Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 212 - Chương 212: Vây Sát

Chương 212: Vây sát Chương 212: Vây sát

Ánh mắt La Tiềm nhìn Lục Tiểu Thiên đột nhiên co rút. Tổng Hổ bị người nọ vô thanh vô tức giết chết, có thể thấy được thực lực địch nhân mạnh như thế nào. Nhưng Lục Tiểu Thiên lại có thể ngăn cản được, có lẽ địch nhân không chỉ một người. Nhưng nếu như là một người, há chẳng phải nói y vẫn đang nghiêm trọng đánh giá thấp thực lực của Lục Tiểu Thiên?

"Xem ra sau này phụ trách tuần tra nhất định phải hai người đi cùng nhau mới được, nếu không chỉ sợ lại xuất hiện sự tình tương tự." Tuân Tu trầm giọng nói.

"Có lẽ nên sớm báo tin cho tông môn, báo cáo việc chúng ta gặp phải chuyện ly kỳ ở nơi này. Trước là đã giết chết mấy tên tu sĩ của Ưng Vũ Môn, nhưng hiện tại ngay cả thực lực và số lượng địch nhân mà chúng ta cũng không rõ, còn tổn thất cả Tống Hổ và một người khác. Có thể thấy được tình thế ở Tây Nguyên quốc xác thực vô cùng nguy cấp, có thể không phải đám người chúng ta có khả năng khống chế được." Lục Tiểu Thiên nói.

"Tông môn khống chế hàng trăm cái quốc gia thế tục, Tây Nguyên quốc đã có tám người chúng ta rồi. Trừ phi phát hiện lượng lớn địch nhân, nếu không trong thời gian ngắn, sợ rằng khó có người tới chi viện." Tuân Tu lắc đầu nói.

Lục Tiểu Thiên nhướng mày, mặc dù cảm thấy những gì Tuân Tu nói cũng không phải rất chuẩn xác. Nhưng ở đây tu vi của Tuân Tu là cao nhất, tư cách cũng lớn nhất. Hắn lại không hề nắm chắc tình huống như thế nào nên có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Nếu đã như vậy, sau này bản thân cẩn thận thêm một chút là được.

"Đợi chút, có gì đó không thích hợp." Mọi người vừa trở lại doanh trại, liền cảm thấy xung quanh tựa hồ xuất hiện một tầng khí tức quỷ dị.

Lục Tiểu Thiên liền thi triển Linh Mục thuật, chỉ thấy ở rừng Trúc phía xa. Một tầng sương mù màu đen không ngừng từ bốn phương tám hướng tràn tới. Bên trong sương mù màu đen, ẩn ẩn có âm thanh sàn sạt. Lại gần thêm chút nữa, đã có thể nhìn thấy vô vàn con hắc giáp trùng giống như là con gián to cỡ quyền đầu đang từ phía xa bò tới, tựa hồ vô cùng vô tận.

"Mang Rận!" Con ngươi Lục Tiểu Thiên co rút, đây sợ rằng mới chính là hung thủ thật sự dẫn đến cái chết cho những thôn dân bình thường đó, chỉ là số lượng Mang Rận nhiều như vậy, một tên Trùng tu có thể dễ dàng khống chế được sao?

Sưu sưu... Lục Tiểu Thiên vung tay ném ra mười cái hỏa cầu nhỏ. Thực lực đám Mang Rận này chẳng qua chỉ tương đương với Luyện Khí sơ kỳ và trung kỳ. Trong đó có một số Mang Rận thành thục còn mọc ra đôi cánh, có thể bay lên không trung. Nếu mà như vậy, lúc này cho dù ngự kiếm phi hành cũng chưa chắc đã an toàn.

Mười mấy cái hỏa cầu nhỏ nổ tung, với thực lực lúc này của Lục Tiểu Thiên, cho dù là thi triển đê giai Hỏa Cầu thuật, cũng không phải là đám Mang Rận có thể dễ dàng chịu được. Chỉ là ngoài ý muốn của mọi người chính là sau khi hỏa cầu nổ tung, tuy rằng nhìn thấy một đám Mang Rận tựa hồ bị nổ chết, nhưng số lượng thi thể lại cũng không nhiều.

"Khặc khặc, pháp thuật nhanh thật, có năng lực như vậy trên phương diện pháp thuật, bổn tọa còn là lần đầu tiên thấy được." Một giọng nói tà mị cổ quái vang lên. Rất nhanh đối phương lại truyền ra một câu nói khiến cho lông tóc mọi người đều dựng đứng. "Bất quá, hôm nay các ngươi đều phải chết!"

"Giả thần giả quỷ, ai chết ai sống còn nói không chừng." La Tiềm hừ lạnh một tiếng, Lôi thương trong tay run lên, một đạo điện quang từ đầu thương bắn về phía phương hướng âm thanh phát ra.

Xoẹt, những nơi điện quang đi qua, từng đám Mang Rận đều ngã ngửa không thể cử động. Sương mù màu đen ở nơi xa bao phủ khu rừng Trúc lúc này cũng bị điện quang nổ tung một mảng.

"Khặc khặc, vô dụng thôi, các ngươi hiện tại đã là cá ở trong chậu. Ngoan ngoãn dâng hiến huyết nhục của các ngươi cho đám Mang Rận này." Đồng thời khi điện quang nổ tung, âm thanh đó lại phiêu hồ bất định xuất hiện ở một phương hướng hoàn toàn trái ngược.

Giữa rừng Trúc, một mảng âm thanh sàn sạt vang lên. Mười mấy bóng người hiện ra, trong đó trên đầu sáu bảy người đang ghim lông vũ màu đen, không ngờ lại là tu sĩ của Ưng Vũ Môn. Một người trong số đó chính là kẻ lúc nãy mới chạy thoát khỏi tay họ. Còn có năm người một thân đạo bào màu lam bên trên có thêu đồ án Tử Kim Tằm. Mười hai người vây lấy đám Lục Tiểu Thiên vào giữa.

"Các ngươi trước đó không phải ỷ vào nhiều người sao? Hiện tại còn lời gì để nói không?" Một tên đệ tử Ưng Vũ Môn trong đó vẻ mặt hung ác nói chính là kẻ trước đó chạy thoát trong tay đám Tô Thanh.

Mấy người Tô Thanh, Ngô Nghiên đều đứng lại gần nhau, nhân số của đối phương cơ hồ gấp đôi bọn họ, lại cộng thêm sương mù màu đen xung quanh rừng Trúc càng ngày càng nhiều, căn bản không thể nhìn rõ tình huống nơi xa đó như thế nào.

"Tình hình của rừng Trúc quá mức quỷ dị, chúng ta trước tiên rời khỏi rồi nói." Sắc mặt La Tiềm âm trầm bất định, đề nghị với Tuân Tu và đám người Tô Thanh.

Lục Tiểu Thiên tựa hồ cảm thấy có chút bất hảo, đối phương đã lựa chọn nơi này mai phục, chắc hẳn cũng đã tính tới các phương thức mà bọn họ có thể chạy trốn, không thể dễ dàng để mọi người chạy thoát được. Chỉ là lúc này nhân thủ của đối phương qúa nhiều, lưu lại vẫn không phải là một sự lựa chọn tốt. Cân nhắc một hồi, hắn cũng khống chế Liệt Địa Đao bay lên không trung, chỉ là tốc độ khó tránh chậm hơn mọi người một nhịp.

Sưu sưu. . . . .

Một tiếng rít to lớn, chỉ thấy xa xa có vô số đạo mũi tên màu đen to lớn từ bốn phương tám hướng bắn tới, bên trên mũi tên to lớn có khí tức ba động khổng lồ, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng có thể cậm nhận được uy hiếp cường đại từ trên đó truyền đến.

"Nhanh, lui lại rừng Trúc!" Tuân Tu thấy thế cũng bị dọa cho giật nảy mình. Lão cũng không dám đưa tay ra đón đỡ, vội vàng kêu lớn, lấy ra một cây trường thương, đánh văng một mũi tên lớn bắn tới trước mặt, khi trường thương đánh lên trên mũi tên, khí thế to lớn ép người trên đó cũng bị nổ thành mảnh vụn.

Không ngờ chỉ là hư trương thanh thế mà thôi, nhìn thấy mấy mũi tên to lớn liên tục bắn tới, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chỉ thật sự là hư trương thanh thế thôi sao? Một vị nữ đệ tử khác đứng gần La Tiềm đồng dạng cũng dùng trường kiếm đánh tan một đạo mũi tên to lớn khác, nhưng lại né tránh không kịp một mũi tên khác nên trực tiếp bị bắn vào hông, cả người bị cắt thành hai đoạn trên không trung, trông vô cùng thê thảm.

Lại tổn thất mất một người, chúng tu sĩ Linh Tiêu Cung hốt hoảng hạ xuống mặt đất, nét mặt vô cùng khó coi. Nhưng tình hình trước mắt đã không còn thời gian cho bọn họ sầu não. Mười hai tên tu sĩ Nam Hoang trong khi bọn họ đáp xuống đã từ xung quanh vây giết tới.

Hai Trúc Cơ tầng một, một tu sĩ Trúc Cơ tầng hai, coi như các ngươi xui xẻo rồi. Trong mắt Lục Tiểu Thiên hiện lên sát cơ, bình thường khi bên mình đã chiếm ưu thế hắn mới có thể tận lực bảo lưu thực lực của bản thân. Hiện tại trong loại hiểm cảnh như vậy, ngay cả những người như La Tiềm và Ngô Nghiên cũng có thể bị đối phương giết chết, cuối cùng hắn sẽ đơn thân một mình, cho dù là ba đầu sáu tay, sợ rằng cũng khó có thể chống cự nổi. Loại tình hình hiện tại mà hắn còn bảo lưu thực lực thì chẳng khác nào là chịu chết. Lại nói Băng Phách Huyền Âm chỉ có tác dụng đối với những tu sĩ có tu vi chênh lệch rõ ràng với hắn, về phần đồng giai thậm chí là tu sĩ cao giai hơn hắn, cũng không hề có chút tác dụng nào.

Đương nhiên, đối với hai tên tu sĩ Trúc Cơ tầng một trước mắt, hiệu quả vẫn vô cùng hữu hiệu. Tu sĩ Trúc Cơ tầng hai của Ưng Vũ Môn thì có chút giật mình mà thôi. Nhưng trong khoảng khắc tên tu sĩ Trúc Cơ tầng hai này giật mình, Lục Tiểu Thiên đã vòng qua bên người y, hắc sắc phi kiếm và kim sắc Liệt Địa đao đồng thời quét qua cổ hai tên tu sĩ Trúc Cơ tầng một của đệ tử Ưng Vũ Môn.

Tên đệ tử Trúc Cơ tầng hai của Ưng Vũ Môn chỉ thoáng thất thần thì liền cảm thấy bất ổn, tay cầm pháp khí mãnh liệt lao tới Lục Tiểu Thiên. Nhưng lúc này y lại nhìn thấy sư đệ và sư muội của mình cũng đã đầu một nơi thân một nơi, còn chưa đợi y kịp phản ứng, một cái Huyền Băng đại ấn từ trên đỉnh đầu y ầm ầm giáng xuống.

Hàn Hoang ấn là pháp thuật thuấn phát, hơn nữa lại sử dụng pháp lực tích súc bên trong pháp châu, tạm thời không hề vận dụng pháp lực bên trong đan điền của Lục Tiểu Thiên. Khi nào pháp lực bên trong pháp châu tiêu hao hết thì Hàn Hoang ấn mới tán đi, nó tương đương với một tu sĩ chuyên tu Pháp thuật xuất thủ.
Bình Luận (0)
Comment