Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 210 - Chương 210: Nhiệm Vụ Mới

Chương 210: Nhiệm vụ mới Chương 210: Nhiệm vụ mới

Tuân Tu vừa bay vừa nói: "Nói đến cũng là nhờ Lục sư đệ ngươi ở Ngụy quốc lập được công lớn, giúp Tiên Cung chúng ta tìm được một cái mỏ linh thạch Hỏa hệ cỡ lớn. Đệ vẫn còn chưa trở về trong cung nhận thưởng. Ta hiện tại đã gọi đệ tới cũng có chút không hợp tình hợp lý, bất quá cũng vì bên cạnh ta hiện tại đang thiếu nhân thủ, Lục sư đệ có thể chạy thoát khỏi Địa Diễm Sơn, chắc hẳn thực lực cũng không thấp, hẳn là có thể giúp đỡ được."

Hai người Tống Hổ và Điền Tĩnh nghe được cũng có chút giật mình, giúp tông môn phát hiện ra một cái mỏ linh thạch cỡ lớn. Loại công lao này trong Linh Tiêu Cung mấy trăm năm cũng chưa từng có, trong toàn bộ Vọng Nguyệt Tu Tiên giới, đại bộ phận mỏ linh thạch cũng đã bị phát hiện gần hết rồi. Hiện tại cho dù là mỏ linh thạch cỡ nhỏ cũng không có nhiều, càng huống chi là cỡ lớn. Không nghĩ tới Lục Tiểu Thiên lại có thể phát hiện được một cái, nếu như trở về tông môn, e sợ linh thạch được ban thưởng chí ít cũng hơn mười vạn, hoặc còn có bảo vật khác nữa. Đối với những tu sĩ vừa mới trúc cơ như bọn họ, có thể mua được một kiện pháp khí vừa tay, còn có những đan dược dùng để tăng tiến tu vi đã là khoảng tài phú không nhỏ rồi. Trong tay làm gì còn có nhiều linh thạch như vậy, cho dù là một đệ tử Trúc Cơ trung kỳ bình thường, có thể có hơn mười vạn linh thạch đã có thể gọi là giàu có rồi.

Nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của Điền Tĩnh và Tống Hổ, Lục Tiểu Thiên nhún nhún vai. Quá trình phát hiện mỏ quáng Hỏa linh thạch cũng không suông sẻ gì. Đương nhiên ngoại trừ lúc hắn ở cùng với Đông Phương Nghi.

"Căn cứ theo Truyền Âm phù mà chưởng môn phát ra, mấy năm gần đây, tu sĩ của hai vực Thiên Khung và Nam Hoang liên tiếp tiến vào Vọng Nguyệt tu tiên giới của chúng ta để thăm dò tình hình. Hiện tại trong phạm vi phụ trách của Linh Tiêu Cung là Tây Nguyên quốc xuất hiện linh khí ba động dị thường, rất có thể là Truyền Tống trận khoảng cách xa gây nên, đã có một tiểu đội đồng môn đi qua đó rồi. Hiện tại chỉ có mấy người chúng ta cách nơi đó rất gần, cho nên chưởng môn mới truyền tin bảo chúng ta qua đó xem xem thế nào. Có phải có tu sĩ Dị vực truyền tống qua hay không, một khi phát hiện tung tích của Truyền Tống trận, lập tức bẩm báo lại."

Tu sĩ Dị vực, trong mắt hai người Điền Tĩnh và Tống Hổ lóe qua một tia hưng phấn. Sau khi bọn họ trúc cơ thành công đã khổ tu hơn ba năm, hiện tại căn cơ đã ổn định. Vừa hay phải tìm một số đối thủ ma luyện một chút, không nghĩ tới cơ hội đã tới trước mắt. Hơn nữa còn có Tuân Tu tu vi Trúc Cơ trung kỳ thâm hậu đi cùng, còn thực lực Lục Tiểu Thiên có lẽ cũng không yếu. Bốn người cùng nhau hành động, có lẽ cũng không có nguy hiểm quá lớn.

Ngay cả Linh Tiêu Cung cũng chú ý tới bên này, xem ra tu sĩ Thiên Khung và Nam Hoang đã hoạt động ngày càng rầm rộ. Loại thời điểm này vẫn nên ít tự tiện hành động một mình mới đúng, để tránh gặp phải tu sĩ của Dị vực, trong lòng Lục Tiểu Thiên thầm tính toán.

Từ Vọng Nguyệt thành chỉ bay hơn một ngày liền đã tới phía Bắc dãy đất bình nguyên của Tây Nguyên quốc. Thời tiết âm trầm, nơi này là một vùng đất bằng phẳng, ruộng nương xanh mơn mởn, thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy nông dân đang chăn trâu cày ruộng. Ngẫu nhiên cũng có nông dân ngẩng đầu lên nhìn, nhưng chỉ thấy được mấy cái châm đen nho nhỏ.

Sau khi ngửi được một mùi máu tanh, mấy người lập tức hạ xuống. Một thôn trang có mấy trăm nhân khẩu đều thảm tử, xác chết la liệt, toàn thân tối đen. Trên người tràn đầy vết thương lớn nhỏ bất đồng, vết tích giống như là bị loại độc trùng nào đó cắn xé.

"Chúng ta tới muộn một bước rồi." Tuân Tu kiểm tra mấy cổ thi thể, vẻ mặt ngưng trọng. "Xem bộ dạng có lẽ là hành vi của tu sĩ thiên về ngự độc trùng ở Nam Hoang gây nên, độc tính không thấp. Bất quá cũng may trước khi tới đây ta đã chuẩn bị không ít đan dược giải độc. Thời gian gấp rút, cũng không kịp thông báo với các ngươi. Tới lúc đó ai trong chúng ta nếu thiếu linh dược giải độc, ta mua bao nhiêu linh thạch thì bán lại cho các ngươi bấy nhiêu."

"Không ngờ ngay cả phàm nhân mà cũng động thủ, đám người này thật là điên rồi." Điền Tĩnh tức giận nói.

"Có một số kẻ tu luyện công pháp tà đạo, sát tính quả thật rất nặng, hơn nữa một số tu sĩ Độc tu của Nam Hoang, cần rất nhiều tinh huyết của nhân tộc, loại hành vi như vậy cũng không có gì kỳ lạ." Tuân Tu lắc đầu nói.

Tiếp sau đó là một hơi chạy tới mấy cái thôn trang cũng đều như vậy. Tâm tình của bọn họ cũng không khỏi thấy khó chịu. Ánh mắt Lục Tiểu Thiên lóe lên: "Mấy người chúng ta ngự không phi hành như vậy mục tiêu quá lớn. Mấy người chết ở thôn trang này cũng không phải đã chết quá lâu. Đằng sau chúng ta nên trực tiếp tiến hành lục soát dưới mặt đất, để tránh những tu sĩ Dị vực ngoan độc đó phát hiện, thậm chí trúng phải mai phục của đối phương cũng không chừng."

"Cũng bất quá chỉ hạ thủ với đám phàm nhân thế tục, chúng ta có bốn tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Tuân sư huynh còn là Trúc Cơ trung kỳ, sợ cái gì. Lẽ nào đám tu sĩ Dị vực này thật sự to gan tới mức tới phạm vi quản hạt của các môn phái chúng ta gây chuyện sao." Tống hổ khinh thường nói.

"Lục sư đệ nói cũng có lý, đừng nói ta là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, bao nhiêu tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ cũng chỉ vì chủ quan mà mất luôn cả tính mạng cũng không phải không có. Với tính tình cuồng vọng như ngươi, thật không biết ngươi làm sao có thể sống sót mà ra khỏi Huyết Sắc Cấm Địa." Tuân Tu dĩ nhiên không hề có chút khách khí với những người có tu vi thấp hơn lão, lạnh lùng nhìn Tống Hổ một cái rồi thân thể lọm khọm nhanh chóng lao về nơi xa.

Tống Hổ vẻ mặt tái xanh, bất quá y cũng không dám phát tác trước mặt Tuân Tu, chỉ có thể cúi gầm mặt đuổi theo sau.

Dựa theo khí tức mà tu sĩ Dị vực còn lưu lại ở thôn trang, mấy người họ một đường đuổi theo hết mấy ngày, một tràng âm thanh chém giết kịch liệt truyền đến khiến cho tinh thần mọi người phấn chấn.

"Là Tô sư tỷ và Ngô sư tỷ bọn họ." Điền Tĩnh nhìn thấy mấy người quen trong đó liền vui mừng.

Lúc này đám La Tiềm, Tô Thanh còn có Ngô Nghiên bốn người đang cùng năm tên tu sĩ Dị vực trên đầu có cắm một cái lông vũ màu đen, trán cũng có những đường vân màu đen đánh nhau kịch liệt. Dưới mặt đất có một thi thể trước ngực bị phá ra một cái lỗ lớn sớm đã không còn hơi thở chính là đệ tử của Linh Tiêu Cung.

"Đây là Ưng Vũ Môn của Nam Hoang, tốc độ cực nhanh, các ngươi cẩn thận." Tuân Tu trầm giọng quát, một chưởng vỗ thẳng về phía tên địch thủ gần nhất.

"Là các ngươi, Lục Tiểu Thiên mau tới giúp đỡ!" Lúc này hai người La Tiềm và Tô Thanh đang hợp lực chiến đấu với ba người của đối phương, đang thừa nhận áp lực rất lớn. Sau khi nhìn thấy đám người Lục Tiểu Thiên, vẻ mặt vui mừng kêu lên.

Lục Tiểu Thiên không nói lời nào, trực tiếp lấy ra Liệt Địa Đao, đánh thẳng về phía một tên đệ tử cao kiều của Ưng Vũ Môn.

Năm tên đệ tử của Ưng Vũ Môn nhìn thấy lại tới một đám địch nhân, vẻ mặt không khỏi giật mình kêu lên: "Chạy!" Đệ tử đầu lĩnh của Ưng Vũ Môn vô cùng tức giận hét lớn.

"Chạy được sao?" Tuân Tu cười đắc ý, rồi lăng không đánh một chưởng vào ngực đối phương. Trong mắt đệ tử Ưng Vũ Môn lóe lên tia tàn khốc, một đao chém tới, muốn trực tiếp chém bay tay của Tuân Tu, dùng thân thể huyết nhục ngạnh kháng lợi đao của y, thật là muốn tìm chết.

Bất quá chính vào lúc một đao của y sắp chém trúng, mới phát hiện trên tay của Tuân Tu đột nhiên có thêm một cái bao tay màu da người. Lúc y muốn thu đao trở lại thì Tuân Tu đã nắm chặt lấy pháp khí trường đao của y, sau đó lại đánh ra một chưởng, với tốc độ mắt thường khó có thể thấy được xuyên thẳng qua ngực đối phương. Tên đệ tử của Ưng Vũ Môn này hét thảm một tiếng sau đó giống như là tượng đá rơi thẳng xuống mặt đất, tạo ra một cái hố sâu. Nguyên thần vừa mới thoát ra lại bị Tống Hổ chạy tới dùng linh võng vây lấy xiết thành mảnh vụn.

Không nghĩ tới Tuân Tu bình thường trông rất là gầy yếu, lại là một thể tu lợi hại như vậy, thật là ngoài dự liệu của mọi người. Trong lòng Lục Tiểu Thiên có chút bất ngờ nhưng xuất thủ cũng không hề chậm. Liệt Địa Đao cũng không hề dùng toàn lực, nhưng góc độ công kích lại vô cùng xảo diệu, vừa vặn chặn đứng đường lui của tên tu sĩ cao kiều của Ưng Vũ Môn.
Bình Luận (0)
Comment