Chương 253: Cuồn cuộn không dứt
Chương 253: Cuồn cuộn không dứt
Cho dù Lục Tiểu Thiên vừa rồi đã đánh cho hai pho tượng đá mất đi chiến lực, nhưng số lượng tượng đá lúc này không giảm mà ngược lại còn tăng tới mười cái, tình thế còn trở nên càng ác liệt hơn.
Với sự trầm ổn của Lục Tiểu Thiên, lúc này tâm tình cũng khó tránh khỏi trở nên chao đảo mấy phần.
Chỉ là trong lúc Lục Tiểu Thiên hơi chần chừ, vòng vây của mười pho tượng đá lại rút nhỏ lại mấy phần. Thình thịch... bàn chân thô to của tượng đá đạp lên mặt đất tạo thành chấn động kịch liệt, đồng bạn tử thương khiến cho đồng loại như chúng nó cảm thấy phẫn nộ, tốc độ so với trước đây cũng nhanh hơn vài phần.
Lục Tiểu Thiên hai tay cầm kiếm, mới vừa chém vào ngực một pho tượng đá đối diện một vết chém thật sau, sau lưng đã truyền đến một trận kình phong. Lục Tiểu Thiên thuận thế lăn trên mặt đất một vòng, cái chân thô to của tượng đá dùng lực đạp lên người hắn, Lục Tiểu Thiên liền cười lạnh. Từ trong quá trình vừa rồi giao thủ với tượng đá, hắn cũng đã ước lượng được một tuyến đường có thể đi thông được. Mỗi một pho tượng đá thực lực không thấp, đặc biệt là thân thể cứng rắn có thể so với pháp khí kia. Nếu muốn một kích tất sát chúng ta thì quá không hiện thực, bất quá tương đối mà nói, đánh vỡ một chân của bọn chúng, thì lại dễ dàng hơn nhiều.
Thừa dịp mấy cái chân to của bọn họ đạp xuống, Lục Tiểu Thiên liên tục vung Sí Viêm Ly Hỏa kiếm trong tay lên, soát soát mấy kiếm. Kiếm quang hừng hựng của hư ảnh Sí Viêm Ly Hỏa kiếm quét qua mấy cái chân thô to đó. Bởi vì tượng đá phòng ngự quá mạnh, hơn nữa thời gian gấp gáp, Lục Tiểu Thiên căn bản không đủ thời gian hoàn toàn chém đứt đoạn chân của tượng đá, chỉ có thể chém vào được một nửa, sau đó liền nhanh chóng bật dậy từ dưới đất, vội vàng thoát lý khỏi vòng chiến.
Những tượng đá vừa rồi bị Lục Tiểu Thiên chém bị thương vừa định truy đuổi theo, nhưng một chân đã bị thương, cho dù những tượng đá này không phải là cơ thể huyết nhục, không hề cảm nhận được đau đớn. Bất quá một chân đã thụ thương, lúc đuổi theo Lục Tiểu Thiên, hai chân chịu lực không đồng đều, một khi tốc độ quá nhanh, thân thể sẽ bắt đầu lảo đảo ngã nghiêng.
Lục Tiểu Thiên thở ra một hơi nhìn lại, xem ra biện pháp này cũng coi như tạm thời trì hoãn được tốc độ của ba pho tượng đá. Nếu như muốn giết hết toàn bộ chúng ta, trừ khi hắn bạo phát ra toàn lực. Nhưng tình cảnh như vậy cũng không kéo dài sự an toàn được bao lau, dưới loại tình thế như vậy, không thể nào một hơi dùng hết toàn bộ khí lực của mình. Lại lần nữa tạm thời trừ đi sự uy hiếp của ba pho tượng đá, số lượng còn lại vẫn như cũ là bảy con. Bất quá vòng vây lại trở nên mỏng manh hơn nhiều, Lục Tiểu Thiên lại nhanh chóng đi về một phía, có lẽ không cần bao lâu nữa, hắn đã có thể thoát khốn rồi.
Bất quá ở nơi xa hơn, lại liên tục xuất hiện hơn mười pho tượng đá, lớn nhỏ bất nhất, bên ngoài thân lấp loé màu vàng nhạt. Lục Tiểu Thiên nhất thời không biết nói sao cho phải, lẽ nào hắn đã xông vào sào huyệt của những tượng đá này sao? Pho tượng màu xích kim kia mang đi chỉ là một bộ phận trong đó?
Mang theo nghi vấn như thế, thì lại có năm sáu pho tượng đá trước sau ép tới gần. Lục Tiểu Thiên chuẩn bị thi triển lại cách cũ, muốn chém bị thương chân của những pho tượng đá này.
Hô! Tượng đá to lớn tuy rằng không thể xoay sở linh hoạt đa dạng như nhân loại, bất quá lại có một pho tượng đá màu vàng nhạt trực tiếp dậm chân nhảy lên, thân thể trầm trọng hướng về phía Lục Tiểu Thiên áp tới.
"Đáng chết!" Lục Tiểu Thiên biến sắc, không nghĩ tới trí tuệ của những pho tượng đá này lại không thấp. Trước đó mới chỉ trúng kế một lần, lúc này đã tìm được biện pháp đối phó rồi. Đối mặt với năm sáu pho tượng đá trước sau ép tới, một khi bị một pho tượng trong đó quấn lấy, tốc độ của hắn nhất định sẽ giảm xuống trên diện rộng, bị năm sáu pho tượng đá còn lại như vậy vây công cận thân quyền đấm cước đá, lại cộng thêm những pho tượng đá khác đang nhanh chóng tiếp viện tới, hắn rất nhanh cũng sẽ giống như những tu sĩ trước đó, biến thành một đống thịt nát.
Lục Tiểu Thiên tự nhiên sẽ không thể cho những pho tượng đá này cơ hội, nhanh chóng lăn một vòng dưới đất, tránh khỏi năm sáu pho tượng đá đang lao tới, bất quá bụng vẫn trúng phải một cước của chúng. Dù cho thân thể Lục Tiểu Thiên đồng dạng cũng có thể thừa nhận công kích của pháp khí, nhưng bụng cũng là một nơi tương đối yếu nhược, sau khi trúng một cước của pho tượng đá, nơi bụng như là sóng biển dâng trào, nếu như không phải Lục Tiểu Thiên một mực lấy đan dược như là thức ăn hằng ngày, lúc này chắc đã nôn thốc nôn tháo ra rồi.
Lục Tiểu Thiên không để ý tới đau đớn, lăn lộn đứng dậy từ dưới mặt đất, nhanh chóng kéo dài khoảng cách với những pho tượng đá, đồng thời chân đạp lên Sí Viêm Ly Hỏa kiếm, ngự kiếm bay lên cao.
Mười mấy viên đá lớn nhỏ bất đồng từ bốn phương tám hướng ném tới, Lục Tiểu Thiên dùng phó nguyên thần khống chế phi kiếm đồng thời, chân đứng trên phi kiếm, quyền đấm cước đá cho nổ tung những viên đá đang bay tới không ngừng.
Hô -----
Cát vàng trên không trung cuộn trào kịch liệt, Lục Tiểu Thiên ngự kiếm phi hành, vẫn bị những cơn bão cát khổng lồ thổi cho nghiêng ngã, nhìn xuyên thấu qua cát vàng đang bay loạn xung quanh, Lục Tiểu Thiên nhìn thấy sáu bảy pho tượng đá từng mấy phương hướng đang bay tới vây kín lại, tốc độ vô cùng nhanh chóng.
Một cổ nguy cơ to lớn bao phủ trong lòng Lục Tiểu Thiên, lúc này chỉ sợ có vận dụng Hoả Giao cung tiễn, cũng không thể nào đồng thời kích sát nhiều tượng đá như vậy. Tu sĩ Trúc Cơ kỳ tuy rằng có thể ngự không phi hành, nhưng lực chiến đấu trên không trung thực tế lại không hề có bao nhiêu. Những pho tượng đá có cánh này thực lực không kém hơn những pho tượng dưới mặt đất, càng huống chi trên không trung là nơi chiến đấu của bọn chúng.
Thế nhưng dưới mặt đất lúc này lại truyền đến từng hồi âm thanh, Lục Tiểu Thiên từ trên cao nhìn xuống, ở nơi càng xa hơn, lại có mấy chục pho tượng đá hiện ra, thậm chí, còn có nhiều pho tượng sau lưng có hai cánh.
Lẽ nào thật sự phải vẫn lạc ở nơi này sao? Lục Tiểu Thiên nhìn thấy tới da đầu tê dại. Tiến vào tu tiên giới lâu như vậy, số lần khiến hắn thật sự thất thủ vô sách không nhiều. Cho dù là ở Địa Diễm Sơn, đối với tu sĩ Kim Đan kỳ họ Chu, ít nhiều còn có biến số như Đông Phương Nghi, ngoài dự liệu giúp hắn ngăn cản tên họ Chu kia. Nhưng lúc này dưới loại tình hình như vậy, căn bản không thể nào có viện thủ. Cho dù là đám tu sĩ như Ôn Phủ, có thể giữ lại tính mạng dưới sự dẫn đầu của tượng đá xích kim và hơn năm mươi pho tượng đá cùng với hai mươi mấy pho tượng có cánh khác đã là không tồi rồi. Bọn họ cũng căn bản không thể tiến vào khu vực bão cát này, lúc này Lục Tiểu Thiên mới chân chính là một bàn tay vỗ không kêu.
Bất quá với tính cách của Lục Tiểu Thiên, cho dù là đối mặt với cục diện cực kỳ nguy hiểm, không tới lúc sơn cùng thuỷ tận, hắn tuyệt sẽ không cúi đầu nhận thua. Vừa rồi khi quan sát dưới mặt đất, Lục Tiểu Thiên chú ý tới cái sơn động trước đó mà tượng đá xích kim đi ra, tuy rằng không biết bên trong sơn động này có cái gì. Nhưng lúc này hắn đã không còn lựa chọn, cho dù trong sơn động là một đám tượng đá, kết quả cũng không thể nào thảm hơn hiện tại, khác biệt chỉ là chết bên ngoài hay bên trong sơn động mà thôi.
Đương nhiên, nếu như trong sơn động không có thứ gì khác, mượn nhờ địa hình của sơn động, chí ít đám tượng đá có cánh tạm thời không thể công kích được hắn. Mà những mấy chục pho tượng đá dưới mặt đất này, cũng không thể tạo thành thế vây công với hắn. Đương nhiên đường lui đã dứt, hắn nhất định sẽ phải nhận lấy công kích không ngừng của bọn chúng, cho đến khi một bên hoàn toàn gục ngã. Nếu như đợi pho tượng xích kim kia quay về, thậm chí không kịp nhìn thấy thời khắc đó, Lục Tiểu Thiên đã bị những pho tượng đá này tiêu hao tới chết rồi. Nhưng bất kể như thế nào, tính cách Lục Tiểu Thiên tuyệt sẽ không ngồi chờ chết như vậy.
Không hề chần chừ chút nào, Lục Tiểu Thiên trực tiếp ngự kiếm bay vào trong sơn động.
Kình phong đập vào mặt, hai quyền đầu to lớn đánh tới, trong sơn động vẫn có tượng đá, hơn nữa còn mạnh hơn những tượng đá màu vàng nhạt một ít, bất quá cũng may số lượng không nhiều, chỉ có hai con. Thông đạo trong sơn động không hề rộng rãi, chỉ có thể dung nạp hai pho tượng đá sóng vai đi cùng, có lẽ bên trong còn có nơi càng hẹp hơn nữa. Cho dù là thân đang ở hiểm cảnh, Lục Tiểu Thiên vẫn cảm thấy có chút vui mừng. Nếu như có thể dựa vào loại địa hình này, chí ít hắn cũng có thể duỳ trì chiến lực càng lâu hơn. Về phần sau này.. nếu như không thể thoát khỏi khốn cảnh hiện tại thì còn nhắc gì đến sau này.