Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 229 - Chương 229: Cực Kỳ Phẫn Nộ

Chương 229: Cực kỳ phẫn nộ Chương 229: Cực kỳ phẫn nộ

"Lục đạo hữu, ngươi cuối cùng cũng quay lại rồi, trước đó vẫn không hề thấy bóng dáng của ngươi, thật sự là gấp chết người a." Đám Lữ Huy đợi một hồi lâu mới thấy Lục Tiểu Thiên quay về, vẻ mặt lo lắng nói.

"Vừa rồi gặp phải hai con Hàn Mông Chu, phí chút sức lực mới có thể thoát được. Các ngươi gấp gáp như vậy, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì sao? Lữ Phong đạo hữu đi đâu rồi?" Lục Tiểu Thiên nói.

"Há lại chỉ có từng đó chuyện phát sinh, là chuyện lớn, là chuyện lớn đòi mạng. Tiền bối Trúc Cơ kỳ ở bên ngoài lại tới chỗ này điều người rồi. Ta đoán có lẽ là ở nơi khác đã xảy ra vấn đề, cũng may Lục đạo hữu ngươi đã đi tới nơi sâu như vậy, nếu không chúng ta cũng đã bị điều ra ngoài rồi." Lữ Phong từ xa đi tới, sắc mặt không được tốt lắm. "Bất quá chỉ sợ cũng không tránh được bao lâu, chúng ta cũng sẽ bị điều đi thôi."

"Trời sập xuống cũng có cao nhân đỡ lấy, sợ cái gì, cũng không phải chỉ dựa vào mấy người chúng ta." Ngoài miệng Lục Tiểu Thiên nói như thế, nhưng lại nghĩ tới Lữ Kim Vinh trước khi vẫn lạc giống như đã phát ra Truyền Âm phù, xem ra những tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác nhận thấy sào huyệt của Hàn Mông Chu đã lục soát gần như không sai biệt lắm, nên mới điều người từ nơi này đi. Bất quá điều đi một đợt lại một đợt, hiển nhiên Lữ Phong suy đoán không sai, có lẽ là gặp phải phiền phức lớn gì rồi, chỉ là phiền phứt mà ngay cả ba đại gia tộc liên thủ cũng không thể giải quyết, còn có hơn hai mươi tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ của ba gia tộc. Những người này cũng không thể giải quyết, còn cần lượng lớn tu sĩ Luyện Khí kỳ làm pháo hôi, thật không biết là có nguy hiểm gì, trong lòng Lục Tiểu Thiên cũng có mấy phần thấp thỏm.

Lục Tiểu Thiên âm thầm tính toán có nên tiếp tục ở lại trong hang đá ngầm nguy cơ tứ bề này, hay là lén lút rời đi. Dù sao chỗ tốt cũng đã chiếm được không ít, nhưng vừa nghĩ tới Hỗn Nguyên Đạo Tàng, hắn lại dập tắt cái chủ ý rời đi này. Hiện tại hắn đã là Trúc Cơ tầng ba, trước đến giờ vẫn luôn tu luyện Hỗn Nguyên Kinh. Hắn cũng đã so sánh qua những công pháp khác ở Linh Tiêu Cung, với tư chất thấp kém như hắn thật tình không thể nào tìm được công pháp khác thích hợp hơn. Không nói bên trong Hỗn Nguyên Đạo Tàng còn có khả năng ẩn chưa cơ duyên kết đan, mà còn vì phần sau của Hỗn Nguyên Kinh, hắn cũng phải tiếp tục mạo hiêrm.

Chính giống như những gì Lữ Phong nói, rất nhanh lại có hai vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ tới nơi này sai khiến đám tu sĩ Luyện Khí kỳ bọn họ. Có lẽ cũng có chút nghi vấn khó hiểu với việc Lữ Kim Vinh lâu như vậy rồi vẫn chưa ra ngoài, hai vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ này cũng bắt đầu đi sâu vào sào huyệt. Nhưng chưa được bao lâu liền vẻ mặt hốt hoảng chạy ra ngoài, hai người bọn họ chỉ là đứng ở phía xa nhìn thấy thi thể của mấy người kia liền kinh hoảng lui lại, ngay cả Lữ Kim Vinh cùng với bốn tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác cũng chết ở bên trong, càng đừng nói hai người họ mới chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, hai người lập tức nghĩ đến việc trước tiên là phải thông báo cho tam đại gia chủ.

Không bao lâu, Lữ Điền Lâm liền như sấm chớp chạy tới.

"Vinh nhi, Vinh nhi của ta!" Lữ Điền Lâm ôm lấy thi thể của Lữ Kim Vinh, âm thanh cực kỳ bi ai chấn động khiến sào huyệt của Hàn Mông Chu có chút run lên.

Mấy con Băng Phong Hạt lần nữa bay ra khỏi hàn đàm, vây lấy xung quanh Lữ Điền Lâm.

"Tìm chết!" Lữ Điền Lâm vô cùng tức giận, một thanh hắc quải trượng vung lên nện vào mấy hư ảnh, ngẫu nhiên cũng có mấy đạo khí kình mạnh mẽ đánh lên vách động phụ cận, từng khối lớn đất đá giống như là đậu hũ bị nện cho vỡ vụn, có thể nhìn thấy dưới sự tức giận cùng cực Lữ Điền Lâm xuất thủ đáng sợ như thế nào.

Chỉ là Lữ Điền Lâm xuất thủ tuy rằng đáng sợ, nhưng vẫn chỉ đánh vào không khí, căn bản không nện trúng mấy con Băng Phong Hạt, ngược còn lại vô duyên vô cớ hao phí lượng lớn pháp lực. Ba con Băng Phong Hạt cũng phẫn nộ dị thường, trước đã tới năm tên tu sĩ nhân tộc quấy nhiễu sự thanh tịnh của chúng nó, bị bọn nó đốt chết. Sau lại xuất hiện một con đại Ngô Công, có đốt như thế nào cũng vô dụng, còn đoạt lấy những linh thảo và mười mấy khối linh thạch mà chúng nó thủ hộ bao nhiêu năm nay. Hiện tại lại còn xuất hiện một tên gia hỏa hung hăng, đoạt đồ vật thì cũng thôi đi, không ngờ còn quấy nhiễu bọn họ. Nộ hỏa của mấy con Băng Phong Hạt lúc này cũng không kém Lữ Điền Lâm bao nhiêu. Nhưng Lữ Điền Lâm đã là cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ, không phải là những kẻ trước đó có thể so sánh, với tốc độ của đám Băng Phong Hạt mà trong lúc nhất thời cũng khó có thể tiếp cận.

Bất quá mọi thứ cũng không kéo dài được, Lữ Điền Lâm phẫn nộ xuất thủ, tuy rằng uy lực bức người. Nhưng thời gian kéo dài, khó tránh khỏi việc pháp lực không đủ. Hắc quải trượng trong tay đã xuất hiện sự ngưng trệ ngắn ngủi, Băng Phong Hạt tuy rằng là yêu thú nhưng thực lực có thể so được với tu sĩ Trúc Cơ kỳ nên linh trí cũng không thấp, nắm bắt cơ hội cực kỳ chuẩn xác. Vừa nhìn thấy động tác của Lữ Điền Lâm có chút trì trệ, ba con Băng Phong Hạt liền từ ba phương hướng bất đồng lao tới. Băng châm ở đuôi liên tục đốt lên hộ thân linh tráo của Lữ Điền Lâm khiến nó tan vỡ. Lữ Điền Lâm thất kinh, tình thế nguy cấp liền huy động hắc quải trượng tới cực điểm, tuy rằng ép lui hai con, nhưng vẫn để cho một con tìm được cơ thể tiệp cận.

"Lữ lão đệ, cẩn thận." Hồ Thiên Sơn nghe thấy chiến đấu ác liệt bên này, cũng lập tức nhanh chóng đuổi tới. Vừa hay nhìn thấy hiểm cảnh của Lữ Điền Lâm, lập tức vung tay ném ra một hỏa cầu, cứu viện sự sơ hở của lão.

"Hiểm thật! Mấy con súc sinh này cũng thật là lợi hại!" Lữ Điền Lâm sợ hãi chảy ra một thân mồ hôi lạnh, thừa thế thoát ly khỏi vòng chiến.

Ba con Băng Phong Hạt nhìn thấy lại có thêm một tên tu sĩ nhân tộc lợi hại, thấy thời cơ bất ổn, liền nhao nhao trốn vào trong hàn đàm không còn lộ diện nữa.

"Lữ lão đệ, trước mắt đã phát hiện ra thứ mà chúng ta cần, đâu cần lãng phí thời gian ở chỗ này, thời gian thủy triều lên còn không tới nữa canh giờ, thời gian dành cho chúng ta không còn nhiều lắm đâu." Hồ Thiên Sơn kéo lại Lữ Điền Lâm đang muốn lật tung cả hàn đàm lên nói.

"Tuy rằng là vậy, nhưng thù giết con, khong thể không báo." Lữ Điền Lâm ngữ khí âm trầm nói.

"Cái chết Kim Vinh, ta cũng rất đau lòng, nhưng Hồ gia ta cũng đã tổn thất hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Bất quá cái chết của mấy người bọn họ chưa chắc là do mấy con Băng Phong Hạt này."

"Hồ huynh nói lời này là sao?" Lữ Điền Lâm nghi hoặc nói.

"Ngươi có phát hiện túi trữ vật của Kim Vinh và cả mấy người kia đã không còn không, hơn nữa cái chết của Hồ Bân là vết thương do kiếm gây ra ở cổ họng, không phải là chết trong tay đám Băng Phong Hạt này." Hồ Thiên Sơn nói.

Lữ Điền Lâm sắc mắt thay đổi, vừa rồi lão nộ hỏa công tâm, không ngờ lại không hề để ý tới vấn đề rõ ràng như vậy. Lúc này được Hồ Thiên Sơn nhắc nhở mới phát hiện thật sự có nhiều chỗ không ổn. Bất quá lão cũng không phải là tiểu hài tử mới lên ba mà dễ dàng hồ đồ như vậy, rất nhanh liền lắc đầu nói: "Cho dù Hồ Bân là chết trong tay kẻ khác, nhưng Kim Vinh và ba người kia đích thực đã trúng hàn độc của Băng Phong Hạt mà chết, đây là sự thật không thể chối cãi."

"Ngoại trừ Hồ Bân ra, mấy người Kim Vinh đều chết dưới hàn độc của Băng Phong Hạt là không giả, nhưng đây cũng không hẳn không phải là bẫy của người khác. Lợi dụng Băng Phong Hạt giết chết mấy người bọn họ, sau đó lại thừa cơ đoạt bảo. Hơn nữa hàn đàm này sâu không thấy đáy, và cho dù là ta ở nơi này quá lâu, pháp lực vận chuyển cũng sẽ bị hạn chế lớn. Thời gian hơn nửa canh giờ, sợ rằng cũng không thể làm gì được mấy con Băng Phong Hạt này. Thay vì lãng phí thời gian vào loại việc không có ý nghĩa này, thì nên quay đầu lại toàn lực đi đối phó con Hổ Văn Yêu Quy kia. Lẽ nào trong mắt Lữ lão đệ, Kim Đan đại đạo không thể nào bằng việc báo thù bây giờ sao. Nếu đã như vậy, ta cũng không phụng bồi nữa." Hồ Thiên Sơn mặt hiện vẻ tức giận nói.

"Thôi được, việc này tạm thời bỏ qua một bên. Đợi việc chính xong, ta nhất định sẽ tìm ra cái tên đang tiềm phục lòng mang ý xấu kia ra nghiền xương thành tro cho hả giận! Lữ Điền Lâm do dự một hồi, sau khi cân nhắc hơn thiệt, cuối cùng quyết định nói.
Bình Luận (0)
Comment