Chương 175: Âm Sát Thi Hỏa
Chương 175: Âm Sát Thi Hỏa
"Người đến là ai, lại dám xông vào lãnh địa của bổn tôn, không những không trước tiên đến bái kiến bổn tổn, mà còn dám giết đệ tử bổn tôn. Các ngươi nói, bổn tôn nên xử trí các ngươi như thế nào?"
Lúc hai người Nhạc Tùng đang tìm kiếm xung quanh, một mảng mây đen từ đỉnh đầu giáng xuống. Khi hắc y tung bay, Cát Tường Đinh dẫn theo đại đồ đệ của mình hạ xuống.
"Một tên Quỷ Tu cũng dám ngông cuồng xưng tôn, không khỏi quá coi trọng bản thân rồi, tránh ra, ta hiện tại không có thời gian xử lý ngươi." Ngưu Cảnh Thái lạnh giọng quát.
"Cạc cạc, rất tốt, lá gan rất lớn, từ khi bổn tôn tấn giai Quỷ Hầu đến nay, rất ít gặp được người dám nói chuyện với bổn tôn như thế. Vừa hay dưới trướng bổn tôn còn thiếu hai tên khô lâu cấp Quỷ Hầu, hai người các ngươi liền ủy khuất một chút, dâng hiến nguyên thần để bổn tôn sai sử đi."
Cát Trường Đình hai tay chống hông cười to.
"Quỷ Tu nho nhỏ, không biết sống chết!" Ngưu Cảnh Thái vỗ túi trữ vật, một con khôi lỗi cao mấy trượng tựa như một con trâu khổng lồ có cặp sừng màu đen với bốn mắt đỏ hồng xuất hiện trên không trung ầm ầm rơi xuống đất.
Ngưu hình khôi lỗi, mũi phun khói trắng, hai lỗ mũi to lộ ra vẻ to khỏe và nặng nề, khí tức linh hỏa kinh người.
"Tứ Mục Ngưu Hỏa! Khó trách lớn lối như thế." Con ngươi Cát Trường Đình co rụt lại. Tứ Mục Ngưu Hỏa cũng là một loại Dương Cương chi hỏa cực kỳ hiếm thấy, uy lực của nó so với Tiên Thiên Dương Hỏa tu sĩ Trúc Cơ kỳ phát ra còn cường đại hơn mấy phần, đối với âm sát quỷ quái, có tác dụng khắc chế cực mạnh.
"Không tệ, thức thời mau cút, ta cũng không có tinh lực lãng phí ở trên thân hai người các ngươi." Ngưu Cảnh Thái mặc dù đã lấy ra khôi lỗi thú, nhưng cũng không muốn cùng tên Quỷ Tu lợi hại trước mắt làm to chuyện. Dù sao mau chóng tìm được Lục Tiểu Thiên, lấy lại bí thuật truyền giáo của Thiên Trúc Giáo mới là chính sự.
"Muốn chết, ngươi cho rằng, chỉ cần Tứ Mục Ngưu Hỏa là có thể ngăn được bổn tôn?" Cát Trường Đình hai mắt lóe lên hung quang, lấy ra một cái lam sắc tiểu bình vô cùng tinh xảo. Lượng lớn Lục Hỏa từ trong lam sắc tiểu bình chảy ra, như là thủy triều dâng trào, trong nháy mắt bao phủ phương viên phạm vi mấy chục trượng. Cát Trường Đình cười âm u nói: "Để xem là Tứ Mục Ngưu Hỏa của ngươi lợi hại, vẫn là Âm Sát Thi Hỏa của ta lợi hại!"
"Nhiều Âm Sát Thi Hỏa như vậy!" Ngưu Cảnh Thái và Nhạc Tùng hai người mặt mũi đồng thời tràn đầy kinh hãi. Mặc dù bọn họ không biết Âm Sát Thi Hỏa tinh luyện có bao nhiêu phiền phức. Nhưng cho dù là thi thể phàm nhân, cũng mới có thể sinh ra một tia thi hỏa nho nhỏ.Một mảng lớn thi hỏa như vậy, chỉ sợ chí ít cũng phải tinh luyện gần trăm vạn người, huống chi còn là Âm Sát Thi Hỏa.
Lần này phiền phức lớn rồi, Nhạc Tùng vốn cảm thấy việc Ngưu Cảnh Thái chọc giận tên Quỷ Tu này là vô cùng lỗ mãng. Bởi vì Tứ Mục Ngưu Hỏa của Ngưu Cảnh Thái đối với Quỷ Tu có tác dụng khắc chế nhất định, cho nên y cũng không bước ra ngăn cản. Chỉ là khi nhìn thấy thủ đoạn của tên Quỷ Tu trước mắt này thi triển, đã vượt qua khả năng chịu đựng của hai người bọn họ.
"Khoan động thủ đã!" Nhạc Tùng vội vàng quát.
"Chậm rồi, ngươi tưởng bổn tôn là ai lại đi nói đùa với các ngươi?" Cát Trường Đình cười lạnh một tiếng, lúc này lục sắc Âm Sát Thi Hỏa đã tràn ra xung quanh phương viên vài dặm. Trong phạm vi này giống như là một biển lửa lục sắc. Cây cối bốn phía bị dính vào đều bắt đầu từ từ biến thành màu đen, mất đi sinh mệnh lực. Trong chớp mắt, phương viên vài dặm đã biến thành một khu vực không còn chút sinh cơ nào.
Sóng lửa lục sắc khuấy động điên cuồng tràn về phía hai người Ngưu Cảnh Thái và Nhạc Tùng.
"Động thủ!" Sắc mặt Ngưu Cảnh Thái vốn còn mấy phần kiêu căng đã biến mất không còn, thay vào đó là mấy phần tái nhợt. Ngưu hình khôi lỗi hình thể to lớn há miệng phun ra một luồng sóng lửa cuồn cuộn, đụng thẳng vào Âm Sát Thi Hỏa đang tràn tới.
Tứ Mục Ngưu Hỏa là Dương Cương chi hỏa, Âm Sát Thi Hỏa là vật quỷ tà. Cả hai như thế nước với lửa, khi va vào nhau liền đối chọi gay gắt.
Xì xì xì. . .
Hai loại hỏa diễm lấy mắt thường có thể thấy được đang tiêu hao nhanh chóng.
Nhạc Tùng mặc dù đang mở ra linh tráo, nhưng vẫn có thể cảm thấy Âm Sát Thi Hỏa truyền đến một lực lượng âm lãnh tà dị. Lúc này muốn trách Ngưu Cảnh Thái cũng không kịp nữa, y không nghĩ ngợi nhiều, cũng lấy ra một lam sắc ngô công khôi lỗi.
Lam sắc ngô công thần dài sáu bảy trượng, hình thể tuy lớn, nhưng cũng vô cùng linh hoạt. Nhạc Tùng bỏ vào một khối trung phẩm linh thạch. Ngô công khôi lỗi liền ngẩng cao đầu, há miệng phun ra một đạo quang trụ to lớn mang theo khí tức hủy diệt, xuyên qua biển lửa lục sắc bắn về phía Cát Trường Đình.
"Bổn tôn trong khoảng thời gian này cũng không phải sống uổng phí." Cát Trường Đình không kinh hoảng chút nào, lại vung tay lên, hơn trăm bạch cốt khô lâu bày trận ngăn ở trước người gã. Tay cầm cốt mâu, cốt kiếm, trong tay mấy cỗ bạch cốt đi đầu còn nắm lấy bạch thuẫn do xương cốt tạo thành. So với thủ hạ khô lâu đơn giản của đồ đệ gã, mạnh hơn không chỉ một cấp độ.
Trên trăm cỗ bạch cốt khô lâu cao lớn cùng nhau phóng ra cốt thương và cốt kiếm về phía quang trụ đó. Nhưng rất nhanh lại bị văng ngược trở lại, khô lâu đón lấy vũ khí vừa bị bắn ngược về, rồi lại lần nữa ném ra. Như thế lặp đi lặp lại mấy lần, hơn trăm cỗ khô lâu bị phá hủy hơn mười cỗ, nhưng uy năng của quang trụ cũng tiêu hao sạch sẽ.
Lúc này bầy khô lâu cũng đạp lên biển lửa tiến về phía trước, Âm Sát Thi Hỏa không những không tổn thương chúng nó, ngược lại còn khiến khô lâu càng thêm hung hãn, xếp thành trận hình tiến công vô cùng uy mãnh.
Ngưu hình lôi khỗi Tứ Mục Ngưu Hỏa Ngưu điên cuồng phun ra sóng lửa. Đáng tiếc đối với Âm Sát Thi Hỏa đang điên cuồng tràn tới, lại có chút cảm giác như hạt cát giữa sa mạc.
Ngô công khôi lỗi dựa vào thân thể to lớn xoay người đập vỡ mấy cỗ khô lâu. Nhưng mười mấy cỗ khô lâu trước đó bị quang trụ chấn nát, sau đó chìm vào Âm Sát Thi Hỏa. Lúc này lại đang giãy giụa bò dậy, nhặt lấy xương tay, xương chân gần đó chắp vá lại thân thể. Sau đó lại gia nhập vào đoàn khô lâu vây công Ngưu Cảnh Thái và Nhạc Tùng.
"Ngưu sư đệ, kẻ này quá mức hung ác ngang ngược, hai người chúng ta cứ tiếp tục như vậy sớm muộn cũng sẽ bị tên Quỷ Tu này tiêu hao tới chết. Nơi này không nên ở lâu, đi!" Mắt thấy Âm Sát Thi Hỏa càng ngày càng gần, cho dù là mở ra linh tráo, cũng có thể cảm nhận được cỗ khí tức âm u kinh người truyền đến. Nhạc Tùng sau khi thao túng ngô công khôi lỗi đánh lui mấy cỗ khô lâu đang ép tới gần, sau đó phi thân đằng không bay lên.
Ngưu Cảnh Thái cũng biết bản thân đã có chút khinh thường đối thủ. Mặc dù tên Quỷ Tu này tu vi cũng không cao lắm, nhưng lại có thể khống chế một đám khô lâu được Âm Sát Thi Hỏa uẫn dưỡng, bị đánh vỡ vụn vẫn có thể khôi phục, giết mãi cũng không hết. Muốn xuyên qua những khô lâu này để công kích đến Quỷ Tu đó, không khác gì người si nói mộng. Nhạc Tùng nói không sai, xác thực không thể đánh nữa.
Cát Trường Đình cười gằn, đưa tay ra trước vỗ một cái. Âm Sát Thi Hỏa cũng nhẹ nhàng dâng lên, lăng không cuốn về phía hai người.
Bất quá những cái khô lâu kia lại không cách nào bay lên không trung, chỉ bằng vào Âm Sát Thi Hỏa, cho dù cũng có uy hiếp không nhỏ với tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhưng lại không cách nào có thể nhất kích tất sát. Mắt thấy hai người đã bay lên không trung, Cát Trường Đình vẻ mặt ảo não, sớm biết như vậy nên đánh giết thêm một số linh cầm luyện thành phi cầm khô lâu rồi, nếu không cũng sẽ không để hai con mồi không tệ này đào tẩu. Một khi luyện hai tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ này thành khô lâu, thực lực của gã cũng sẽ bạo tăng vô số lần. Nhưng đây chỉ là nếu như mà thôi, bằng thực lực của gã, giết được một người đã là may mắn lắm rồi. Nhưng đối phương lại có hai người, cùng tiến cùng lui, gã cũng không thể cản được, chỉ có thể nhìn chằm chằm đối phương càng bay càng cao, thoát ly khỏi phạm vi của Âm Sát Thi Hỏa
"Người tu luyện công pháp Quỷ Đạo quả nhiên lợi hại." Hai người Nhạc Tùng chật vật bỏ chạy cũng không hề nhẹ nhõm, nhìn biển lửa lục sắc hừng hực dưới chân, trong lòng hai người vẫn còn sợ hãi. Nếu như đơn độc một người, tuyệt đối không thể thoát khỏi sự truy giết của đối phương. Cũng may Quỷ Tu này tuy rằng lợi hại, nhưng không có thực lực có thể trong thời gian ngắn đuổi giết hai người bọn họ. Cho dù là như vậy, cũng cực kỳ đáng sợ rồi. Nếu không phải sớm bỏ chạy, hai người bọn họ sợ rằng đã bị đối phương tiêu hao chiến đến chết rồi.
"Hỗn đản!" Nhìn thấy hai người đã đào tẩu, Cát Trường Đình có chút tức giận điên cuồng.
"Sư, sư phụ, sau này chúng ta nên làm thế nào?" Đại đồ đệ của gã giọng run rẩy hỏi, sợ sư phụ phát tiết lửa giận lên người mình.
"Làm như thế nào?" Tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã đi tới nơi này, ai biết tin tức nơi này khi nào mới truyền ra ngoài. Nếu như chỉ là mấy tên tán tu thì cũng thôi, nếu là đệ tử đám đại môn phái. Một khi bị truyền ra ngoài, sợ rằng không cần phải bao lâu, sẽ có người càng lợi hại hơn tới đây, nơi này không lưu lại được nữa."
Cát Trường Đình cân nhắc một chút lợi hại, gã cũng mới tấn giai Quỷ Hầu không lâu, mặc dù lợi hại hơn một số tu sĩ Trúc Cơ kỳ vừa mới trúc cơ. Nhưng khi đối đầu với tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, thì vẫn chỉ có thể chạy trối chết mà thôi, hoặc có thể cũng trốn không thoát được. Lại nói Âm Sát Thi Hỏa của gã còn có thể tăng thêm uy lực, đợi căn cơ của gã vững chắc rồi, giết chết một hai tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ luyện thành khô lâu, tới lúc đó dù là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ cũng không thể làm gì được gã.
Nhìn thi thể phủ khắp đồi núi, lại giống như trước đó lén lút thu thập thi hỏa sợ rằng đã không kịp nữa, xem ra chỉ có thể thu thập nhanh nhất có thể.
Đã có quyết định, Cát Trường Đình khống chế Âm Sát Thi Hỏa một đường phô thiên cái địa xông về phía trước, trong sơn dã ngổn ngang thi thể không ngừng toát ra từng tia thi hỏa bị biển lửa hấp thu.
Lục Tiểu Thiên vừa tế luyện xong đồng nhân khôi lỗi, tuy rằng so với trung niên mặt vàng trước đó khống chế còn kém một chút, bất quá cũng có thể chỉ huy nó chiến đấu, trở thành trợ thủ đáng tin.
Hữ? Dù lúc này hắn ở trong sơn động cũng cảm thụ được một cỗ hàn ý lạnh lẽ xuyên thấu qua núi đá xông thẳng về hắn. Cho dù hắn đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cũng cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Lục Tiểu Thiên ra khỏi sơn động, chỉ thấy ở ngoài mấy trăm trượng, một cổ hỏa diễm lục sắc hóa thành sóng lửa khuấy động tràn tới.
Âm Sát Thi Hỏa! Con ngươi Lục Tiểu Thiên co rút, vội vàng ngự Liệt Địa Đao bay lên không trung. Sợ bị đám lục hỏa này dính vào, cách xa như vậy mà còn cảm thấy khó chịu, nếu thật sự dính lên người thì không phải là chuyện nhỏ.
"Không ngờ còn có một tu sĩ Trúc Cơ kỳ lạc đàn. Ha ha, thật là trời giúp ta rồi!" Vốn Cát Trường Đình còn vì hai người Nhạc Tùng trước đó chạy mất mà vô cùng rầu rĩ. Nhưng cũng không thể làm cách nào, dù sao đối phương một lòng muốn chạy trốn. Với sức một mình gã cũng ngăn không được. Không nghĩ tới vừa chạy thoát hai người, hiện tại lại xuất hiện một người đưa tới cửa. Chỉ có một người thì sẽ khó thoát khỏi lòng bàn tay gã. Cát Trình Đình chân đạp Phi Câu, không nói hai lời, bàn tay gầy guộc vung lên, một mảng mây đen cuốn lên, hóa thành một cái đầu sói, hung hăng cắn về phía Lục Tiểu Thiên.
"Có thể so với tu sĩ Trúc Cơ kỳ." Tràng hạo kiếp mấy quốc phân tranh này, cho dù không phải là Quỷ Tu này gây nên, e sợ cũng khó tránh khỏi liên quan. Sát cơ trong mắt Lục Tiểu Thiên lóe qua, xuất thủ không hề lưu tình. Kim quang của Liệt Địa Đao hiện lên. Một đao chém vỡ đầu sói do mây đen hóa thành, thế tới chưa dứt. Chớp mắt liền bay tới đỉnh đầu của Quỷ Tu đó, thế như Thái Sơn áp đỉnh, một đao chém xuống.
Cát Trường Đình thất kinh, không nghĩ tới pháp khí phi đao của thanh niên trước mắt này lại sắc bén như vậy. Bất quá gã vốn cũng không định tranh tài cao thấp với Lục Tiểu Thiên trên không trung, hơn nữa một đạo này dựa vào gã cũng ngăn không được. Cát Trường Đình thuật thế rơi nhanh xuống đất, đồng thời tế ra một cốt thuẫn to lớn, sau đó lại gọi ra hơn trăm cỗ khô lâu.
Sau khi hơn trăm cỗ khô lâu xuất hiện, tự mình ném đi vũ khí trong tay, bện thành một tầng phòng thủ thật dày bên dưới cốt thuẫn của Cát Trường Đình.
Liệt Địa Đao lăng không chém xuống, rắn chắc chém lên trên cốt thuẫn. Ầm một tiếng, Cát Trường Đình giống như bị lôi đình oanh kích. Thân thể nhanh chóng rơi xuống biển lửa. Cũng may khô lâu bên dưới đã đỡ gã lại, nếu không cũng sẽ thụ thương không nhẹ. Dù là như thế, cũng có mấy cỗ khô lâu bị ép tới vỡ vụn. Cát Trường Đình sau khi phun một ngụm máu, liền lau đi vết máu nơi khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Lục Tiểu Thiên trên không trung đang muốn công kích lần nữa. "Thanh kim đao này thật không tồi, vô cùng sắc bén, bất quá ngươi tưởng rằng thủ đoạn của bổn tôn chỉ có như vậy thôi sao?"
Dứt lời, Cát Trường Đình cười quái dị một tiếng, năm ngón tay hướng không trung ngoắc một cái. Đầu sói do mây đen hóa thành vừa rồi bị Liệt Địa Đao đánh tan, mây đen tuy vỡ mà không tán, lại biến thành một tấm lưới màu xám do quỷ khí bện thành phủ xuống đầu Lục Tiểu Thiên.
"Chỉ cần ép tiểu tử này vô trong Âm Sát Thi Hỏa, không cho hắn chạy thoát, sớm muộn gì cũng tiêu hao chết hắn. Hai người ta ngăn không được, lẽ nào một tên cũng có thể chạy thoát sao?" Trong lòng Cát Trường Đình hung hăng suy nghĩ, vừa hay lúc nãy gã đã dẫn dụ công kích của kim đao, nếu không chỉ dựa vào một tấm lưới này, chỉ sợ cũng ngăn không được hắn ta.
Không ngờ cũng có chút khó giải quyết, bất quá chỉ với chút thủ đoạn này thì có thể ngăn được hắn sao, không khỏi đề cao bản thân quá rồi. Xông ra khỏi tấm lưới này đối với Lục Tiểu Thiên không phải là chuyện khó gì, chỉ bất quá tên Quỷ Tu này lại không hề cố kỵ kiêng nể gì như thế, nghĩ tới nhiều sinh linh như vậy chết trong lần kiếp nạn này, Lục Tiểu Thiên xuất thủ không khỏi sắc bén hơn nhiều.
Một cái băng ấn to lớn lăng không chụp xuống, Hàn Hoang Ấn.
Đồng thời Liệt Địa Đao cũng quay trở về, xoắn tấm lưới trên đỉnh đầu thành mảnh vụn. Khói đen lượn lờ bốn phía đều bị diệt vọng dưới ánh kim quang.
"Pháp thuật thuấn phát!" Cát Trường Đình trong mắt lóe lên một tia e ngại và vẻ không tưởng tượng nổi. Ở Trúc Cơ kỳ đã có thể thuấn phát ra pháp thuật lợi hại như thế. Gã quả thật chưa từng nghe thấy, chỉ sợ dù là tu sĩ Kim Đan cũng chưa chắc có thể làm được.
Hôm nay vận khí thật sự là tệ, trước là gặp được hai tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ, lại để cho đối phương chạy trốn. Hiện tại lại gặp được một người trẻ tuổi không thể nào phỏng đoán theo lẽ thường, đối phương nếu như một lòng muốn chạy trốn. Với chiến lực mà hắn biểu hiện ra, chỉ sợ gã cũng khó ngăn trở. Nếu hắn muốn chạy trốn, chỉ sợ hiện tại đã có thể trốn đi rồi. Bất quá bây giờ xem ra, hắn cũng không có ý định đào tẩu, mà còn muốn diệt trừ gã. Cũng được, đó chính là do hắn tự đưa tới cửa, cái hàn băng đại ấn này tuy rằng vô cùng lợi hại, bất quá chỉ dựa vào cái pháp thuật này mà muốn giải quyết gã thì vẫn còn kém xa.
Hơn trăm cổ khô lâu cùng nhau đưa ra vũ khí muốn ngăn lại cái băng ấn to lớn giống như ngọn núi nhỏ này ép xuống.
Lục Tiểu Thiên khóe miệng cười lạnh. Những khô lâu này tự nhiên không giống với người tiên tu, chỉ là một bộ khung xương. Bất quá mỗi một bộ khung xương đều có linh thức nhất định, mới có thể bị Quỷ Tu lợi dụng bí thuật khống chế bọn chúng tiến hành quần thể tác chiến, có thể lĩnh hội một chút mệnh lệnh đơn giản. Đương nhiên, một số mệnh lệnh tác chiến phứt tạp, chỉ bằng vào những khô lâu này cũng không có cách nào thực hiện. Chỉ cần có linh thức, Băng Phách Huyền Âm loại pháp thuật công kích thần thức liền có thể có hiệu quả. Hiện tại hắn đã là Trúc Cơ kỳ, hiệu quả của Băng Phách Huyền Âm quá mức nhỏ bé với tu sĩ đồng giai, nhưng đối với địch nhân thực lực thấp hơn mình nhiều, lại cơ hồ không có cách nào phòng ngự.