Chuong 1748: Doi hoi
Chuong 1748: Doi hoiChuong 1748: Doi hoi
Chuong 1748: Doi hoi
Sau một trận đại chiến, Linh Vụ sơn vực dần yên tĩnh trở lại. Vùng xung quanh đã được cấm vệ dọn dẹp gần xong, mùi máu tanh gai mũi trước đó đã không còn nữa. Chỉ là khi cấm vệ dọn dẹp tàn cuộc nhìn về phía Lục Tiểu Thiên, đặc biệt là Hạng Nhất Hàng, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi, tên gia hỏa trước mắt này là nhân vật mà ngay cả đại tu sĩ hoàng tộc cũng không làm gì được.
Thấy tình hình đã lắng xuống, Hứa Tịnh thở phào nhẹ nhõm. Phần lớn thời gian, Hứa Tịnh đều ở lại, cùng Lục Tiểu Thiên cảnh giác với những kẻ địch tiềm phục xung quanh. Thỉnh thoảng, Hứa Tịnh cũng ra ngoài dò la tin tức. Thời gian không quá lâu, mỗi lần trở về, thấy vị trí của Lục Tiểu Thiên không hề thay đổi nửa phần, vẫn ngồi đó nhắm mắt đả tọa. Hứa Tịnh không khỏi thầm nghĩ, lúc đầu Khuynh Thành muội muội cũng rất chán ghét tên Đông Phương này, xem ra bây giờ, quan hệ của hai người chỉ sợ đã vượt xa mức quan hệ bằng hữu bình thường. Mười mấy năm qua hai người biến mất rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Quan hệ của cả hai không ngờ lại tốt đến mức này. Chẳng lẽ đã vượt qua tầng quan hệ cấm kị giữa nam và nữ? Nhưng nhìn thì cũng không giống lắm.
Hứa Tịnh còn đang suy đoán, Thủy linh lực giữa thiên địa đột nhiên trở nên thanh khiết hơn.
Lúc này, bên trong động phủ, thân thể như bạch ngọc hoàn mỹ của Hạng Khuynh Thành nằm yên tĩnh trong một hồ nước nhỏ màu xanh biếc. Nếu có người khác ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra hồ nước nhỏ màu xanh biếc này chính là Kim Huyền Linh Thủy, là chí bảo của Thủy hệ tu sĩ khi đột phá.
Lúc này, Kim Huyền Linh Thủy màu xanh biếc hóa thành từng sợi Thủy linh lực không ngừng bị Hạng Khuynh Thành hấp thu. Trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trân của nàng hiện lên vẻ giằng xé, dường như đang đấu tranh nội tâm. Cho đến khi sắc mặt Hạng Khuynh Thành bình tĩnh lại, Kim Huyền Linh Thủy trong hồ nhỏ được nàng hấp thu với tốc độ nhanh hơn.
Đột nhiên, Hạng Khuynh Thành mở mắt, một luồng khí thế mạnh mẽ như lốc xoáy quét ra. Kiếm rít cửu tiêu, vân lôi cuôn cuộn. Ngay cả bên ngoài Linh Vụ sơn vực, chim muông cũng hoảng sợ bỏ chạy.
"Nguyên Anh hậu kỳ, cuối cùng cũng thành công rồi. Sư phụ, con đường người chưa đi hết, đồ nhi sẽ thay người tiếp tục. Sâm La Tuyết Liên, sớm muộn gì con cũng sẽ mang đến trước mộ của người." Vừa mới đột phá, trên mặt Hạng Khuynh Thành không có vẻ vui mừng, ngược lại là một vẻ bi thương. Nàng có thể cảm nhận được khí tức vô cùng quen thuộc của sư phụ mình từ Thủy linh lực xung quanh động phủ. Ngân Tiêu Tử đã tạ thế, nhưng đối với động phủ này, nàng vẫn ở khắp mọi nơi.
Nỗi buồn biến thành một tiếng thở dài phiên muộn, Hạng Khuynh Thành đưa tay lấy một bộ y phục che đi thân thể tuyệt mỹ, thân ảnh lóe lên, từng lớp cấm chế trong động phủ được giải khai.
Ánh mặt trời rực rỡ trên đỉnh đầu, bầu trời trong xanh vạn dặm. Thân ảnh quen thuộc kia tuy có hơi gầy đi một chút, nhưng vẫn thẳng tắp như xưa.
Lục Tiểu Thiên mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau.
"Này, Khuynh Thành, ta cũng ở đây, ngươi cũng nhìn ta một chút đi chứ." Hứa Tịnh bất mãn kêu lên.
Sắc mặt Hạng Khuynh Thành hơi đỏ lên, trừng mắt nhìn Hứa Tịnh một cái, rồi mỉm cười với chút biết ơn: "Tịnh tỷ, những ngày qua vất vả tỷ rồi."
"Vậy còn tạm được, xem như ngươi còn có lương tâm. Nhưng nói thật, ta cũng không vất vả gì mấy, chỉ là ở đây làm dáng thôi, còn Đông Phương này mới thật sự là lao khổ công cao, ngươi không biết trong thời gian ngươi bế quan đã gặp phải những chuyện gì đâu." Hứa Tịnh đương nhiên sẽ không nhận hết công lao về mình. "Những người của Nguyên Lão Hội, ngày sau muội sẽ lần lượt đến bái phỏng." Ánh mắt Hạng Khuynh Thành lóe lên một tia sắc bén. Sư phụ vừa đi, những người này đã không nhịn được, khiến Linh Vụ sơn vực trở nên ô uế, nếu không cho bọn họ một chút màu sắc thì thật khó nguôi cơn giận này.
Khi nhìn về phía Lục Tiểu Thiên, ánh mắt Hạng Khuynh Thành lại không tự chủ được mà trở nên dịu dàng: "Ngươi thế nào rồi?"
"Ta tự nhiên là không sao. Có uy danh của Hạng huynh ở đây, các đại tu sĩ trong hoàng tộc cũng không dám phá hủy nơi này, nếu không ta cũng không ngăn được." Lục Tiểu Thiên thản nhiên cười nói,'Xem ra, ngươi tấn giai khá thuận lợi, thực lực chắc hẳn đã khác xưa rồi."
"Đúng là đã tăng lên không ít, hay là chúng ta luận bàn một chút?" Hạng Khuynh Thành tỏ ra hứng thú nói.
"Để hôm khác ngươi đến chỗ ở của ta đi, đây là trọng địa hoàng tộc, luôn có người dòm ngó, ta không quen bị người ngoài nhìn, khi nào rảnh ngươi đến chỗ ta, cũng để ta xem kiếm đạo của ngươi đã đạt đến trình độ nào."
Tuy trong lòng thấy cũng không tệ, nhưng Lục Tiểu Thiên vẫn từ chối lời đề nghị giao đấu ngay lúc này. Chuyện của Hạng Khuynh Thành đã xong, hắn phải bắt tay xử lý việc luyện thi Nguyên Anh.
"Được, sư phụ vừa đi, ở Linh Vụ sơn vực cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nhưng dù sao Linh Vụ sơn vực cũng là do sư phụ để lại cho ta, hiện tại lại ô uế như vậy, cần phải dọn dẹp lại một chút. Bên Nguyên Lão Hội cũng có không ít việc vặt. Hay là ngươi nghỉ ngơi ở động phủ của ta một chút, đợi ta giải quyết xong mọi việc roi cùng nhau đến chỗ của ngươi?" Hạng Khuynh Thành đề nghị.
"Việc của Nguyên Lão Hội, ta là người ngoài cũng không giúp được gì, hơn nữa ta còn có việc, tạm thời không ở lại đây. Dù sao ta cũng ở Hạng đô, không xa nơi này của ngươi, nếu có phiền phức gì thì cứ báo cho ta." Lục Tiểu Thiên nói.
"Cũng được, vậy quyết định như thế nhé, đến lúc đó ta sẽ đi tìm ngươi, tiện thể thăm Vô Song tỷ tỷ." Hạng Khuynh Thành biết Lục Tiểu Thiên thật sự còn có việc quan trọng, cũng không giữ lại nữa.
"Được, vậy hẹn gặp lại, Ngọc Giai công chúa, hẹn gặp lại." Lục Tiểu Thiên gật đầu, xoay người rời đi.
"Chờ đã." Lục Tiểu Thiên vừa bay ra mấy trượng, Hạng Khuynh Thành đã gọi hắn lại.
"Còn chuyện gì nữa sao?" Lục Tiểu Thiên ngạc nhiên hỏi.
"Thủy Linh Kiếm mà sư phụ để lại, chẳng lẽ ngươi không định để lại cho ta sao?" Khóe miệng Hạng Khuynh Thành nở một nụ cười.
"Ồ, đúng là có một thanh Thủy Linh Kiếm, uy lực không nhỏ, ngươi không nói ta lại quên mất." Lục Tiểu Thiên vỗ trán, lấy ra một thanh Thủy Linh Kiếm được phong ấn bằng Cấm Linh Phù, trả lại cho Hạng Khuynh Thành.
"Không phải là hai thanh Thủy Linh Kiếm sao?" Thấy Lục Tiểu Thiên định bỏ đi, Hạng Khuynh Thành nói với giọng u oán.
Lục Tiểu Thiên suýt nữa thì vấp ngã, trước đó hắn còn khá khâm phục phong thái tiên phong đạo cốt của Ngân Tiêu Tử. Hắn đã vất vả hộ pháp cho Hạng Khuynh Thành, vậy mà bà ta chỉ cho hắn chút đồ này, không ngờ còn nói hết cho Hạng Khuynh Thành biết. Lão phụ nhân Ngân Tiêu Tử này thật không ra gì.
Thanh Thủy Linh Kiếm này uy lực phi phàm, đã vào tay rồi, Lục Tiểu Thiên không nỡ để mất hết. Hắn xoay người lại, nghiêm nghị nói:
"Với giao tình của chúng ta, ta hộ pháp cho ngươi, giúp ngươi đột phá đến cảnh giới đại tu sĩ, cho dù không có một chút lợi lộc gì, ta cũng sẽ không nhíu mày. Chỉ là ta đủ nghĩa khí, sẽ không đòi hỏi gì từ ngươi, đó là nghĩa khí của ta. Nhưng ngươi không cho ta một chút lợi lộc nào, đó là ngươi không đúng. Hơn nữa ngươi bây giờ đã là đại tu sĩ, cao hơn ta một cảnh giới, chắc cũng không coi trọng chút vật ngoài thân này đâu, để lại cho ta phòng thân là vừa đúng. À, sau khi ngươi giải quyết xong việc vặt, nhớ giúp ta hỏi thăm về Băng Tủy Nguyệt Khuyết Sa, ta không làm phiền ngươi nữa. Tạm biệt."
Hứa Tịnh nhìn đến ngẩn người, mãi đến khi Lục Tiểu Thiên biến mất nơi chân trời, nàng mới hoàn hồn, không khỏi nói:
"Trước đó trông tên gia hỏa này cũng rất sẵn lòng vì bằng hữu mà liều mình bất chấp hiểm nguy, một lời nói đáng giá ngàn vàng. Hiện tại xem ra, hắn cũng là một kẻ cực kì gian xảo a."