Chương 174: Xác chết khắp nơi
Chương 174: Xác chết khắp nơi
Lục Tiểu Thiên một đường ngự đao phi hành trong lòng thầm than xui quẩy không thôi. Từ Linh Tiêu Cung tới Vọng Nguyệt Thành một đường thuận lợi, không có sóng gió gì. Nhưng vừa ra khỏi Vọng Nguyệt Thành, trước là bị người của Cổ Kiếm Tông trả thù, sau đó lại gặp phải mấy tên đệ tử của Thiên Trúc Giáo. Nếu không phải mấy người đối phương bị phân ra, sợ rằng tình huống hiện tại của hắn càng tệ hơn. Trước tiên bỏ chạy một lúc, nếu như hai tên gia hỏa này cứ cắn chặt không buông, chó cùng đường cũng có lúc sẽ cắn trả. Nói không chừng sau đó chỉ có thể quay lại liều mạng một phen. Xùy xùy, phải nói là bị ép tới tuyệt lộ, chó cùng đường mấy chữ này hình dung bản thân có chút không thích hợp.
Xem ra trước đó đáng lẽ phải ở lại Vọng Nguyệt Thành, hoặc là đợi Điền Tĩnh, Tống Hổ xử lý xong việc trên người mới cùng nhau hành động, nếu không lúc này cũng sẽ không lâm vào tình cảm cô độc chiến đấu như vầy.
Khiến Lục Tiểu Thiên thất vọng chính là hai kẻ của Thiên Trúc Giáo ở phía sau không hề có chút ý định bỏ cuộc, cũng may tốc độ của hai người này lại không nhanh bằng hắn.
"Nhạc sư huynh, làm sao bây giờ. Tiểu tử này tốc độ không chậm, hai người chúng ta lại không sở trường về tốc độ. Cứ như vậy sợ rằng là đuổi không kịp." Ngưu Cảnh Thái chân đạp một thanh phi kiếm, vẻ mặt lo lắng nói.
"Đáng tiếc Lôi Ưng Khôi Lỗi của ta đã bị tên Hư Thiên Môn kia đả thương, nếu không muốn đuổi kịp tiểu tử này cũng bất quá chỉ là chuyện trong chốc lát. Tiểu tử này thực lực không yếu, ngay cả Đào sư đệ cũng vẫn lạc trong tay hắn, chỉ kịp chạy thoát được nguyên thần. Hai người chúng ta nhất định phải hợp lực mới có nắm chắc phần thắng, việc quan hệ tới bí thuật truyền giáo của Thiên Trúc Giáo, bất kể như thế nào, đều phải đuổi theo. Hiện tại chức vị giáo chủ vẫn còn trống, sư phó đang cùng Bạch phó giáo chủ tranh đoạt chức chưởng giáo. Hai người chúng ta nếu có thể bắt được người này, khi sư phó leo lên chức chưởng giáo, còn sợ thiếu chỗ tốt cho chúng ta sao?" Nhạc Tùng nghiến răng nghiến lợi, sau đó lại phân tích lợi hại trong đó nói.
"Đáng tiếc lần này chỉ có ba sư huynh đệ chúng ta đến Vọng Nguyệt Thành." Ngưu Cảnh Thái tức giận nói, "Bộ dạng này sợ rằng chúng ta sẽ đuổi không kịp đối phương."
"Nếu những người khác cũng tới đây, chúng ta còn có thể độc chiếm công lao này sao?" Nhạc Tùng trợn mắt nói: "Tiểu tử này chỉ có một người, sức chịu đựng có hạn, ngươi leo lên kiếm của ta trước, để ta ngự kiếm phi hành, ngươi thì nhắm mắt dưỡng thần, chúng ta thay phiên phụ trách truy kích. Tiểu tử này cho dù cho có nhiều linh thạch bổ sung, nhưng ngự kiếm lại tiêu hao thần thức, căn bản không thể hoàn toàn bổ sung, ta cũng không tin hắn có thể một mực ngự kiếm bay đi như vậy."
Hai mắt Ngưu Cảnh Thái lập tức sáng lên, đây cũng là một ý hay. Hai người bọn họ có thể thay phiên nghỉ ngơi, nhưng đối phương lại không có thời gian nghỉ ngơi.
Trên phi kiếm của Nhạc Tùng mặc dù có nhiều thêm một người, nhưng hơn một trăm cân trọng lượng, đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà nói, cũng không có ảnh hưởng quá lớn, vẫn có thể một mực theo sát Lục Tiểu Thiên, một đường đuổi theo.
Nhưng khi thời gian truy kích càng dài, sắc mặt hai người Nhạc Tùng và Ngưu Cảnh Thái cũng càng ngày càng khó coi. Bọn họ đã thay phiên nhau mấy lần. Lục Tiểu Thiên ở phía trước ngự đao phi hành tốc độ vẫn một mực không hề chậm lại nửa phần. Hai người không khỏi liếc nhìn nhau một cái, bọn họ ngự kiếm phi hành quá lâu, thần thức đều đã mệt mỏi dị thường, nhất định phải thay phiên nghỉ ngơi. Cái tên ở phía trước kia nguyên thần đến tột cùng cường đại như thế nào, lại có thể kiên trì đến mức độ như vậy?
"Nếu như người này là đệ tử Thiên Trúc Giáo, thực lực của hắn chỉ sợ có thể quét ngang bất cứ tu sĩ cùng giai nào. Đào sư đệ vẫn lạc trong tay hắn thật sự không có chút oan uổng nào." Ngưu Cảnh Thái vẻ mặt âm trầm nói.
"Cho dù nguyên thần có mạnh hơn tu sĩ cùng giai mấy lần, nhưng cũng phải có hạn độ. Ta không tin hắn có thể một mực so tiêu hao với chúng ta." Nhạc Tùng cắn răng một cái, tiếp tục kiên trì.
Thần thức của Lục Tiểu Thiên tự nhiên không hề mạnh hơn tu sĩ cùng giai mấy lần, cho dù mạnh hơn mấy lần, cũng không có khả năng kiên trì thời gian dài như thế, chỉ là vừa khéo hắn tu luyện Liệt Thần Bí Thuật loại công pháp thần thức cực kỳ hiếm thấy này. Sau khi phân chia ra chủ phó nguyên thần, có thể thay phiên khống chế phi kiếm, luân phiên nghỉ ngơi, nếu không đã sớm bởi vì thần thức tiêu hao quá độ mà không thể không dừng lại rồi.
Chỉ là hai tên này như thuốc cao bôi trên da chó thật sự là phiền chết đi được, dứt cũng dứt không đứt. Xem ra nếu thực sự không được thì cũng chỉ có thể đánh một vòng bay trở về Vọng Nguyệt Thành, nếu không cứ một mực chạy trốn như vậy cũng không ổn.
Chỉ là một hơi như vậy lại bay thêm mấy ngàn dặm, lúc Lục Tiểu Thiên đang âm thầm tính toán, đột nhiên phía dưới có một mảnh tử khí âm trầm xông thẳng lên trời. Thế tục quốc gia lúc nào lại có một mảnh nơi quỷ khí âm u như vậy?
Lục Tiểu Thiên lấy làm kinh hãi, khống chế Liệt Địa Đao hạ thấp độ cao, phát hiện ở dưới bốn phía đều là một mảnh đất cằn cỏi đầy sỏi đá. Thôn xóm vẫn đang bị ngọn lửa thiêu đốt, thi thể khắp nơi trên mặt đất, chân tay gãy vụn, tường sập ngói đổ. Chỉ riêng thi thể nhìn thấy trên mặt đất, liếc sơ đã là số lượng hàng trăm ngàn. Có bình dân, cũng có binh sĩ thế tục, nhìn phía dưới xung quanh đều là tàn thi của chiến mã, đao thương kiếm kích khắp nơi đầy vết rỉ vết loang lổ, còn có quân kỳ bị tàn phá. Xem ra nơi thế tục quốc gia này đã trải qua một trận chiến tranh thảm liệt.
Lại một đường bay hơn trăm dặm, ở bên trên vài toà sơn lĩnh hùng quan* hiểm trở, dưới tường thành thi thể chất đống cơ hồ gần cao bằng cả tường thành. Ở gần hùng quan có một bình nguyên rộng lớn, hắn thấy được mấy chục vạn bình dân bá tánh nằm phơi thây bốn phía, hẳn là bị phe chiến thắng đồ lục.
*Hùng quan: một cửa ải trọng yếu / một cứ điểm trọng yếu.
Lại qua nửa canh giờ, tòa hùng quan đó không ngờ lại xuất hiện trước mặt Lục Tiểu Thiên, dưới tường thành vẫn tràn đầy thi cốt. Ánh mắt Lục Tiểu Thiên lúc này cũng trở nên ngưng trọng, hắn vừa rồi một mực hướng phía trước bay đi, nhưng lại gặp lai cảnh tượng đã thấy trước đó. Sự thật tàn khốc bây giờ nói rõ hắn đã lạc mất phương hướng. Ở quốc gia thế tục, có thể khiến một tu sĩ Trúc Cơ kỳ lạc mất phương hướng, là một chuyện cực kì quỷ dị.
Ngay lúc hắn còn đang kinh ngạc, trên đầu tường thành, mấy cỗ thi thể đó tựa hồ khẽ cử động, chẳng lẽ là xác chết vùng dậy? Hoặc là còn có người may mắn sống sót. Lục Tiểu Thiên đưa mắt nhìn lại, trong núi thi thể đó bò ra mấy cỗ bạch cốt âm u. Trên thi thể phàm nhân toát ra một điểm lục sắc thi hỏa, bay về phía rừng rậm phụ cận hùng quan.
Lục Tiểu Thiên thi triển Linh Mục Thuật nhìn lại. Chỉ thấy ở giữa rừng rậm có hai tên gia hỏa mặc hắc bào, trên tay mỗi người đều cầm một cái lam sắc tiểu bình. Lục sắc thi hỏa toát ra từ thi thể tựa hồ được một thứ gì đó dẫn dắt, không ngừng bay tới cái lam sắc tiểu bình đó. Mà mấy cổ bạch cốt khô lâu từ trong núi thi thể bò ra cũng từng bước đi tới sau lưng hai người hắc bào này, tụ lại một chỗ với mấy chục cỗ bạch cốt sau lưng họ.
Chiến trường này to lớn như vậy, xuất hiện một số Quỷ Tu cũng không có gì là lạ. Chỉ là không biết loại chiến tranh này đến cùng là thế tục quốc gia vì tranh đoạt cương thổ, hay là do Quỷ Tu đứng phía sau xách động? Lục Tiểu Thiên trong lòng lạnh giá, trước đó hắn ở Linh Tiêu Cung từng xem qua một số ghi chép trong truyện ký của tu sĩ liên quan đến Quỷ Tu. Nơi thi khí càng nặng, người chết càng nhiều, thường thường cũng là nơi Quỷ Tu ưa thích. Nơi Quỷ Tu xuất hiện đều tượng trưng cho tử vong cùng tai nạn, cho nên thường thường đều bị môn phái khác nhìn với ánh mắt đầy địch ý, rất khó để sinh tồn ở Vọng Nguyệt Tu Tiên Giới. Chỉ có một ít Tử Vực, mới là thiên hạ của Quỷ Tu, nơi này đã nghiễm nhiên đã trở thành một khu tử vực nho nhỏ.
Bất quá Quỷ đạo công pháp một mực vẫn tồn tại ở Tu Tiên Giới, một số người nhục thân bị hủy, hoặc là không cam lòng hồn phi phách tán đi vào đại đạo luân hồi liền chuyển tu công pháp Quỷ đạo. Bởi vậy cho dù tu sĩ Vọng Nguyệt Tu Tiên Giới này rất căm thù, nhưng cũng không thể nào cấm tiệt được.
Trong phạm vị ngàn dặm của quốc gia thế tục, chiến tranh khắp nơi, thi thể đầy đất, dần dần chuyển biến thành một khu vực tràn đầy tử khí. Cho dù hắn là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nhìn thấy cảnh tưởng này trong lòng cũng kinh hãi không thôi. Nơi này tử khí dày đặc như vậy, chính hắn cũng rất khó cảm nhận được linh khí ba động trong không trung, các giác quan cũng bị ảnh hưởng lớn. Xuất hiện quỷ vật lợi hại nào đó cũng tuyệt không phải là chuyện hiếm lạ, Lục Tiểu Thiên mặc dù có lòng muốn trở về Vọng Nguyệt Thành, nhưng lại không quen thuộc đường đi. Nếu xông loạn vào nơi này, lại bị tử khí nơi đây ảnh hưởng, trong lúc nhất thời sẽ bị mất đi phương hướng. Trước khi chưa tìm được đường ra, chỉ sợ tạm thời cũng không thể rời khỏi.
Bất quá địa phương phức tạp và đầy tử khí này lại là nơi che giấu hành tung của hắn tốt nhất, có thể che giấu pháp lực ba động khi ngự đao phi hành của hắn. Việc cấp bách trước mắt vẫn là chạy thoát khỏi hai tên Thiên Trúc Giáo kia rồi nói. Lục Tiểu Thiên hơi suy nghĩ liền hạ xuống mặt đất, trốn vào trong núi rừng rập rạm phía dưới hùng quan. Hơn nữa còn ẩn thân dưới một nơi được đá núi bao phủ, pháp lực ba động trên người cũng thu liễm tới mức thấp nhất.
"Hữm, tên gia hỏa đó đi đâu rồi?" Nhạc Tùng và Ngưu Cảnh Thái hai người từ không trung hạ xuống. Bọn họ một đường đuổi theo tới đây vẫn luôn một mực nhìn thấy bóng lưng của Lục Tiểu Thiên. Trên thực tế lúc bọn họ thay phiên nhau ngự khí, cũng sẽ có lúc bị Lục Tiểu Thiên bỏ lại một đoạn. Chỉ vì pháp lực ba động của mỗi một tu sĩ khi thôi động pháp khí đều không giống nhau, cho nên hai người vẫn có thể dựa vào cổ pháp lực ba động của hắn mà không nhanh không chậm đuổi sát theo phía sau.
Chỉ sau khi tiến vào nơi này, pháp lực ba động vốn đã không còn quá mạnh lại rất nhanh bị tử khí nơi này bao phủ, giống như là nước mưa rửa trôi đi vết tích của hắn vậy.
Nhạc Tùng và Ngưu Cảnh Thái hai người phân biệt vận dụng Linh Mục Thuật, đồng dạng cũng nhìn thấy hai tên Quỷ Tu ở trong khu rừng và mấy chục cỗ khô lâu sau lưng họ.
"Bất hảo, Trúc Cơ tu sĩ, mau đi thông báo cho sư phụ." Quỷ tu trong khu rừng cũng gần như đồng thời phát hiện ra Nhạc Tùng và Ngưu Cảnh Thái. Thần tình vô cùng hoảng loạn mang theo mấy chục cỗ khô lâu chạy trốn vào sâu trong khu rừng núi nhấp nhô âm u kia, sợ sẽ bị hai người này đuổi tới.
Chỉ là lực chú ý của hai người Nhạc Tùng và Ngưu Cảnh Thái hiển nhiên không hề ở trên hai tên Quỷ Tu và mấy chục cỗ khô lâu này. Nhạc Tùng chỉ hừ lạnh một tiếng, hai người họ liền chia ra một trái một phải bắt đầu tiếp tục tìm kiếm. Nơi này tuy rằng quỷ dị, bất quá hai người bọn họ đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cũng không cần phải sợ hai tên Quỷ Tu bình thường.
Khu tử vực không an toàn này cũng không phải không có ích, chí ít tạm thời đã thoát được hai tên gia hỏa của Thiên Trúc Giáo. Lục Tiểu Thiên tạm thời thở phào, lánh ở loại địa phương như thế khiến cả người hắn có loại cảm giác không thoải mái, cũng may hắn có thói quen phục dụng đan dược để tu luyện và bổ sung pháp lực, nếu không chỉ sợ sẽ càng thêm khó chịu.
Lục Tiểu Thiên đang cân nhắc hiện tại nếu đi ra ngoài không khéo lại đụng phải hai tên gia hỏa đó. Nơn nữa trận đại chiến này qua đi đã tạo thành một khu tử địa rộng lớn như vậy. Các tu tiên môn phái không ngờ lại không hề hay biết gì cả. Khi phái tu sĩ Trúc Cơ kỳ ra ngoài lịch luyện cũng không hề nhìn thấy họ tới đây, nên không thể trách Lục Tiểu Thiên cảm thấy kỳ quái. Có lẽ tu sĩ Trúc Cơ kỳ phụ trách tuần tra nơi này đã đi nơi khác du sơn ngoạn thủy, cũng không tuần tra như thường lệ, hoặc là giống hắn bị vây ở đây cũng không chừng.
"Đả thiết hoàn nhu tự thân ngạnh*" Bất kể như thế nào, trước tiên vẫn phải tạm thời tăng lên thực lực của mình rồi nói, Lục Tiểu Thiên vẫn một mực nhớ tới cỗ đồng nhân khôi lỗi có thực lực có thể ngạnh kháng với hắn kia.
*Đả thiết hoàn nhu tự thân ngạnh: nghĩa tiếng Anh là: To be turned into iron, the metal itself should be strong: Muốn thành sắt, bản thân phải biết tự cường/ cứng rắn. Muốn mạnh mẽ hơn thì bản thân phải biết cố gắng.
Lục Tiểu Thiên vội lấy đồng nhân khôi lỗi và túi trữ vật của tên tu sĩ Thiên Trúc Giáo kia ra.
Bên trong túi trữ vật có hai ngọc giãn phân biệt là Cơ Quan Khôi Lỗi Thuật và Minh Thần Quyết.
Bên trong Cơ Quan Khôi Lỗi Thuật giới thiệu chính là một số phương pháp chế tác và khống chế khôi lỗi. Người có thần thức mạnh có thể đồng thời khống chế linh hoạt hai đầu cơ quan khôi lỗi để tác chiến, đối phó với tu sĩ đồng giai khác quả thật có thể chiếm không ít ưu thế.
Minh Thần Quyết là phương pháp cường hóa thần thức. Công pháp từ Luyện Khí kỳ đến Kim Đan kỳ đều có, cũng rất hoàn chỉnh. Lục Tiểu Thiên đã từng tìm kiếm qua công pháp tương tự ở Tàng Thư Điện trong Linh Tiêu Cung, trên cơ bản chỉ có tu luyện đến Trúc Cơ kỳ. Xem ra môn phái chú trọng công pháp thần thức như Thiên Trúc Giáo, thì công pháp về thần thức của họ cũng hoàn thiện hơn công pháp thần thức của những môn phái khác nhiều.
Trừ cái đó ra, trên thân đồng nhân khôi lỗi còn có một số linh kiện, một khi đồng nhân khôi lỗi bị tổn thương, có thể kịp thời tiến hành tu bổ. Ngoài ra còn có một số vật liệu luyện chế khôi lỗi, mấy trăm khối trung phẩm linh thạch cùng mấy khối thượng phẩm linh thạch, còn có một số đan dược dùng để tu luyện và chữa thương.
Con khôi lỗi này có thể một mực luyện chế tăng thực lực lên tương đương với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ. Trong Cơ Quan Khôi Lỗi Thuật có giới thiệu tới mấy loại tài liệu luyện chế khôi lỗi Trúc Cơ kỳ, như Thiết Sam Mộc hoặc là Hàn Thiết Mộc năm trăm năm trở lên, là loại linh mộc có tính chất vô cùng cứng rắn. Những tài liệu này chỉ cần hắn nguyện ý, thậm chí có thể dùng linh thạch thôi thúc đến trên ngàn năm.
Bất quá luyện chế khôi lỗi không phải chuyện một hai ngày có thể hoàn thành, cho dù là hai ba năm thời gian cũng chưa chắc có thể thành công. Chuyện luyện chế khôi lỗi này hoàn toàn có thể giao cho nơi chuyên về luyện khí ở Linh Tiêu Cung hoặc trong Vọng Nguyệt Thành thực hiện. Mà hắn chỉ cần học tập một số thuật tu bổ đơn giản là được, có thể ngẫu nhiên thay đổi một số linh kiện. Sau đó tinh thông khống chế khôi lỗi để có thể dễ dàng sử dụng để chiến đấu. Vì thế tác dụng chân chính lớn nhất chính là thuật khống chế khôi lỗi trong Cơ Quan Khôi Lỗi Thuật này, còn có công pháp cường hóa thần thức như Minh Thần Quyết.
Minh Thần Quyết chia làm chín tầng. Tầng một tới ba là công pháp Luyện Khí kỳ. Với bản lĩnh lúc này của Lục Tiểu Thiên, khi tu luyện cũng tương đối dễ dàng. Chỉ cần mười mấy ngày đã có thể tu luyện tới tầng hai, tuy rằng chưa hề cảm thấy thần thức mạnh hơn trước đây bao nhiêu, bất quá rõ ràng cũng ngưng thật hơn mấy lần, đặc biệt là phó nguyên thần, có được lợi ích lớn nhất.
"Khặc khặc, không nghĩ tới Vọng Nguyệt Tu Tiên Giới lại có một nơi tử vực như vậy. Tuy rằng không phải là tu tiên giả, bất quá đám phàm nhân thế tục này số lượng cũng tương đối nhiều, ngược lại cũng có chút tác dụng." Lúc Lục Tiểu Thiên tu luyện Minh Thần Quyết, hơn nữa đang làm quen với việc khống chế khôi lỗi, một đạo huyết ảnh lóe qua trên không trung. Trong huyết ảnh mơ hồ có thể nhìn thấy tàn ảnh của một khô lâu, tốc độ tuy rằng không hẳn quá nhanh, nhưng hành tung phiêu hốt bất định, vô cùng quỷ dị.
Mà lúc này ở trong một ngôi miếu đổ nơi thâm sơn cách hùng quan ngoài trăm dặm, một hắc bào lão giả hai mắt hõm sâu, khuôn mặt khô gầy, giống như là lệ quỷ. Năm ngón tay gầy như cành khô, lúc này hai tay hắc bào lão giả mở ra, một đoàn lục hỏa lướt qua đống thi thể trước mặt, mấy trăm bộ thi thể liền hóa thành tro tàn.
"Âm Sát Thi Hỏa của ta cũng coi như luyện thành rồi." lão giả hai mắt hõm sâu phát ra tiếng cười cực kỳ khó nghe.
"Sư, sư tôn, bất hảo!" Sau một lát, một hắc bào nam tử thần sắc kinh hoảng, ngực chảy máu tươi, lảo đảo chạy tới.
"Chuyện gì, ngươi sao lại bị thương?" Nhị sư đệ của ngươi đâu?" Lão giả tên Cát Trường Đình, lúc này hai mắt phát ra lục quang dọa người nói.
"Có hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ xâm nhập nơi này. Nhị, nhị sư đệ chạy không kịp, bị bọn họ giết chết rồi." Hắc bào nam tử lắp bắp nói.
"Hữm, đúng không?" Cát Trường Đình nghe được tin tức nhị đồ đệ bỏ mình, lại không hề có chút tình cảm ba động nào, trong miệng thấp giọng trầm ngâm vài câu. "Hai tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ, ngay cả tên đại đồ đệ kém cỏi như này cũng có thể chạy thoát, chắc hẳn cũng không mạnh mẽ bao nhiêu, vừa khéo dùng để tế luyện Âm Sát Thi Hỏa của ta. Khu tử vực này đối với ta vẫn còn chỗ hữu dụng, nếu như để đám môn phái tu tiên đó biết được chuyện nơi này chắc chắn sẽ có phiền phức. Trước tiên xử lý hai tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ này, có thể kéo dài được bấy lâu thì bấy lâu."
Nói xong, Cát Tường Đình vung tay áo lên, cuốn lấy hắc bào nam tử. Sau đó hai tay vung lên, cả người đã đằng không bay lên trời, bay về phía phương hướng mà đại đồ đệ mình nói.