Chương 211: Hắc ảnh
Chương 211: Hắc ảnh
Hai người Tống Hổ và Điền Tĩnh cũng đồng thời xuất thủ, tự mình lựa chọn mục tiêu. Tu sĩ Ưng Vũ Môn vội vàng không kịp chuẩn bị liên tiếp bị giết chết mấy người. Chỉ có một tên tu sĩ thực lực mạnh nhất hóa thành một đạo hắc quang phá không chạy đi. Trong lúc hắc bào chấn động giống như là một đại Hắc Ưng đang tung cánh, tốc độ vô cùng nhanh, không thua kém pháp khí phi thuyền của Tuân Tu bao nhiêu. Bất quá Tuân Tu lại không hề có động thái định đuổi theo, giống như là mặc kệ cho đối phương chạy trốn.
"Gia hỏa này, chạy cũng thật nhanh." Tô Thanh sau khi giết chết một người, liền tức giận giẫm chân nói. Tên vừa chạy trốn kia lúc nãy xuất khẩu cuồng ngôn, khiến cho nàng vô cùng tức giận.
"Thật là nguy hiểm, nếu không phải có Tuân sư huynh, Lục sư huynh mọi người xuất hiện kịp lúc. Chúng ta cho dù có thể chạy thoát, e rằng cũng sẽ bị chút thương thế." Ngô Nghiên cũng tức giận nghiến răng nói.
"Tuân sư huynh các ngươi cũng nhận được Truyền Âm phù của chưỏng môn nên mới đi tới Tây Nguyên quốc này?" La Tiềm không buồn nhìn Lục Tiểu Thiên trực tiếp hỏi Tuân Tu.
"Không sai, xem ra tình thế ở Tây Nguyên quốc so với dự liệu còn phứt tạp hơn nhiều." Tuân Tu gật đầu nói.
Một đoàn người sau đó tụ hợp lại với nhau, người nhiều nên lá gan cũng lớn hơn chút. Một đoàn người gồm tám tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cũng coi như là một cổ lực lượng hùng hậu. Vốn nơi này chỉ là quốc gia thế tục, có cực ít linh khí, hoàn toàn trái ngược với nơi linh khí sung túc của các gia tộc tu tiên, nhưng lúc này lại có thêm một bầu không khí khẩn trương và quỷ dị.
Bởi vì hầu như mọi người đều mới tiến vào Trúc Cơ kỳ, có người thì cần nâng cao tu vi, có người thì lại cần tu luyện chiến kỹ. Cũng có khi ban ngày trải qua chiến đấu, ban đêm cũng cần thời gian khôi phục, đêm khuya tám người cùng hạ trại nghĩ ngơi bên trong một khu rừng Trúc.
Lục Tiểu Thiên và Tống Hổ được an bài đi tuần tra ban đêm, để tránh cho những tu sĩ khác của Nam Hoang tập kích.
Ánh trăng ban đêm chui ra từ trong tầng mây xuyên qua kẽ lá, khiến cho rừng Trúc thêm mấy phần tĩnh mịch. Tống Hổ cũng giống như La Tiềm, có lẽ lúc ở Luyện Khí kỳ vô cùng kiêng kỵ Lục Tiểu Thiên. Nhưng sau khi tới Trúc Cơ kỳ, khoảng cách của song phương cũng đã được rút ngắn, nên cũng không buồn để ý tới Lục Tiểu Thiên, tự bản thân đi tuần tra ở một hướng khác.
Lục Tiểu Thiên cũng không hề để tâm những chuyện này. Tuy rằng đám người La Tiềm, Tô Thanh người thì nghỉ ngơi, người thì khôi phục pháp lực. Nhưng sự cảnh giác của tu sĩ Trúc Cơ kỳ vô cùng nhạy bén, chút tiếng động nhỏ cũng sẽ lập tức kinh động bọn họ.
Chỉ là trực giác của Lục Tiểu Thiên luôn cảm giác có chút không thích hợp lắm. Một đám người bọn họ một đường đi dọc theo các thôn trang bị tai họa để lần theo tung tích của tu sĩ Dị vực. Tuy rằng lúc này đã hội hợp với đám người Tô Thanh, giết chết mấy tên đệ tử của Ưng Vũ Môn. Nhưng sau khi động thủ với mấy người này, Lục Tiểu Thiên lại cảm thấy đệ tử của Ưng Vũ Môn lại không hề giống như là thủ phạm hạ sát những thôn dân phàm tục đó, khẳng định là do kẻ khác gây nên, chỉ là đối phương rốt cuộc là ai, lại có mục đích gì?
Trong cơn gió nhẹ, tiếng lá Trúc sào sạt, Lục Tiểu Thiên chỉ phụ trách tuần tra khoảng cách phụ cận mấy dặm. Tuy rằng bằng mắt thường vẫn có thể nhìn thấy nơi doanh trại của đội ngũ đang nghỉ ngơi trong rừng Trúc. Nhưng khoảng cách mấy dặm, đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà nói bất quá chỉ là mấy cái hô hấp mà thôi. Chỉ cần không bị địch nhân tập kích trọng thương, hoặc là một kích tất sát, thì cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Dưới ánh trắng, một bóng đen nhàn nhạt lẫn trong rừng Trúc đong đưa trông không hề bắt mắt, đang từ từ tiếp cận tới chỗ Lục Tiểu Thiên. Sau khi quan sát mọi thứ xung quanh Lục Tiểu Thiên, lại nhìn thấy đối phương đang chống cằm tựa như đang suy nghĩ gì đó, thật là một cơ hội hiếm có. Lúc này con ngươi của bóng đen này lóe lên vẻ hung tàn giống như là độc xà, thân hình bóng đen lao vút tới, chớp mắt đã lướt qua hơn mười dặm. Mắt thấy sắp tới gần Lục Tiểu Thiên, đột nhiên một đạo kim quang từ trên người Lục Tiểu Thiên bay ra.
Đang, Liệt Địa đao va chạm một với cái Thiết trảo đen nhánh, năm ngón tay của Thiết trảo đó như là móc câu, không ngờ lại có thể lập tức móc lấy Liệt Địa đao.
Lục Tiểu Thiên thấy thế hét lên phẫn nộ, Liệt Địa đao kim quang đại phóng, sau đó kịch liệt run rẩy. Hai bên liên tục giằng co, bất quá khiến Lục Tiểu Thiên thất kinh chính là bản thân không ngờ lại còn kém hơn đối phương một chút về phương diện lực lượng.
Thân hình khôi ngô quái dị của người áo bào đen cùng với vẻ âm lãnh trong hai con ngươi đó lóe qua một tia thần sắc kinh ngạc. Vốn vẻ mặt suy tư của Lục Tiểu Thiên tuyệt đối không thể giấu giếm được ánh mắt của y, nhưng không nghĩ tới tập kích dưới tình huống như vậy mà vẫn có thể để đối phương phát giác. Thật là không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt của người áo bào đen quái dị lóe lên, liền lui lại vào trong rừng Trúc, tốc độ cực nhanh, Lục Tiểu Thiên căn bản không thể đuổi kịp.
"Khí tức âm tàn quỷ dị này lại có chút giống với thủ phạm hạ sát thôn dân." Lục Tiểu Thiên vươn tay triệu hồi Liệt Địa đao thoát khỏi sự trói buộc của đối phương. Tuy rằng vừa rồi chỉ là giao thủ sơ bộ, bất quá tu vi đối phương cũng không hề đơn giản. Tuy rằng Lục Tiểu Thiên cũng không sử dụng toàn lực. Dù sao tới hiện tại, biểu hiện của Lục Tiểu Thiên cũng chỉ là thực lực của một tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng một, cho dù là Tuân Tu cũng không nhìn ra nông sâu của hắn.
Thế nhưng lực đạo của đối phương rõ ràng là cực mạnh, nếu không phải y lo lắng sẽ kinh động tới đám người Tô Thanh, La Tiềm mà rút lui. Sợ rằng hắn muốn tiếp tục duy trì thực lực của Trúc Cơ kỳ tầng một cũng không được. Về phần tốc độ của đối phương, con ngươi Lục Tiểu Thiên lóe lên, chí ít cũng nhanh hơn hắn một bậc. Lục Tiểu Thiên cho dù muốn đuổi theo, cũng chưa hẳn có thể đuổi kịp. Trừ phi đối phương cố ý muốn hắn đuổi theo, loại tình huống này dĩ nhiên là Lục Tiểu Thiên không mong muốn. Nếu như đổi lại là người khác, với tốc độ của tên quái nhân áo đen này, chỉ sợ đã tập kích thành công rồi. Bất quá Lục Tiểu Thiên cho dù là đang trầm tư, nhưng một đạo nguyên thần khác vẫn luôn luôn quan sát tình huống xung quanh. Vì thế nên khi quái nhân áo đen nhìn thấy hắn đang trầm tư mà tập kích, trên thực tế thì Lục Tiểu Thiên cũng đã phát hiện được đối phương rồi.
"Lục Tiểu Thiên, đã xảy ra chuyện gì?" Tiếng đánh nhau vừa vang lên, đám người Tô Thanh, La Tiềm, Tuân Tu đã nhanh chóng chạy đến. Tuy rằng Lục Tiểu Thiên và quái nhân áo đen chỉ mới giao thủ một chiêu, nhưng dưới sự cố ý của Lục Tiểu Thiên thì vẫn kinh động đến tất cả mọi người.
"Gặp phải tập kích của một tên áo đen, đối phương đã chạy mất rồi." Ánh mắt Lục Tiểu Thiên đảo qua thân hình mọi người ở đây. Bất kể là hình thể, hay là khí tức cũng đều không giống với kẻ vừa rồi. Cặp mắt hung tàn giống như là độc xà đó cho dù là che giấu tốt như thế nào đi chăng cũng có thể lộ ra một chút đầu mối.
"Nguy rồi, Tống Hổ!" Nhìn thấy trong đám người thiếu đi một người, Lục Tiểu Thiên đột nhiên biến sắc, lao nhanh về phía phương hướng mà Tống hổ tuần tra.
Tất cả mọi người cũng vì thế mà sắc mặt đại biến, nhanh chóng đuổi theo. Chỉ trong chốc lát, thi thể của Tổng Hổ đã ngã ra trong rừng Trúc, vết máu còn chưa khô, ngực bị phá ra một lỗ hổng lớn, vẻ mặt thống khổ và sợ hãi, biểu tình kinh hãi vẫn còn hiện rõ trên mặt.
Ngay cả nguyên thần cũng không thể chạy thoát, người tập kích này thực lực hơn xa Tống Hổ. Trong lòng mọi người đều thoáng xuất hiện cảm giác sợ hãi, nếu như người xuất hiện ở đây không phải là Tống Hổ mà là bọn họ, kết cục lại như thế nào? Tống Hổ đã là Trúc Cơ tầng một, ngay cả chúc sức phản kháng cũng không có. Thậm chí không thể phát ra được tiếng kêu nào là đã bị giết chết, bọn họ nhiều người ở đây như vậy. Tuy rằng không thiếu người cảm thấy thực lực của mình còn mạnh hơn Tống Hổ, nhưng cũng sẽ không tự đại tới mức có thể trong thời gian ngắn như vậy và không một tiếng động mà có thể giết chết Tống Hổ.