Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 177 - Chương 177: Uy Lực Của Lôi Châu (1)

Chương 177: Uy lực của Lôi Châu (1) Chương 177: Uy lực của Lôi Châu (1)

Hoa, âm thanh một vật nặng rơi vào trong nước. Lục Tiểu Thiên ngưng thần nhìn lại, suýt tí nữa bị dọa cho nhảy dựng. Một thanh niên sắc mặt trắng bệch, từ ngực tới eo có vết thương to lớn do kiếm gây nên khiến da thịt mở ngược ra ngoài lộ ra nội tạng bên trong. Trọng thương như vậy cho dù là tu sĩ cũng đủ uy hiếp tới tính mạng rồi, nhưng hành động của đối phương tựa hồ không có chút ảnh hưởng. Bất quá vết thương này cũng không phải là nguyên nhân khiến Lục Tiểu Thiên biến sắc, mà là người thanh nhiên trước mặt này không ngờ lại là phản đồ của Linh Tiêu Cung, Chúc Ngộ Xuân. Bất quá nhìn trạng thái hiện giờ của Chúc Ngộ Xuân, rõ ràng rất không bình thường.

"Lục... Tiểu... Thiên, ta... muốn... ngươi... chết!" Chúc Ngộ Xuân nhìn thấy Lục Tiểu Thiên. Vốn gương mặt như khúc gỗ không ngờ lại có chút cử động. Thần sắc oán độc xuất hiện trên mặt, y sở dĩ trở thành dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như thế này cũng bởi vì Lục Tiểu Thiên.

"Ngươi trước đó không phải là đối thủ của ta, hiện tại lại là cái xác biết đi mà thôi, càng không phải đối thủ của ta." Trải qua kinh ngạc lúc đầu, Lục Tiểu Thiên rất nhanh đã tỉnh táo lại. Đi chung với tên lục giáp khô lâu này, có biến thành bộ dạng như vậy cũng không có gì lạ. Tên gia hỏa này có thể ra khỏi Huyết sắc Cấm Địa, chắc hẳn là lục giáp khô lâu ở sau lưng giở trò quỷ.

"Thử xem!" Chúc Ngộ Xuân nhếch miệng cười, bóng người lóe lên. Cho dù là ở dưới nước, tựa hồ cũng không hề ảnh hưởng gì tới tốc độ của y.

"Chỉ bằng ngươi, cũng không thử ra được bao nhiêu phân lượng đâu." Lục Tiểu thiên tự nhiên không phải là người cao ngạo tự đại. Chỉ vì nhìn thấy Chúc Ngộ Xuân xuất hiện cảm xúc ba động để hắn nhìn thấy được một chút sơ hở, một đối thủ tuyệt đối tỉnh táo mới chân chính đáng sợ, còn kẻ nửa tỉnh nửa ngu ngơ như vậy thì... Lục Tiểu Thiên cười nhạt.

Dưới đáy sông xuất hiện một cái đồng nhân khôi lỗi cao hai trượng, đồng chùy khổng lồ vung lên. Đồng nhân khôi lỗi lực lớn chùy nặng, nước dưới đáy sông căn bản không gây ra trở ngại quá lớn.

Bùm! Chúc Ngộ Xuân tuy rằng tay không tấc sắt, nhưng vẫn dùng nhục thân trực tiếp đón đỡ đồng chùy đánh tới. Tuy rằng bị đồng nhân khôi lỗi đánh lui lại mấy trượng, nhưng nhục thân cường hãn của y cũng khiến Lục Tiểu Thiên động dung. Lúc trước hắn có thể áp chế được đồng nhân khôi lỗi này, là nhờ vào Hàn Hoang Ấn dùng thế Thái Sơn áp đỉnh đè xuống, cũng nhờ vào pháp lực hùng hậu cuồn cuộn không dứt bên trong pháp châu để gia tăng áp lực. Nhưng dùng nhục thân đối cứng với đồng nhân khôi lỗi, loại việc này hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.

Xem ra mới không gặp mấy ngày, đối phương cũng tiến bộ không ít a. Bất quá chỉ như thế thì vẫn chưa đủ, ánh mắt Lục Tiểu Thiên sắc bén. Đồng nhân khôi lỗi chỉ cần linh thạch đầy đủ là có thể chiến đấu không ngừng, dưới tình huống bản thân không hề bị tổn thương gì, sức chiến đấu của hắn cũng không hề bị ảnh hưởng. Nhục thân của Chúc Ngộ Xuân tuy rằng vô cùng cường hãn, hiếm thấy trong đời hắn, nhưng khí lực vẫn kém hơn đồng nhân khôi lỗi cao lớn này một bậc.

Dưới sự khống chế của Lục Tiểu Thiên, đồng nhân khôi lỗi không hề dừng lại. Đồng chùy lần nữa vung lên, Chúc Ngộ Xuân muốn dựa vào tốc độ để vòng qua cái thứ khôi lỗi khó chơi này. Tên lục giáp khô lâu đáng chết đó tuy rằng biến y thành bộ dạng như vậy, nhưng Lục Tiểu Thiên là tu sĩ nhân tộc, chỉ cần để y tới gần, y liền nắm chắc có thể xé nát thân thể hắn.

Một trùy nặng nề của đồng nhân khôi lỗi quả nhiên đã đánh trượt, dù sao cũng là ở dưới đáy sông, hình thể lại lớn, nên cũng phải chịu chút ảnh hưởng nhất định, không thể nào linh hoạt như Lục Tiểu Thiên được. Hơn nữa Lục Tiểu Thiên khống chế khôi lỗi vẫn kém hơn trung niên mặt vàng trước đó một chút. Chỉ bất quá đồng nhân khôi lỗi không phải là toàn bộ chiến lực của Lục Tiểu Thiên, cơ hồ ngay lúc Chúc Ngộ Xuân vòng qua khỏi đại đồng chùy, Lục Tiểu Thiên đã ném ra mấy khỏa hạt giống Thiết Kinh Thứ Đằng. Loại tam giai linh vật này, tự nhiên là không thể vây khốn tên Chúc Ngộ Xuân có thể phân cao thấp với tu sĩ Trúc Cơ kỳ này. Chỉ là lẫn trong đống Thiết Kinh Thứ Đằng đang điên cuồng sinh trưởng lại có một sợi Phược Yêu Tác, vừa vặn trói chặt Chúc Ngộ Xuân lại.

Chúc Ngộ Xuân ra sức vùng vẫy mấy lần, không ngờ không cách nào giãy thoát, khuôn mặt trắng bệch không khỏi hiện lên thần sắc lo lắng.

Đồng nhân khôi lỗi lại không hề dừng lại, một chùy nện vào ngực Chúc Ngộ Xuân. Ngực Chúc Ngộ Xuân bị đánh lõm vào một cái chùy ấn, xương sườn gãy bay ra sau lưng. Lục Tiểu Thiên lần nữa lấy ra Liệt Địa Đao, nhục thân Chúc Ngộ Xuân cường hãn như thế, với một chùy đó Lục Tiểu Thiên cũng không khẳng định có thể giết được y, chỉ có cắt lấy thủ cấp người này thì hắn mới yên tâm.

Liệt Địa Đao vẽ ra một đường cong trong nước, mắt thấy sắp chém xuống đầu Chúc Ngộ Xuân. Một cây cốt thương từ trên phóng xuống, ngăn cản lại một kích tất sát của hắn. Lục giáp khô lâu lúc này cũng đã xuống nước, cốt thương vung lên, Thiết Kinh Thứ Đằng toàn bộ gãy đoạn. Lục Tiểu Thiên sợ Phược Yêu Tác bị tổn hại, cũng vội vàng thu hồi.

Tử diễm trong hốc mắt đen sâu hun hút của lục giáp khô lâu không ngừng chớp động. Nó cười khặc khặc nói: "Từ biệt ở Huyết Sắc Cấm Địa không tới một năm thời gian, đã có thể đạt được tới mức độ này. Xem ra trong giới tu tĩ trẻ tuổi của nhân tộc, ngươi cũng là một thiên tài kiệt xuất. Bất quá bóp chết tu sĩ thiên tài của nhân tộc vẫn luôn là chuyện ta thích làm nhất từ trước tới nay, thù mới hận cũ, hôm nay tính sổ hết với ngươi."

Lục giáp khô lâu vẫy tay hút Chúc Ngộ Xuân đã nửa sống nửa chết tới bên ngươi. Thân thể Chúc Ngộ Xuân có cường hãn hơn nữa, thì cả ngực cũng bị một trùy đó nện cho gãy đổ. Hai cái xương sườn đã đâm ngược ra sau lưng, lục phủ ngũ tạng cũng gần bị dập nát. Trọng thương như vậy, còn có thể kiên trì một hơi tàn thật sự là vượt qua tưởng tượng của Lục Tiểu Thiên. Bất quá Chúc Ngộ Xuân hiện giờ cũng không thể nào chiến đấu được nữa.

Nếu không phải Chúc Ngộ Xuân là do lục giáp khô lâu ở trong Huyết Sắc Cấm Địa hao phí lượng lớn thiên tài địa bảo bồi dưỡng thành thủ hạ đắc lực. Ở nơi ngoại giới linh vật thưa thớt như này, muốn bồi dưỡng ra một thủ hạ như vậy nữa còn khó hơn lên trời, lục giáp khô lâu thật muốn một hơi cắn nuốt luôn tên gia hỏa này. Lúc này chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn bỏ qua một bên, bất luận như thế nào cũng không thể bỏ qua cho tên Lục Tiểu Thiên cứ liên tục làm hỏng đại sự của nó.

Lục giáp khô lâu thu lại cốt thương, hai tay cầm Huyết Ẩn Phiên vung lên. Hàng vạn linh hồn trong Huyết Ẩn Phiên như thủy triều lao ra chiếm cứ toàn bộ không gian mấy trăm trượng dưới đáy sông. Trong phạm vi này, tất cả yêu thú, thậm chí là tôm cá bình thường đều bị những linh hồn cắn nuốt sạch sẽ. Vốn nơi đây là con sông tĩnh lặng hiền hòa, lúc này lại trở nên sóng nước ngập trời, tạo thành một kỳ quan trên mặt nước.

Đám linh hồn không chỉ có thể cắn nuốt hết thảy sinh linh trong con sông này. Dưới tình huống không tìm được mục tiêu nào nữa, thậm chí còn cắn nuốt lẫn nhau. Vốn chỉ là linh hồn của đám phàm nhân thế tục, lúc này lại trở nên bạo ngược dị thường. Âm Sát Thi Hỏa trước đó của tên Quỷ Tu kia so với những linh hồn số lượng nhiều không đếm xuể này thật đúng là giống như hài tử so với thanh niên vậy.

Mà lúc này Lục Tiểu Thiên thân bị vây ở giữa cũng tuyệt không hề nhẹ nhõm gì. Tay cầm Liệt Địa Đao, kim quang trên đó ma diệt tất cả những linh hồn chạm vào. Nhưng duy trì đao khí như vậy tiêu hao pháp lực quá lớn, cho dù là trung phẩm linh thạch cũng không theo kịp tốc độ tiêu hao. Cũng may trong kết giới cũng có không ít thượng phẩm linh thạch, chỉ là hắn có dự cảm. Nếu như một mực bị vây ở chỗ này, cho dù là thượng phẩm linh thạch có nhiều hơn nữa, cũng chỉ bị vây chết mà thôi.

Kim sắc đao mang vô kiến bất tối quét qua, từng mảng linh hồn bị quét trúng đều hét thảm.
Bình Luận (0)
Comment