Chương 195: Giấc mộng xuân
Chương 195: Giấc mộng xuân
Nhìn thấy hai mắt Lục Tiểu Thiên đã đỏ lên, hơi thở trầm trọng, trong lòng Đông Phương Nghi cũng không ngừng giãy giụa. Trước đó Đông Phương Nghi cũng đã hít phải mấy hơi phấn sương mù, chỉ là bản năng của nàng cũng đang vùng vẫy mấy lần. Khiến Đông Phương Nghi thất kinh chính là khí lực nhục thân của Lục Tiểu Thiên lại vô cùng lớn, nàng căn bản không thể phản kháng.
Hô hấp lúc này của Lục Tiểu Thiên vô cùng nặng nề. Hắn tu luyện Hoành Luyện Kim Thân mà Hoắc Ngọc Minh đổi với hắn đã được hơn một năm. Dưới sự cung ứng sung túc của đan dược, đặc biệt còn sử dụng mấy khỏa Huyết Tích yêu đan đoạt được trong Huyết Sắc Cấm Địa, lực lượng nhục thân Lục Tiểu Thiên đã gia tăng trên diện rộng. Lúc này Đông Phương Nghi vừa liều mạng với Hỏa Giao xong, nguyên khí đã đại thương, thực lực cũng giảm xuống tới Trúc Cơ sơ kỳ. Nàng chưa từng luyện thể qua tự nhiên là không thể phản kháng với một Lục Tiểu Thiên lúc này đã mất đi lý trí. Lục Tiểu Thiên cảm thấy thân thể mình giống như muốn nổ tung, chỉ muốn tìm một thông đạo để phát tiết. Đông Phương Nghi trước mắt này vốn là một nữ tử phong hoa tuyệt đại, lúc này tác dụng của sương vụ cũng đá phát tác. Sắc mặt của Đông Phương Nghi càng ngày càng đỏ, trong lúc lơ đãng còn phát ra vài âm thanh dụ hoặc. Lục Tiểu Thiên hoàn toàn nhìn thấy, lúc này làm sao còn có thể chịu được. Xoẹt một tiếng, trong tiếng kêu lên thất thanh của Đông Phương Nghi, Lục Tiểu Thiên đã xé rách y phục bao phủ trên người nàng. Chỉ thoáng chốc thân thể trắng sáng không tỳ vết đã lồ lộ ra trước mặt Lục Tiểu Thiên, hắn khẽ gầm lên rồi đè lên người Đông Phương Nghi. Đông Phương Nghi kinh hãi muốn đẩy Lục Tiểu Thiên ra, nhưng sức lực lại không bằng hắn. Cặp phong nhũ mềm mại đã bị một đôi tay to lớn bao trùm. Trong cơn hoảng loạn, Đông Phương Nghi cũng không phân rõ là hai chân của bản thân bị đối phương tách ra, hay là do bản thân chủ động giúp đối phương tiến tới, lúc này thân thể nàng cũng đã nóng hừng hực.
Trong toàn bộ hang động tràn đầy bầu không khí đầy xuân sắc, trong ao nham tương không ngừng bốc lên từng đợt bọt khí, từng ngọn lửa phun trào. Ánh lửa phản chiếu bóng dáng của hai người đang ở gần đó lên trên vách hang động. Một đoạn thời gian rất dài, bóng dáng một đôi chân tựa như để lên một bờ vai của cái bóng còn lại. Lại qua một đoạn thời gian rất dài, một bóng hình quỳ dưới mặt đất, bóng dáng kiều đôn đầy đặn giống như bão táp mưa sa trước sau rung động không ngừng... Lục Tiểu Thiên cảm thấy bản thân giống như mơ một giấc mộng rất dài, mơ thấy bản thân mình tựa hồ ôm một nữ tử điên loan đảo phụng. Hình tượng của nữ tử kia mới đầu còn có chút mơ hồ, sau đó lại từ từ trở nên rõ ràng, không ngờ chính là Đông Phương Nghi dung mạo tuyệt mỹ kia. Trong lúc hắn điên cuồng phát tiết sự xung động của bản thân, tựa hồ có một cỗ linh lực vô cùng khổng lồ hình thành một đạo tuần hoàn giữa hai người.
Không biết đã trải qua bao lâu, Lục Tiểu Thiên mới ngã xuống đè lên thân thể sớm đã rã rời của Đông Phương Nghi dưới mặt đất mà ngủ say. Lại không biết trải qua bao lâu, khi hắn tỉnh lại, phát hiện nữ tử đang được bản thân ôm trong lòng đang không một mảnh vải che thân không phải là Đông Phương Nghi thì còn ai nữa. Trong lòng Lục Tiểu Thiên cười khổ không thôi, không nghĩ tới lại phát sinh loại chuyện như vậy. Lúc này thần trí của hắn đã tỉnh táo lại, hắn cũng không dám xem Đông Phương Nghi là một nữ tử bình thường. Đối phương là tu sĩ Kim Đan kỳ có tu vi cao hơn hắn không biết bao nhiêu lần. Chỉ là trong lòng Lục Tiểu Thiên cũng phiền não không thôi, hắn không biết phải làm sao đối diện với tình hình lúc này. Lỡ như Đông Phương Nghi tỉnh lại, toàn bộ lửa giận trút hết lên người hắn thì sao? Thân thể của hai người vẫn còn dính chặt với nhau, cảm nhận được thân thể mềm mại u nhã của Đông Phương Nghi, Lục Tiểu Thiên bình thường cũng cảm thấy bản thân ý chí kiên định, nhưng lúc này vẫn không nhịn được mà có chút thất thường.
"Ngươi muốn chúng ta cứ như vậy tới khi nào?" Trên thực tế Đông Phương Nghi sớm đã tỉnh rồi. Hai người từ nãy tới giờ vẫn dính lấy nhau, trong lúc hô hấp cũng có thể cảm nhận được tiếng tim đập của đối phương. Vốn nàng còn định đợi Lục Tiểu Thiên đứng dậy trước, chỉ là không nghĩ tới hắn cũng có phản ứng giống y như nàng.
Trong lòng Lục Tiểu Thiên cười khổ, mở hai mắt ra nói: "Ngươi tỉnh rồi?"
"Vừa mới tỉnh." Đông Phương Nghi thẹn thùng không thôi, bàn tay ngọc như sen chống đứng dậy, thoáng nhìn qua Lục Tiểu Thiên thấy hắn đang nhìn mình ngây ngốc, không chịu nổi liền quát lên. "Ngươi còn nhìn." Đông Phương Nghi vốn còn đang cố tự trấn an bản thân, nhưng lúc này ánh mắt Lục Tiểu Thiên lại không hề dừng lại, liền một chân dẫm mạnh lên bàn tay hắn.
Trước đó tuy rằng đã phát sinh chuyện rất hoang đường, bất quá Lục Tiểu Thiên hiện tại thần trí đã hoàn toàn tỉnh táo, lúc này chỉ là đang thưởng thức vẻ đẹp mê người của Đông Phương Nghi. Nhìn thấy vẻ thẹn thùng của nàng khi đang cố tự trấn an bản thân, trời xui đất khiến thến ào mà Lục Tiểu Thiên lại đưa tay kéo lấy chân nhỏ của nàng. Đông Phương Nghi khẽ kêu lên, thân thể mất đi cân bằng lần nữa ngã xuống. Trong lòng Lục Tiểu Thiên vui mừng, lại lần nữa đè Đông Phương Nghi xuống, lại là tư thế xấu hổ này. Sau nửa canh giờ, Đông Phương Nghi khuôn mặt đỏ bừng. Dưới sức lực lớn lao của Lục Tiểu Thiên, nửa thân dưới của nàng lại thuận theo nghênh đón một đợt công kích khác...
Mấy canh giờ sau trong hang động cũng lần nữa yên tĩnh trở lại, Đông Phương Nghi lấy ra một cái áo bào bao phủ thân thể, vươn tay ngắt lấy Bích Viêm Tâm Liên bên trong ao nham tương, sau đó khẽ nói: "Bất quản ngươi là ai, tốt nhất nên nhanh chóng rời Địa Diễm Sơn, đi càng xa càng tốt."
"Ta sẽ nghĩ biện pháp rời khỏi." Lục Tiểu Thiên nhìn thấy hai mắt Đông Phương Nghi đã hoàn toàn khôi phục tỉnh táo bèn gật đầu. Đối phương là tu sĩ Kim Đan kỳ, tuy rằng đã phát sinh tầng quan hệ thân mật kia, nhưng ngay cả mộ câu dư thừa cũng không hỏi, hiển nhiên là không muốn có bất kỳ gút mắc nào với hắn về sau.
Đông Phương Nghi tuy rằng muốn cùng Lục Tiểu Thiên phân rõ giới tuyến, nhưng nghe thấy Lục Tiểu Thiên trả lời dứt khoát như vậy, trong lòng không khỏi có chút khó chịu. Hắn thật là đáp ứng rất thống khoái đó. Chỉ là tên thanh niên trước mặt này tuy rằng không phải rất anh tuấn, nhưng tướng mạo cũng có vài phần ưa nhìn. Hơn nữa tính tình kiên nghị, sau khi khôi phục tỉnh táo lại, trong đôi mắt đó có một loại lãnh tỉnh dị thường, rất là hiếm thấy trong mắt những tu sĩ trẻ tuổi như thế. Nếu như, nếu như, ngẫm nghĩ lại khả năng này cũng không lớn. Với địa vị của nàng ở Huyền Băng Môn, nếu như để người khác biết được nàng và một tu sĩ Trúc Cơ kỳ từng phát sinh qua quan hệ như vậy, sợ rằng tin tức chưa truyền ra bao lâu. Lục Tiểu Thiên đã chết dưới tay tu sĩ Kim Đan kỳ khác rồi, nghĩ tới điều này, trong lòng Đông Phương Nghi cũng không nhịn được có chút lạc lõng.
"Sư muội, ta nói sao thời gian dài như vậy rồi mà vẫn không thấy muội, thì ra muội ở chỗ này. Nơi này hỗn loạn như vậy, đã từng gặp phải nguy hiểm gì sao?" Trong lúc tâm sư hai người đang rối bời, một âm thanh vui mừng vang lên.
Trong lòng Lục Tiểu Thiên thầm kêu hỏng rồi, nghe giọng nói này không ngờ lại là Kim Đan lão tổ của Chu gia. Lúc ở trong doanh trại Chu gia, cho dù là tên ngốc đi nữa cũng có thể nhìn thấy Kim Đan lão tổ của Chu gia có ý tứ với Đông Phương Nghi. Hiện tại hắn và Đông Phương Nghi đã phát sinh tầng quan hệ này, chưa kịp thoát đi đã bị đối phương chặn lại. Cho dù bình thường Lục Tiểu Thiên trăm mưu ngàn kế, nhưng lúc này cũng hoàn toàn vô kế khả thi.
Ánh mắt Đông Phương Nghi cũng vô cùng hoảng loạn, bất quá nàng dù sao cũng là tu sĩ Kim Đan kỳ, rất nhanh lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
Chu Thông vẻ mặt vui mừng, lão và Đông Phương Nghi chia ra tiến vào trong Địa Diễm Sơn này, tách ra đã hơn hai mươi mấy ngày. Vẻ đẹp tuyệt mỹ của Đông Phương Nghi thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trong tâm trí lão, tâm tình tưởng nhớ Đông Phương Nghi cứ xoay vần trong đầu lão. Lúc này cuối cùng cũng đã cảm nhận được khí tức của Đông Phương Nghi, bước chân cũng không tự chủ được mà bước nhanh thêm vài bước.