Chương 222: Tam đại gia chủ
Chương 222: Tam đại gia chủ
"Lục Tiểu Thiên người này ta cũng có nghe qua một chút, chỉ là trong lời đồn người này tư chất cực kỳ bình thường, trong Linh Tiêu Cung không hề được mọi người coi trọng. Thậm chí không có tu sĩ Kim Đan kỳ nào nguyện ý thu hắn làm đệ tử, nhưng khong ngờ một tên đệ tử tư chất bình thường như vậy, lại làm sao có thể ba lần bốn lượt áp chế Viên sư đệ? Thật là một chuyện kỳ lạ, Lạc sư muội, muội và Lục Tiểu Thiên có giao tình, có biết trên người kẻ này có bí ẩn gì không?" Giang sư huynh ánh mắt chớp động nhìn Lạc Thanh nói.
"Lúc muội quen biết Lục đại ca thì huynh ấy vẫn là một tán tu Luyện Khí kỳ, về sau Lục đại ca tiến vào Linh Tiêu Cung trước. Muội và huynh trưởng cơ duyên xảo hợp, lại tiến vào Cổ Kiếm Tông. Mấy năm nay cũng chỉ có ở Việt quốc gặp qua một lần, lại làm sao có thể biết rõ tình huống gần đây của Lục đại ca. Bất quá Lục đại ca từ trước đến này đều rất điệu thấp, kiếm mang nội liễm, nếu không phải lúc cần thiết, căn bản sẽ không xuất thủ. Khi mọi người nhận thấy đã đủ hiểu rõ huynh ấy, thời điểm muốn cùng huynh ấy đối địch, thì rất nhanh lại phát hiện. Những gì mà bản thân hiểu biết trước giờ về huynh ấy cũng chỉ là một gốc băng sơn mà thôi. Ngay cả trước đó cùng Lục đại ca vào sinh ra tử bên trong Vọng Nguyệt sơn mạch, muội cũng chưa từng biết được thực lực của Lục đại ca rốt cuộc là sâu như thế nào." Lạc Thanh vẻ mặt đầy hồi ức nói.
"Lạc sư muội, hiện tại muội đã là môn nhân của Cổ Kiếm Tông. Tuy rằng trước đó có giao tình với Lục Tiểu Thiên, nhưng khi xảy ra chuyện muội vẫn nên ghi nhớ, mọi thứ lấy tông môn làm đầu mới phải." Giang sư huynh khuyên bảo nói.
"Khúc mắc giữa Lục đại ca và Cổ Kiếm Tông cũng không phải không giải quyết được, việc thù oán duy nhất cũng chỉ là sự việc của Viên sư đệ. Nếu thật sự nhắc đến, trong tông môn có không ít đệ tử mới trúc cơ còn từng nhận qua sự chiến cố của Lục đại ca bên trong Huyết Sắc Cấm Địa. Món nợ này lại nên tính như thế nào? Lại nói, Viên sư đệ mấy lần tìm Lục đại ca báo thù, lẽ nào lại không cho người ta phản kháng sao? Nếu như Viên sư đệ thật sự có thể dựa vào bản lĩnh của mình, quang minh chính đại chiến thắng Lục đại ca, tự nhiên là không ai dám nói lời nào."
Lạc Thanh cười gằn không tiếp tục cùng hay vị sư huynh nói thêm về vấn đề này, quay lưng bay về phía Vọng Nguyệt thành.
----
"Lục đạo hữu, Lục đạo hữu, ngươi nếu còn không trả lời, chúng ta sẽ mạnh mẽ xông vào đó." Lữ Phong, Lữ Huy hai người nóng nảy đứng bên ngoài chỗ ở của Lục Tiểu Thiên. Nếu không Lục Tiểu Thiên dặn dò hai ngày này không được xông vào nơi ở của hắn, nếu không có thể sẽ khiến cho việc luyện chế Hồi Thiên đan bị thất bại, bọn họ đã sớm xông vào rồi.
"Không phải nói qua rồi sao, hiện tại vẫn còn chưa vượt qua thời gian ước định." Âm thanh không vui của Lục Tiểu Thiên vang lên, hắn cũng chỉ vừa mới quay lại nơi này đã nghe được lời nói vừa rồi của hai huynh đệ này. Tuy rằng hai người họ đã an bài người ở xung quanh nơi ở của hắn, nhưng đám tu sĩ Luyện Khí kỳ này tự nhiên là không thể nào phát hiện được việc Lục Tiểu Thiên rời đi và quay về.
"Lục đạo hữu, ngươi cuối cùng cũng ra rồi. Ta đây cũng chỉ bị ép không còn cách nào mới làm vậy. Gia chủ có lệnh, muốn Lục đạo hữu nhanh chóng luyện chế một số đan dược. Vốn ta còn định kéo dài thời gian một chút, chỉ là lần này gia chủ lại có chút gấp gáp, ta cũng thúc thủ vô sách, chỉ có thể hối thúc đạo hữu mà thôi." Lữ Phong lộ ra nụ cười đầy vẻ cáo lỗi nói, sau đó lại mang chút hy vọng nhìn Lục Tiểu Thiên nói: "Lục đạo hữu, không biết Hồi Nguyên đan... "
"Luyện chế được một lò, trên tay cũng còn một số linh vật dư thừa, có thể luyện chế thêm một lần. Lữ gia chủ muốn ta luyện chế đan dược gì?" Lục Tiểu Thiên hỏi.
"Chủ yếu chính là một số đan dược trị thương, chìa khóa đó bị thất lạc bên trong Triều Tịch động, bên trong rất có khả năng có lượng lớn yêu thú. vì thế còn cần tu sĩ Luyện Khí kỳ hấp dẫn một bộ phận lực chú ý của bọn nó, sáng tạo cơ hội cho chúng ta." Lữ Phong sau khi nghe được câu trả lời khẳng định của Lục Tiểu Thiên, ánh mắt sáng lên, sau đó lại nói: "Đây là linh dược mà gia chủ đưa tới, ngày cụ thể thủy triều của Thông Thiên hồ rút đi vẫn chưa rõ, Lục đạo hữu vẫn nên nhanh chóng luyện chế là được."
Lục Tiểu Thiên nhận lấy túi trữ vật. Trong lúc quay người lại không khỏi cười khổ. Lúc trước khi trà trộn vào mấy mấy đại gia tộc bất quá chỉ vì khỏi làm việc vặt vảnh nên mới sử dụng thân phận cao cấp Luyện Đan sĩ. Trong lúc đầu xác thực là bớt đi không ít chuyện, không nghĩ tới hiện tại lại dẫn đến chút phiền phức, thật là không ngờ tới.
Thông Thiên hồ, nước hồ mênh mông vô ngần, sóng gợn miên man. Nếu như không biết nơi này là một hồ nước liên thông với đại dương mênh mông cuồn cuộn, Lục Tiểu Thiên nhất định sẽ cho rằng nơi này là cực đông chi hải.
Lúc bình thường, ngẫu nhiên cũng có tiểu đội tu sĩ tới bên hồ, hoặc là cưỡi cự thuyền do linh mộc tạo thành ra mặt hồ để đánh giết linh thú dưới đó, nhưng cực ít có đại đội tu sĩ xuất hiện ở nơi này.
Bất quá vào lúc này, do tam đại gia tộc dẫn đầu, mấy ngàn tu sĩ nghỉ chân bên cạnh hồ, Lục Tiểu Thiên cũng đi theo đại đội mà di chuyển tới bên bờ hồ.
Sau khi lượng lớn tu sĩ Luyện Khí kỳ bận rộn xây dựng chỗ nghỉ chân tạm thời, hiện tại đã bắt đầu điều tức nghỉ ngơi. Thì lại có vài tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ lúc này đang nhàn nhã đi dạo bên bờ hồ.
"Hồ huynh, lần này chúng ta gióng trống khua chiêng như vậy, liệu có kinh động người khác không? Chúng ta bất quá chỉ là một tu tiên gia tộc bình thường, một khi có nhân sĩ của các đại tông môn tham dự vào, sự tình chỉ sợ rất là phiền phức." Lão giả mặc nho sam tên Nghiêm Thiết Lâm là gia chủ của Nghiêm gia, vẻ mặt không vui nói: "Chúng ta đã ở phụ cận Thông Thiên hồ trì hoãn không ít thời gian. Hiện tại tu sĩ Dị vực của Nam Hoang, Thiên Khung lại liên tục xuất động, nếu không nhanh chóng, chỉ sợ sau đó không biết sẽ có kẻ nào chen chân vào nữa."
Ở bên cạnh Nghiêm Thiết Lâm có một tu sĩ trung niên cầm thiết quải trượng tên Lữ Điền Lâm cũng là một cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ, lắc đầu nói: "Lúc trước chúng ta sau khi biết được việc của Hỗn Nguyên Đạo Tàng, một bên thì phong tỏa tin tức, ngoài ra còn thả ra tin tức giả. Ngoại giới biết được cái gọi là Hỗn Nguyên Đạo Tàng này cũng chỉ là thật giả lẫn lộn. Lúc này lại có tu sĩ Dị vực liên tục xuất động, các đại môn phái đều bận lo việc phòng bị tu sĩ hai vực Nam Hoang và Thiên Khung. Chúng ta đi trước một bước, trước tiên mở ra Hỗn Nguyên Đạo Tàng tiến vào đó tầm bảo, cho dù sau này tin tức có bị lộ ra ngoài, chỉ cần chúng ta chiếm được bảo vật trước, các đại môn phái lúc đó có phản ứng lại thì cũng đã quá muộn rồi."
"Lữ lão đệ nói không sai, chúng ta chính là lựa ngay lúc này mà tiến vào, Ngưng Kim đan đối với các đại môn phái cũng là vật vô cùng quý hiếm, chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thực lực mạnh nhất, thiên tư tốt nhất mới có thể bộc lộ tài năng trong các cuộc tỉ thí trong môn phái để đạt được phần thưởng Ngưng Kim đan này. Chúng ta tuy rằng đã là Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng so với những đệ tử Trúc Cơ đại thành mà các môn phái dốc lòng bồi dưỡng vẫn có chút chênh lệch. Hiện tại chỉ có thể nhanh hơn hộ một bước, phân chia bảo vật bên trong Hỗn Nguyên Đạo Tàng. Sau đó mỗi người chia nhau ra mai danh ẩn tích, chỉ cần kết đan thành công, dù cho đám môn phái đó biết được việc này thì cũng không thể làm được gì." Hồ Thiên Sơn gia chủ Hồ gia cười lạnh nói.
"Nhưng hiện tại thủy triều cứ chậm chạp không rút đi, thật khiến chúng ta lo lắng." Nghiêm Thiết Lâm xoa xoa hai tay nói.
"Kẻ tinh thông thiên tượng như Lữ lão đệ còn không gấp, ngươi gấp cái gì." Hồ Thiên Sơn nghe vậy liền cười nói.
Lữ Điền Lâm chống quải trượng đứng thẳng lên có vẻ cảm khái nói: "Không sai, mấy ngày này mặt trăng dần dần tròn hơn, lực lượng các ngôi sao chuyển động dẫn đến thủy triều rút đi chỉ còn một hai ngày nữa. Chỉ là bên trong Triều Tịch động này lại có động thiên khác, nghiễm nhiên tự trở thành một phương thế giới, yêu thú rất nhiều. Tới lúc đó ba người chúng ta còn cần phải chung lực hợp tác mới được."
"Điều này là tự nhiên, Triều Tịch động tuy lớn, nhưng chúng ta cũng đã tập hợp mấy ngàn tu sĩ, chứ nếu không chúng ta cần những đê giai tu sĩ này làm gì." Hồ Thiên Sơn lãnh đạm nói.