Chương 221: Dễ dàng trấn áp
Chương 221: Dễ dàng trấn áp
Nếu không phải như thế, Viên Hạo cũng sẽ không lớn gan như vậy, dám trực tiếp đi tìm Lục Tiểu Thiên.
Khó trách, thì ra đã sớm có chuẩn bị, Lục Tiểu Thiên hừ lạnh một tiếng. Bất quá thiên tư có tốt hơn nữa, Trúc Cơ tầng một vẫn là Trúc Cơ tầng một, trình độ hùng hậu của pháp lực vẫn có chênh lệch nhất định với Trúc Cơ tầng ba.
Lúc trước ở Huyết Sắc Cấm Địa, hắn xác thực là dựa vào Băng Phách Huyền Âm mới có thể chính diện ngạnh kháng với Viên Hạo mà còn áp đảo được y. Cho dù Lục Tiểu Thiên có chủ phó nguyên thân, có thể đồng thời khống chế ba thanh pháp khí tác chiến, nhưng đối mặt với Liệt Dương Song Thủ Kiếm phẩm chất lớn hơn, cũng chưa chắc có thể chiếm thế thượng phong, nhiều lắm cũng chỉ miễn cưỡng bình thủ mà thôi.
Nhưng đến hiện tại, Lục Tiểu Thiên không chỉ pháp lực hùng hậu hơn Viên Hạo, hơn nữa về pháp khí cũng không hề thua kém. Càng huống chi theo việc tu vi tăng cao, Pháp Châu cũng có thể phát huy ra uy lực càng lớn hơn.
Tên Viên Hạo này lại thích cảm giác cao cao tại thượng như thế, vậy liền tát cho y từ trên cao rơi xuống. Lục Tiểu Thiên khẽ ngẩng đầu, Liệt Địa Đao bay ra, nghênh đón một thanh Liệt Dương kiếm, đồng thời tay trái ấn vào hư không, Hàn Băng Ấn lăng không từ trên đỉnh đầu Viên Hạo áp xuống.
Viên Hạo cũng giống như những đối thủ từng chiến đấu với Lục Tiểu Thiên, cũng là thất kinh không ít. Khối băng ấn trên đỉnh đầu lại vô cùng băng hàn, hơn nữa cách thức xuất hiện không hề có chút dấu hiệu báo trước nào. Viên Hạo mấy lần né tránh nhưng không thể nào tránh ra khỏi phạm vi trấn áp của Hàn Hoang Ấn. Trong lòng nóng vội, Viên Hạo chỉ có thể khống chế một thanh Liệt Dương kiếm ngăn cản công kích của Liệt Địa đao đồng thời thanh còn lại ngăn cản Hàn Hoang Ấn đang áp xuống đỉnh đầu.
"Ta nói qua, nếu như không có ai tới cứu ngươi, ngươi nhất định sẽ chết!" Lục Tiểu Thiên châm chọc nói.
"Ngươi nằm mơ, hôm nay ta quyết sẽ chém ngươi dưới kiếm." Viên Hạo không nghĩ tới tuy rằng có pháp khí ngăn cản loại công kích thần thức quỷ dị của Lục Tiểu Thiên, nhưng vừa giao thủ đã bị Lục Tiểu Thiên áp chế. Lại nghe được Lục Tiểu Thiên châm chọc, trong lòng càng vừa tức vừa giận. Gặp phải sự quấy nhiễu của Lục Tiểu Thiên, khó tránh sẽ xảy ra chút hoảng loạn, chỉ là bên chỗ Viên Hạo vừa lộ ra sơ hở, Lục Tiểu Thiên tự nhiên sẽ thừa dịp mà gia tăng thêm cường độ pháp lực.
Viên Hạo lập tức cảm thấy Hàn Hoang Ấn trên đỉnh đầu trầm trọng như núi, ép cho thân thể y lắc lư dữ dội, suýt nữa phải quỳ xuống. Chỉ là với tâm tính của y, cho dù là chết, cũng không thể nào quỳ xuống trước mặt Lục Tiểu Thiên. Dưới sự nộ hỏa công tâm, vội vàng tăng cường pháp lực, miễn cưỡng ngăn lại. Chỉ là phương thức vận chuyển pháp lực vội vàng như thế khiến bản thân Viên Hạo cũng chịu không ít thương thế, khiến cho khuôn mặt đỏ bừng, cuối cùng không thể nhịn nổi mà phun ra một ngụm máu tươi.
Tuy rằng Viên Hạo thiên tư xuất chúng nhưng chung quy tâm trí vẫn kém một chút. Lục Tiểu Thiên cười lạnh, nếu là người khác tâm trí kiên định, cho dù rơi xuống thế hạ phong cũng tuyệt sẽ không bị nội thương vào lúc này.
Lúc này chính là lúc thừa dịp ngươi bệnh mà lấy mạng ngươi. Một tên đệ tử Cổ Kiếm Tông thiên tư xuất chúng như vậy, hắn cũng không muốn lưu lại hậu hoạn. Ánh mắt Lục Tiểu Thiên lăng lệ lần nữa nhìn về phía Viên Hạo, lại gia tăng thêm mấy phần pháp lực. Điều này chẳng khác nào là gia tăng thêm áp lực nặng nề cho một Viên Hạo đang bị nội thương, hai chân đã bị lún xuống mặt đất, nhưng Viên Hạo vẫn quyết cắn răng chống đỡ.
“Chịu chết đi!” Lục Tiểu Thiên hai mắt khẽ híp, chuẩn bị thu hồi Liệt Địa Đao, tế ra Sí Viêm Ly Hỏa kiếm, nhưng cách đó không xa đã truyền đến một trận pháp lực ba động cường liệt.
Là người của Cổ Kiếm Tông! Trong lòng Lục Tiểu Thiên tức giận, mắt thấy sắp đại công cáo thành, không nghĩ tới giữa đường lại giết ra một tên Trình Giảo Kim. Tuy rằng đi ở phía trước là một nữ tử có mạng che mặt có lẽ là Lạc Thanh, nhưng phía sau lại là hai tên tu sĩ Cổ Kiếm Tông, còn có mấy tên tu sĩ Man Thú Tông với hắn không có chút giao tình nào. Đám người này vừa xuất hiện, nếu lúc này còn giết chết Viên Hạo thì chẳng khác nào là công khai khiêu khích Cổ Kiếm Tông, lúc đó thì ngay cả Linh Tiêu Cung cũng không thể bảo vệ được hắn.
"Quả nhiên là đã tính toán sẵn, thì ra là đã chuẩn bị hậu thủ." Lục Tiểu Thiên cười gằn một tiếng, không đợi người của Cổ Kiếm Tông tới gần đã lập tức ngự kiếm, bay về nơi xa.
"Đứng lại, đả thương đệ tử của Cổ Kiếm Tông ta rồi muốn rời đi như vậy sao?" Trình Phổ Chương ở phía sau nhanh chóng đuổi theo, tức giận hét lớn.
"Tác phong của Cổ Kiếm Tông các ngươi ta coi như kiến thức qua rồi, trước đó là Viên Hạo ở trong Huyết Sắc Cấm Địa không để tâm tới việc hai phái đang liên thủ, mà âm thầm muốn gia hại ta, chỉ là thực lực quá kém nên thất bại lại bị ta giáo huấn một phen. Sau việc này, Viên Hạo không chỉ không biết sửa đổi mà càng thêm ghi hận ta, mỗi giờ mỗi khắc đều không ngừng suy nghĩ tới việc báo thù. Hôm nay lại vô duyên vô cớ ngăn ta lại, muốn đưa ta vào chỗ chết, rơi vào kết cục như vậy cũng chẳng qua là do thực lực không đủ. Hiện tại ngươi không thèm giảng đạo lý như thế mà còn muốn ngăn cản đường đi của ta, chẳng lẽ cũng muốn động thủ phải không?"
Giọng điệu Lục Tiểu Thiên càng thêm lạnh lùng, Cổ Kiếm Tông nhiều lần ép bức hắn như vậy, xác thực khiến hắn vô cùng tức giận.
"Ngươi đứng lại cho ta!" Trình Phổ Chương sau khi nghe Lục Tiểu Thiên đáp lời, lập tức nổi giận lôi đình, muốn ngự kiếm đuổi theo.
"Trình sư huynh, việc lần này vốn chính là ân oán cá nhân của Viên sư đệ và đệ tử Linh Tiêu Cung. Chúng ta đuối lý trước, hiện tại còn muốn ỷ vào nhiều người mà xuất thủ với đối phương sao?" Lạc Thanh liếc Trình Phổ Chương nói.
"Thế muội nói hiện tại phải làm như thế nào?" Trình Phổ Chương tuy rằng biết rõ Lạc Thanh thiên vị với Lục Tiểu Thiên. Nhưng ân oán giữa Viên Hạo và tên đệ tử Linh Tiêu Cung y cũng có nghe qua. Lúc này Lạc Thanh lại trực tiếp nói ra, dưới tình huống còn có người của Man Thú Tông ở bện cạnh. Trong lòng y tuy rằng khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua. Nếu không để người của Man Thú Tông nhìn thấy, ít nhiều cũng có chút mất mặt.
"Tự nhiên chính là thương thế của Viên sư đệ mới quan trọng, trước đi xem Viên sư đệ thế nào đã." Lạc Thanh trả lời, trong lòng cũng khẽ thở dài. Lúc trước mới gặp lại Lục Tiểu Thiên ở Việt quốc một lần, không nghĩ tới khi gặp lại lại là dưới tình huống như vậy, thậm chí còn chưa kịp nói câu nào thì Lục Tiểu Thiên đã rời đi rồi.
Trình Phổ Chương cảm thấy điều này cũng có đạo lý, liền cùng Lạc Thanh hạ xuống mặt đất. Viên Hạo vốn đang cắn chặt răng chống đỡ công kích của Lục Tiểu Thiên. Không ngờ sự xuất hiện của đồng môn khiến Lục Tiểu Thiên trực tiếp lui về. Lần nữa thất bại chật vật trước mặt các đồng môn khiến Viên Hạo tức giận tới hít thở không thông, nhịn không được phun ra một ngụm máu tưới, hai tay chống xuống mặt đất mới không trực tiếp té ngã.
"Viên sư đệ, đệ không sao chứ?" Trình Phổ Chương quan tâm tới đỡ Viên Hạo dậy, nhưng lại bị Viên Hạo với vẻ mặt xanh mét đẩy ra.
Nghĩ tới những lời mà Lục Tiểu Thiên nói trước khi hai người động thủ, trong lòng Viên Hạo mơ hồ có chút đau đớn. Những người này tuy rằng là tới đây cứu y, nhưng cũng khiến tự tôn của y lần này bị dẫm đạp dưới chân. Viên Hạo tức giận muốn phát điên không hề quan tâm tới bất cứ ai, trực tiếp ngự kiếm bay về phía Vọng Nguyệt thành.
"Chung quy cũng vẫn là còn là thiếu niên, muốn trưởng thành hơn cũng cần phải ma luyện nhiều hơn nữa." Giang sư huynh nhìn bóng lưng Viên Hạo rời đi, thở dài nói.
"Ngọc bất trác bất thành khí, chỉ cần Viên sự đệ có thể bước ra khỏi đạo tâm kết này, với tư chất của đệ ấy, sớm muộn cũng có thể nhất phi trùng thiên. Chỉ là muốn bước ra một bước đó, sợ rằng không phải là chuyện dễ. Vốn còn tưởng Viên sư đệ đã là rồng phượng trong đám người, ngay cả Trúc Cơ trung kỳ muốn đánh bại Viên sư đệ cũng cần phải phí chút sức lực mới được. Theo lời Cung Tân nói, Viên Hạo cũng chỉ mới đuổi tới mà thôi. Nhưng trong thời gian ngắn như vậy mà lại bị trọng thương trong tay Lục Tiểu Thiên, nếu không phải chúng ta kịp thời đuổi tới, chỉ sợ Viên sư đệ đã lành ít dữ nhiều rồi. Không nghĩ tới Linh Tiêu Cung lại có dạng đệ tử quái thai như Lục Tiểu Thiên này, thật là không thể xem thường." Trình Phổ Chương ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía phương hướng Lục Tiểu Thiên rời đi, vô cùng kiêng kỵ nói.