Chương 179: Trọng thương
Chương 179: Trọng thương
Bất quá hơn trăm vạn linh hồn, cũng không phải không có chút tác dụng. Lôi điện tuy rằng lấy tốc độ kinh người hủy diệt bọn chúng, nhưng lực lượng tiêu hao cũng rất là nhanh, không chậm hơn tốc độ linh hồn bị tiêu diệt bao nhiêu.
Lôi trụ thô to dễ dàng xuyên thủng đám mấy đen khổng lồ do những linh hồn này tập trung tạo thành, bắn thẳng về phía ngực của lục giáp khô lâu. Lục giáp khô lâu trở nên kinh hãi trực tiếp kéo Chúc Ngộ Xuân ở bên cạnh ra ngăn ở trước người. Thân thể Chúc Ngộ Xuân trước đó còn có thể ngạnh kháng với đồng nhân khôi lỗi, nhưng lúc này chỉ trong chớp mắt đã bị đánh cho vỡ nát.
Bộ giáp trụ trên thân lục giáp khô lâu trong Huyết Sắc Cấm Địa đã từng thừa nhận công kích của mấy trăm tu sĩ Luyện Khí kỳ đại viên mãn, hơn mười thanh pháp khí đồng thời công kích. Lúc này phía trên giáp trụ cũng đã chằng chịt vết nứt như mạng nhện. Lục giáp khô lâu hét lên thảm thiết, nửa người từ ngực trở xuống đã không còn, chỉ còn lại nửa thân thể. Còn Chúc Ngộ Xuân càng thảm hơn, chỉ còn lại vẻn vẹn một cái đầu để bảo lưu lại một tia thần thức.
Lục Tiểu Thiên là người ném ra Lôi Châu này, lúc này cũng tuyệt đối không hề dễ chịu. Trong khoảng khắc Lôi Châu nổ tung, cũng cảm thấy một cổ khí tức hủy diệt từ sau lưng truyền đến. Trong lúc sợ hãi hắn trực tiếp tế ra tấm Ngũ Hành Linh Giáp phù mà hắn một mực không nỡ sử dụng.
Lôi Châu rơi vào trong nước uy lực vụ nổ sản sinh ra càng lớn, vì để ngăn cản lục giáp khô lâu xông ra khỏi con sông này. Lúc hắn ném ra Lôi Châu, bản thân cũng không hề chạy đi quá xa. Tuy rằng không phải ở ngay trung tâm vụ nổ, nhưng cũng bị liên lụy tới. Phòng ngự của nhục thân và khả năng tự bảo vệ của hắn cũng thua xa lục giáp khô lâu, chỉ sợ dù là ở rìa vụ nổ, vẫn cảm thấy có một cổ lực lượng hủy diệt cơ hồ khó có thể ngăn cản đang lan tới gần.
Tên Lôi Vạn Thiên đáng chết này, lúc trước sao không nói rõ uy lực của Lôi Châu chứ. Mắt thấy linh giáp mà Ngũ Hành Linh Giáp phù phát ra dưới sự xung kích của vụ nổ trong chớp mắt gần như vỡ nát, Lục Tiểu Thiên lần nữa lấy ra Tinh Đăng, đồng thời triệu hồi đồng nhân khôi lỗi ngăn cản ở trước người.
Đồng nhân khôi lỗi thừa nhận vụ nổ này cũng vỡ thành tám khối, đăng mạc và Tinh Đăng phát ra cũng không ổn định. Bất quá trải qua một thoáng ngăn cản như vậy, Lục Tiểu Thiên trên không trung giống như là lá rụng trước cơn bão tố, bị quét bay đi mấy trăm trượng. Tuy rằng may mắn tránh thoát một kiếp, nhưng nhục thân của hắn dưới sự xung kích và phòng ngự như vậy, miệng vẫn phun máu không ngừng. Lục phủ ngũ tạng nhận phải chấn động không nhỏ, thụ thương không nhẹ, cũng may không ảnh hưởng tới tính mạng.
Định thần nhìn lại đồng nhân khôi lỗi cũng trở thành mấy khối đồng nát, Lục Tiểu Thiên đau lòng không thôi. Vốn còn hy vọng sau này thuật khống chế khôi lỗi của hắn tinh tiến, thì nó sẽ trở thành một trợ thủ cường đại. Không nghĩ tới lại bị hủy trong vụ nổ này, cộng thêm Ngũ Hành Linh Giáp phù, lục giáp khô lâu này thật sự hại hắn rất thảm a!
Lục Tiểu Thiên nhìn mặt đất phía dưới, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Dưới một kích này, mặt đất nổ ra một cái hố lớn có phạm vi vài dặm. Nước sông bởi vì vụ nổ mà bị ngăn trở, lúc này lần nữa chảy trở xuống. Cây cối ở hai bên bờ sông bị ảnh hưởng của lôi quang cũng trở nên tối đen một mảnh. Nhưng cây gần hơn trực tiếp bị đốt cháy thành than.
Tên khô lâu đáng chết đó trong vụ nổ khinh khủng như vậy, hiện tại có lẽ đã chết rồi. Lục Tiểu Thiên vô cùng tức giận lúc này khẽ thở phào như trút được giận, chỉ là một màn tiếp theo rất nhanh khiến hắn trợn mắt há mồm.
Huyết Ảnh lóe lên, chỉ còn lại nửa thân trên, lục giáp cũng bị rơi xuống một nửa, xương cốt nửa thân trên cũng không còn cái nào lành lặn, lục giáp khô lâu hoảng loạn không ngừng bỏ trốn.
Trong lòng lục giáp khô lâu cũng sợ hãi không thôi, từ khi nó bước vào Quỷ Đạo tới giờ, đã trải qua biết bao sóng to gió lớn. Lúc này không dễ dàng gì mới ra khỏi Huyết Sắc Cấm Địa, không nghĩ tới suýt tí nữa lại vẫn lạc trong tay một tu sĩ nhân tộc Trúc Cơ kỳ. Một khỏa Lôi Châu, bạch cốt đại thuẫn nó mới luyện chế, cốt thương trước đó đang sử dụng, cộng thêm tên thủ hạ Chúc Ngộ Xuân, cùng với giáp trụ lục sắc trên người, thậm chí còn có trăm vạn linh hồn, chỉ mới có thể may mắn nhặt lại được tính mạng. Đặc biệt là trăm vạn linh hồn đó, trừ khi lại gặp phải một khu tử vực như trước đó, nếu không muốn thu thập được nhiều linh hồn như vậy, căn bản không phải là chuyện có thể làm được trong thời gian ngắn. Đây cũng không tính, lúc này thân thể nó lần nữa bị trọng thương, ngay cả Huyết Ẩn Phiên cũng bị lôi điện đánh cho tàn tạ.
"Không ngờ vẫn không chết!" Lục Tiểu Thiên sau khi thất kinh, rất nhanh lại tồi sầm mặt, không quan tâm thương thế trên người, lần nữa ngự đao giết qua đó. Ngay cả lục giáp trên người khô lâu kia cũng chỉ còn lại một nửa, một nửa còn lại cũng không còn bao nhiêu tác dụng, trên đó cũng đã chằng chịt vết nứt,. Nhìn thảm trạng của nó cho dù không chết nhưng cũng nhất định đã nguyên khí đại thương, lúc này không diệt trừ thì còn đợi lúc nào.
"Tiểu tử, núi xanh còn đó, nước xanh vẫn chảy, một ngày nào đó ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời."
Tử diễm trong hốc mắt lục giáp khô lâu đã hư nhược đi không ít, lúc này nhìn chằm chằm tên nhân tộc trẻ tuổi lần nữa đánh trọng thương nó, lục giáp khô lâu không khỏi hận ý ngập trời. Nhưng lúc này nó đã thân thụ trọng thương, trạng thái thua xa trước đó. Lại nói thủ đoạn của tên tiểu tử trước mắt này xác thực không thể ước lượng như một tu sĩ Trúc Cơ nhân tộc bình thường. Nó cũng không chịu đựng thêm được công kích kịch liệt nào nữa, chỉ có thể đợi sau khi khôi phục thực lực, mới có thể mưu đồ chuyện khác.
Lục giáp khô lâu vung Huyết Ẩn Phiên lên, nửa thân trên được Huyết Ẩn Phiên bao bọc hóa thành một luồng sáng ngự không bay đi.
Lục Tiểu Thiên thất kinh nhìn hướng khô lâu bỏ chạy, tốc độ không ngờ còn nhanh hơn một bậc so với lúc truy đuổi hắn, trong chớp mắt đã biến mất ở cuối chân trời, muốn đuổi cũng không còn kịp nữa. Không ngờ tới lục giáp khô lâu đã trọng thương mà còn có tốc độ như vậy. Lục Tiểu Thiên tự nhiên là không biết nguyên do trước đó trăm vạn linh hồn trong Huyết Ẩn Phiên còn chưa luyện hóa hoàn toàn, mới làm ảnh hưởng tới tốc độ của lục giáp khô lâu. Đối phương vừa rồi vì để bảo mệnh, mới thả hết toàn bộ linh hồn bên trong, miễn cưỡng chống đỡ lấy lượng lớn uy lực của Lôi Châu. Lúc này Huyết Ẩn Phiên tuy rằng bị tàn phá, bất quá tốc độ không giảm mà còn tăng.
Lần này nếu không có Lôi Châu trong tay, sợ rằng thật sự rất phiền phức rồi. Uy lực của Lôi Châu tương đương một kích toàn lực của tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, là bảo vật có uy lực lớn nhất trong tay hắn. Ngay cả một viên Lôi Châu cũng không giải quyết được đối phương, thế thì Thất Tinh Trận e sợ cũng chưa chắc có thể làm gì được khô lâu này.
Phụt, sau khi lục giáp khô lâu rời khỏi. Lục Tiểu Thiên lần nữa phun ra một ngụm máu bầm. Sắc mặt hắn khẽ biến, không nghĩ tới lực lượng lôi diện vẫn tiếp tục tàn phá trong cơ thể, thương thế còn đang ác hóa, cần phải tìm một nơi an toàn liệu thương mới được. Lục Tiểu Thiên nuốt vào mấy viên đan dược, cấp tốc rời đi theo hướng ngược lại với lục giáp khô lâu.