thứ hai, càng thêm tiện lợi để sử dụng Thất Tinh Trận.

Lục Tiểu Thiên thu lại thư phổ của Thất Tinh Trận, một đạo Truyền Âm Phù từ bên ngoài bay vào.

"Lục sư đệ, ta là Tuân sư huynh, hiện tại ta đang có một số việc, sợ không thể cùng các đệ đi ra ngoài lịch luyện được. Mấy người bọn họ xem như thế nào đi. Nhiệm vụ xuất môn lịch luyện này, sớm đã chỉ còn là thông lệ. Các đệ đi quốc gia thế tục nào khác cũng coi như là lịch luyện. Điền sư muội và Tống sư đệ ta cũng đã thông tri tới rồi. Mỗi người tự làm việc của mình đi. Sau ba nắm, chúng ta trở về môn phái ghi chép lại một chút là được." Trong Truyền Âm Phù, tiếng nói của Tuân Tu vô cùng rõ ràng.

Lục Tiểu Thiên nhớ rằng Tuân Tu, Điền Tĩnh và Tống Hổ sau khi đấu giá kết thúc cũng giao dịch được mấy loại linh vật, xem bộ dạng chắc là bận lo việc tu luyện rồi.

Sau đó không lâu, Lục Tiểu Thiên cũng phân biệt nhận được Truyền Âm Phù của Điền Tĩnh và Tống Hổ, mỗi người đều nói rằng có việc riêng nên tự ai nấy lo chuyện của mình.

Xem ra lại đơn độc lên đường rồi, Lục Tiểu Thiên sờ sờ cằm,nhiệm vụ ra ngoài lịch luyện này cũng không nhất định phải theo quy định mà tự mình đi mấy cái quốc gia thế tục một chuyến. Bất quá quê hương Bắc Lương Quốc, còn có Việt Quốc cũng không thể không đi một chuyến.

Hắn thu thập một chút đồ đạc đơn giản. Lục Tiểu Thiên liền rời khỏi Vọng Nguyệt Thành, dựa theo con đường lúc trước mà quay về quê hương. So với trước đó chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, lúc này Lục Tiểu Thiên ngự kiếm phi hành, tốc độ không chỉ nhanh hơn cả trăm lần.

Những cơn gió lạnh thấu xương thổi qua hai bên tai, một hơi bay hơn mấy trăm dặm. Sau lại truyền đến một trận linh khí ba động dị dạng, Lục Tiểu Thiên khẽ nhíu mày, tựa hồ có người đi theo phía sau, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh.

Nhìn những cơn sóng lớn tung hoành dưới con sông lớn dưới chân, Lục Tiểu Thiên khóe miệng cong lên, không nghĩ tới lại có thể sử dụng Dung Thủy Châu nhanh như vậy.

Là ai đang đi theo ta? Lục tiểu Thiên muốn trực tiếp bỏ đi cho xong việc. Nhưng suy nghĩ một lúc vẫn nên làm rõ là ai đang nhắm tới hắn mới được. Đương nhiên, đây cũng do hắn lúc này cũng có năng lực tự bảo vệ nhất định.

Tiền Đại Lễ? hay hoặc là Viên Hạo? Viên Hạo hiện tại có lẽ còn chưa Trúc Cơ, y tu luyện tới Luyện Khí tầng mười ba còn cần một chút thời gian. Khi Lục Tiểu Thiên đang suy nghĩ lại những người hắn từng đắc tội qua, một thanh niên vẻ mặt âm trầm đã ngự khiếm phi hành bay tới.

"Sao, không chạy nữa à?" Thanh niên vẻ mặt âm trầm cười lạnh nhìn Lục Tiểu Thiên.

"Không biết các hạ vì sao từ Vọng Nguyệt Thành một đường đuổi theo ta tới đây?" Lục Tiểu Thiên đánh giá đối phương nói.

"Tự nhiên là vì báo thù cho huynh đệ đã chết đi của ta." Thanh niên âm trầm lạnh lẽo cười nói.

"Huynh đệ đã chết của ngươi?" Lục Tiểu Thiên trầm ngâm một hồi, có lẽ là người bị hắn giết chết bên trong Huyết Sắc Cấm Địa. Loại địa phương người ăn người như này, hắn không giết người khác, người khác thì sẽ giết hắn.

"Sao, không nhớ ra à, Cổ Kiếm Tông, trên truyền tống trận, đệ tử tinh anh Cổ Kiếm Tông Mạnh Hạo chết trong tay các ngươi." Thanh niên âm trầm sát khí mãnh liệt. "Thiên lý tuần hoàn, báo ứng là không sai, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi."

"Ngươi xác định ngươi có thể đối phó được ta?"

"Ngươi tưởng rằng ngươi có thể giết được đệ đệ ta trong Huyết Sắc Cấm Địa, liền thắng chắc ta sao? Tên tuổi của Lục Tiểu Thiên ngươi, ta sớm đã sai người đi nghe ngóng ở Linh Tiêu Cung rồi. Bất quá chỉ là một đệ tử bình thường mà thôi, chỉ là ỷ vào có mấy kiện pháp khí trên người, mới có thể hoành hành trong Huyết Sắc Cấm Địa.

Người này nói nhảm nhiều thật, nếu đã tìm hắn báo thù, nói nhiều như vậy làm quái gì, bất hảo, kế hoãn binh, Lục Tiểu Thiên sắc mặt hơi đổi.

"Thế nào, hiện tại mới phát hiện sao, xem ra ngươi bất quá cũng chỉ như vậy." Thanh niên âm trầm nhìn sắc mặt khẽ biến của Lục Tiểu Thiên, biết được hắn đã phát giác ra vấn đề. Bất quá lúc này ở gốc chân trời đã truyền đến một hồi pháp lực ba động, đồng môn của y rất nhanh sẽ đuổi tới rồi.

"Ngươi còn có đồng bộn, nhưng ta cũng không phải không có chuẩn bị, xem ám khí." Nếu như không phải đã là có đường lui, Lục Tiểu Thiên cũng sẽ không ở nơi không quen thuộc như vậy đợi đối phương. Lục Tiểu Thiên cười lạnh một tiếng, vung tay ném ra mấy chục khỏa La Yên Quả, bắn về phía thanh niên vẻ mặt âm trầm.

Thanh niên âm trầm cười lạknh, trường kiếm trong tay vung lên liên tục, một đạo kiếm quang chém nát mấy chục quả tiểu cầu đen kịt, trong đó tán phát ra lượng lớn khói đen. Cái gọi là ám khí không ngờ chỉ là đống La Yên Quả, thật là giảo hoạt. Ở nơi địa hình trống trải như vậy, La Yên Quả muốn ngăn cản một tu sĩ Luyện Khí kỳ còn không được, càng huống chi là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Y chỉ cần vung tay, một cơn gió thổi qua trực tiếp thổi bay hết khói đen. Sắc mặt lạnh lùng nhìn Lục Tiểu Thiên đã đi tới chỗ rừng cây gần nhất.

"Muốn chạy, nằm mơ!" Thanh niên âm trầm hừ lạnh một tiếng, nhìn thấy tốc độ bỏ chạy của đối phương cũng không hề nhanh. Y chẳng tốn bao nhiêu công sức đã đuổi theo kịp. Dễ dàng đuổi kịp như thế, không biết có cạm bẫy gì không? Trong đầu thanh niên âm trầm lóe qua ý nghĩ như vậy. Bất quá huynh đệ đồng môn sau lưng y cũng đã đuổi tới kịp, quản hắn có cạm bẫy gì cũng không sợ. Bọn họ đều là tu sĩ vừa mới tiến vào Trúc Cơ kỳ, lẽ nào đối phương còn có thể lấy một địch hai sao? Trường kiếm trong tay thanh niên trực tiếp đâm thẳng tới lưng Lục Tiểu Thiên. Trong chớp mặt trường kiếm đã xuyên qua thân thể, bất quá Lục tiểu Thiên đó lại vỡ thành mảnh nhỏ như thủy tinh, nơi đó một chút huyết tích cũng không có.

"Mạnh Khoan sư đệ, đã xảy ra chuyện gì?" Lúc này một thanh niên nam tử thấp lùn đã chạy tới.

"Bị tiểu tử này dùng kế chạy mất rồi, vừa rồi xung quanh vô cùng trống trải. Cho dù hắn dùng Thổ Độn Thuật, cũng chạy không được bao xa. Hơn nữa pháp lực ba động của Thổ Độn Thuật tuyệt không thể giấu giếm được ta." Vẻ mặt Mạnh Khoan vô cùng khó coi nói.

"Nơi này rộng lớn như vậy, ngoại trừ khu rừng nhỏ này, đối phương căn bản không có chỗ ẩn thân, tám phần là đã trốn dưới con sông này rồi." Thanh niên thấp lùn Lữ Thuyên xoay người nhìn về phía con sông rộng gần trăm trượng, nước sông đang chảy xiết kia nói.

"Trong con sông này cũng có yêu thú. Cho dù là tu sĩ Thủy hệ, trong thời gian ngắn như vậy cũng không thể chạy được bao xa trong con sông này. Chúng ta chia nhau ra đuổi theo." Mạnh Khoan lúc này mới phản ứng lại, lập tức quyết đoán nói.

"Dung Thủy Châu này sử dụng trong nước thật tốt." Lúc này Lục Tiểu Thiên ở trong nước không hề có chút trở ngại, cảm giác không khác biệt gì với trên mặt đất. Dung Thủy Châu biến hắn trở thành bộ dạng Hắc Thủy Yêu Nghê. Tốc độ di chuyển trong nước cũng không kém hơn bao nhiêu với việc ngự kiếm phi hành. Khi hai người Mạnh Khoan và Lữ Thuyên kịp phản ứng lại, chia nhau ra đuổi. Hắn đã đi được một khoảng không ngắn rồi.

Ào ào. . . . .

Ở bên trong dòng sông rộng lớn như thế, số lượng yêu thú cũng không ít, Mạnh Khoan liên tiếp đánh chết vài đầu đê giai yêu thú trong đó, bất quá chỉ có mấy con Thủy hệ yêu thú bình thường hiện lên mà thôi.

Mất dấu rồi, Mạnh Khoan phẫn nộ chém vài kiếm xuống dòng sông nước đang chảy cuồn cuộn, làm tóe lên lượng lớn nước sông.

Trên dòng sông, một con thuyền chở mấy chục người khách đang đi về bờ bên kia sông. Bất quá khi vừa đi đến giữa dòng sông, dưới đáy thuyền xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, ngay sau đó một bóng to lớn xuất hiện.

"Oa, một đầu Chương Ngư thật lớn!" Ở mũi thuyền có một nữ đồng năm sáu tuổi ngạc nhiên nhìn dưới thuyền xuất hiện một đầu Chương Ngư còn lớn hơn cả con thuyền này.

"Con ơi, quay lại!" Một phụ nhân trẻ tuổi vẻ mặt u ám hét lớn về phía mũi thuyền.

Hoa một tiếng, Chương Ngư khổng lồ vung xúc tu cuốn lấy nữ hài tử.

"A, Chương Ngư yêu!" Hơn mười người trên thuyền như thấy xúc tu to lớn của Chương Ngư liền kinh hãi kêu lên.

"Mụ mụ, mụ mụ!" Tiểu nữ đồng bị xúc tu cuốn lên lúc này bị dọa cho ngây người, thậm chí quên cả sợ hãi.

Xúc tu khác của Chương Ngư Yêu đã quấn lấy chiếc thuyền này rung lắc, hình thể to lớn của nó khiến chiếc thuyền giống như là chiến thuyền nan mỏng manh dưới cơn giận dữ của biển cả, lúc nào cũng có thể lật úp.

"Con ơi... " Phụ nhân trẻ tuổi nhìn thấy nữ nhi của mình bị Chương Ngư cuốn lấy bỏ vào trong miệng, phát ra tiếng hét tê tâm liệt phế.

Chương Ngư Yêu đắc ý cười lên quái dị, bất quá tiếng cười khó nghe đó vừa phát ra. Một đạo đao khí sắc bén khiến nó không có nỗi chút ý nghĩ phản kháng nào xuất hiện.

Xoẹt một tiếng, một đao cắt nước sông làm hai, làm bốc lên lượng lớn bọt nước. Chiếc thuyền vốn bị cuốn lấy, mắt thấy sắp bị chìm vào trong nước, lúc này lại được cổ lực đạo nhu hòa nâng lên.

Mọi người trên thuyền còn chưa tỉnh táo lại rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, dưới dòng sông đã nổi lên hai nửa thi thể của Chương Ngư khổng lồ.

Hoa, một thanh niên mặc áo xanh chân đạp kim đao từ dưới đáy sông bay lên, tay trái khẽ vung lên, nhẹ nhàng đưa nữ đồng đang bị kinh sợ về lại trên thuyền. Phụ cận cũng chỉ có một con Chương Ngư Yêu, Lục Tiểu Thiên bay ra khỏi con sông liền trực tiếp ngự đao phá không rời đi.

"Tiên Nhân, là Tiên Nhân cứu mạng chúng ta!" Trên thuyền, mười mấy người sợ hãi qua đi, nhao nhao cảm kích quỳ xuống. Phụ nhân trẻ tuổi càng ôm chặt nữ nhi của mình, sợ sẽ lần nữa bị mất đi.
Bình Luận (0)
Comment