Chương 252: Sào huyệt tượng đá
Chương 252: Sào huyệt tượng đá
Vì vậy mà Lục Tiểu Thiên cũng yên lòng luyện đan, ngoại trừ bộ phận Hàn Phong đan đã chuẩn bị ra, lại luyện thêm hai lò Hồi Thiên đan, và những đan dược chủ yếu dùng để chữa trị thương thế nhục thân. Suy cho cùng sau đó còn phải xuyên qua bão cát, chỗ dựa lớn nhất của hắn cũng chính là nhục thân có thể so sánh như pháp khí này của hắn. Về phần Thanh Sương Long Quỳ đan cũng còn thiếu mấy vị thảo dược, tạm thời luyện chế không được. Sau khi làm xong những chuẩn bị này, thương thế trên người cũng đã khôi phục đến không sai biệt lắm, Lục Tiểu Thiên lại lần nữa đi vào trong khu bão cát.
"Ôn đạo hữu, cái tên họ Lục này cũng thật là điên cuồng, đơn độc một mình đi vào như vậy. Ta xem những gì mà ngươi bỏ ra tám chín phần là thành không rồi. Chúng ta nhiều người như vậy đối mặt với đống tượng đá đó cũng không phải giết cho chật vật bỏ chạy sao. Giao thủ không được bao lâu liền vẫn lạc đi một số người, tên Lục Nghi cô thân một mình giết vào trong bão cát lại có thể chiếm được lợi ích gì, tới lúc đó sợ rằng chạy trốn cũng khó khăn." Đợi sau khi Lục Tiểu Thiên tiến vào khu bão cát, Dương Siêu Quần mới nói với Ôn Phủ.
"Hắn có thể còn sống mà rời khỏi hay không ta không biết, dù sao bản thân ta khẳng định là không có biện pháp xuyên qua khu bão cát này. Nếu như không thể ra ngoài, chút linh vật trên tay lưu lại cũng không có tác dụng gì, chi bằng thuận nước đẩy thuyền làm một giao tình với hắn." Ôn Phủ lắc lắc đầu, sau đó lại rất có thâm ý liếc nhìn Dương Siêu Quần: "Ánh mắt trước đó của ngươi, có lẽ đã khiến Lục Nghi cảnh giác, nếu như ngươi cho rằng trận chiến vừa rồi chính là toàn bộ chiến lực của hắn, muốn đợi cơ hội hạ thủ, tới lúc đó sợ rằng sẽ khiến ngươi thất vọng đó."
"Ân? Lẽ nào tên Lục Nghi này còn có thủ đoạn nào khác?" Dương Siêu Quần ánh mắt lóe lên, đám người Lâm Hồng cũng đều lộ ra vẻ mặt hứng thú.
"Nếu như ngươi không hề có ý xấu gì với hắn, hắn có thủ đoạn gì cũng không có quan hệ quá lớn với ngươi, nếu như ngươi thật có ý nghĩ nào không tốt, đợi khi thủ đoạn của hắn rơi lên đầu ngươi thì ngươi sẽ biết." Ôn Phủ cười đắc ý, tu sĩ của Man Thú Tông bao gồm cả Phan Tân đều đã vẫn lạc trong trận chiến vừa rồi. Lão không nói, những sư đệ sư muội của Thanh Đan Cung còn lại tự nhiên cũng sẽ không nói.
Dương Siêu Quần ngữ khí ngưng trệ, bất quá nhìn Ôn Phủ lại khách khí với một tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ như thế. Tên Lục Nghi này có những thủ đoạn khác hẳn là không giả, nhưng đáng tiếc nhất chính bộ cung tiễn kia. Nếu hắn chết ở trong bão cát, chỉ sợ y một chút cơ hội cũng không có.
Lục Tiểu Thiên thu liễm khí tức trên người đến tận cùng, một người lặng yên đi về phía trước bên trong bão cát, đi tới khu vực trước đó gặp phải tượng đá đầu tiên, thì càng thêm cẩn thận. Dù cho số lượng tượng đá nhiều như vậy, một khi kinh động tới chúng nó mà bị vây công, với thực lực của hắn muốn thoát thân cũng cực kỳ khó khăn. Cho dù phó nguyên thần sớm đã hoàn toàn khôi phục dưới sự trị liệu của Dưỡng Hồn đan, Thất Tinh trận cũng không thể đối phó nhiều tượng đá như vậy.
Nhưng cho dù Lục Tiểu Thiên vô cùng cẩn thận, số lượng tượng đá trong khu vực bão cát này cũng quá nhiều, đã có mấy lần hắn suýt tí nữa bị phát hiện.
"Xem ra chỉ cần có những tượng đá này ở đây, muốn lặng yên không một tiếng động xuyên qua khu vực bão cát này cơ hồ là chuyện không có khả năng. Chỉ có thể diệt trừ hết những pho tượng đá này mới có khả năng rời khỏi." Sau khi thử đi thử lại mấy lần lén lút xuyên qua nhưng đều thất bại, Lục Tiểu Thiên rất nhanh liền đưa ra kết luận. Chỉ là số lượng tượng đá nhiều như vậy, muốn hoàn toàn diệt trừ, nói thì dễ.
Liên tiếp ẩn nặc bên trong bão cát hơn hai mươi ngày, suy tính trái phải đều không xong. Lục Tiểu Thiên cũng không khỏi có chút đau đầu. Chính vào lúc hắn thúc thủ vô sách, khu vực hạch tâm của bão cát đột nhiên truyền đến một trận dị động. Chỉ thấy tượng đá xích kim từ trong một hang quật đi ra, trước ngực còn có một vết lõm nhỏ, nhưng khí thế lại mạnh hơn tượng đá màu vàng nhạt một bậc.
Ca sát! Tượng đá xích kim mở miệng, cổ họng phát ra tiếng nói không lưu loát, âm thanh vô cùng khó nghe, giống như là âm thanh hai tảng đá thô ráp va vào nhau vậy.
Những tượng đá này đang làm cái gì vậy? Trong lòng Lục Tiểu Thiên cảm thấy kỳ quái, chỉ thấy trong cái hang đá mà pho tượng màu xích kim đi ra, truyền đến từng trận âm thanh đập cánh. Hơn hai mươi pho tượng đá giương cánh bay lên bầu trời, khi tượng đá giương cánh, cuốn lên từng trận bão cát.
Lục Tiểu Thiên nằm sấp dưới mặt đất không hề cử động cẩn thận quan sát mọi thứ, sợ sẽ kinh động những tượng đá này. Hiện tại hắn mới biết ngoại trừ những pho tượng đá chỉ hoạt động dưới mặt đất, còn có một nhóm tượng đá có thể bay lên không trung. Cũng may chỉ một mình hắn lén lút đi lại trong bão cát này, nếu không chỉ ở nguyên một chỗ thủ chặt, một khi bị đám quái vật này đuổi tới, sợ rằng ngay cả cơ hội thoát thân cũng không có, xem ra tượng đá xích kim này là muốn tìm những tu sĩ nhân tộc chiến lại một trận.
Quả niên, không bao lâu, tượng đá xích kim đã tụ tập hơn năm mươi cỗ tượng đá, còn có hơn hai mươi con biết bay, gào thét lao về hướng đám tu sĩ Ôn Phủ đang bị vây khốn.
"Đây cũng là một cơ hội không tồi." Nhìn thấy những tượng đá đó đi xa, Lục Tiểu Thiên thở ra một hơi, muốn thừa dịp đám tượng đá rời khỏi nơi này để đi xuyên qua khu vực này.
Trong lòng mang theo vài phần vui mừng, sau khi Lục Tiểu Thiên xác thực đám tượng đá đã đi xa, tạm thời không hề quay lại. Hắn lại lần nữa quan sát một hồi, chuẩn bị đi xuyên qua khu vực hoạt động của những tượng đá này.
Nhưng vừa mới đứng dậy đi ra được hơn mười trượng, mặt đất xung quanh vài nơi không ngờ lại đồng thời vang lên tiếng bước chân ngột ngạt nặng nề.
Lục Tiểu Thiên thầm kêu không tốt, trước đó tượng đá xích kim dẫn theo chỉ là một số ít, không ngờ vẫn còn tượng đá lưu lại ở phụ cận, ấn tàng ở những nơi thấp hơn, bình thường sẽ không lộ diện. Một khi có dị vực xông vào, lập tức sẽ giết tới. Những tượng đá này chỉ có sinh mệnh khí tưc,s cũng không có pháp lực ba động, chỉ dựa vào toàn thân đất đá cứng rắn và lực đạo cơ thể, nếu như có lòng muốn ẩn giấu đi, Lục Tiểu Thiên cũng căn bản khó có thể phát hiện.
Sau khi nhìn xung quanh một lần, không ngờ lại đồng thời xuất hiện cả bảy pho tượng. Lục Tiểu Thiên sau khi bị bất ngờ trong lòng liền cảm thấy an tâm một chút. Nếu như là mấy chục cỗ, còn có tượng đá che phủ không trung, hắn có mạnh mẽ hơn nữa, hôm nay cũng không hề có tia khả năng may mắn nào, trước mắt vẫn còn có mấy phần hy vọng giết ra khỏi vòng vây.
Tiên hạ thủ vi cường, nếu như để bảy pho tượng đá này vây giết tới. Trừ phi hắn vận dụng Thất Tinh trận, mới có thể ngăn cản sự liên thủ hợp kích của bảy pho tượng đá này. Ý thức được hiểm cảnh lúc này, Lục Tiểu Thiên lật tay lấy ra Hỏa Giao cung tiễn, thân thể lao tới trước, trong quá trình lao tới, nhanh tay bắn ra một tiễn, bùm một tiếng, một tiễn bắn trúng ngay tượng đá lao tới đầu tiên, khiến nó ngã gục.
Có hai pho tượng đá lao tới trước mặt, một pho còn lại đã lao tới, Lục Tiểu Thiên không còn thời gian để bắn ra mũi thứ hai, nên trực tiêp thu lại cung tiễn, đổi thành Sí Viêm Ly Hỏa kiếm thích hợp cho cận chiến hơn. Sí Viêm Ly Hỏa kiếm vừa ra, một cổ kiếm khí của trường kiếm óng ánh phóng lớn, sau khi quán chú vào lượng lớn pháp lực, kiếm mang sắc bén trong nháy cắt rời một chân của pho tượng đá.
Cơ hội hiếm có, Lục Tiểu Thiên một cước đạp cho tượng đá đã mất một chân kia ngã quỵ. Lúc này hai pho tượng đá lao tới trước đã một chết một bị thương, vòng vây xung quanh nhất thời có một lỗ hỏng, trong quá trình chạy ra khỏi sự bao vây này, Lục Tiểu Thiên thuận thế thu lại Hỏa Giao tiễn trước đó vừa bắn ra. Hỏa Giao tiễn trên người hắn số lượng có hạn, bỏ một cây là thiếu một cây. Nếu như không có đám tiễn này, cung trong tay uy lực có lớn hơn nữa, cũng phát huy không được lực sát thương nên có. Trước đó đã mất đi một cây đan nguyên Hỏa Giao tiễn, lúc này nơi đây không thể nào mất đi được nữa.
Vừa lao khỏi vòng vây của tượng đá, Lục Tiểu Thiên còn chưa kịp thở phào lấy hơi, ở nơi xa xa hơn lại truyền đến một trận chấn động nhỏ, lại có năm pho tượng đá xuất hiện.