Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 266 - Chương 266: Năm Phân Điện

Chương 266: Năm phân điện Chương 266: Năm phân điện

"Không cần vẽ vời thêm chuyện, ta cũng biết thuật tinh luyện ra đan nguyên, đợi sau khi ra khỏi chỗ này, sau đó tinh luyện ra đan nguyên, chúng ta lại phân chia sau." Lục Tiểu Thiên lạnh lùng hồi đáp một câu, đám người Tông Thịnh này không yên tâm về hắn, thì hắn cũng làm sao mà lại tin tưởng được họ.

Trong lúc nói chuyện, động tác của Lục Tiểu Thiên không hề chậm, vung kiếm đào lấy một cây Xích Trúc San Hồ khác có hoả hầu gần lâu nhất, còn Lạc Thanh thì thu lấy cây có hoả hầu lâu nhất ở đây, ngay cả Kim Nguyệt cũng đào được một cây.

"Đáng chết!" Lúc này Đà lão đại giận dữ không thôi, hung quang trong mắt lấp loé. Hiển nhiên còn có chút không chắc chắn, muốn dứt ra khỏi hai con Yêu Hải Đảm này gã cũng phải dốc hết toàn lực mới được, hơn nữa nhân thủ dưới tay đã tổn thất thảm trọng, nếu như giết qua bên đó, đối mặt với mấy người Lục Tiểu Thiên thực lực mạnh mẽ như vậy, gã cũng không có bất kỳ phần thắng nào. Về phần trước đó đạt thành hiệp nghị bằng miệng, một khi sự cân bằng giữa hai bên bị phá vỡ, thì cũng chẳng còn tác dụng gì cả. Lúc này, gã chỉ có thể nhìn chằm chằm bảo vật bị một đám người Lục Tiểu Thiên, Lạc Thanh lấy đi.

"Lão đại, hiện tại chúng ta làm thế nào?" Tên lùn hư nhược nói.

"Có thể làm thế nào, chạy!" Đà lão đại phẫn nộ gầm lên, thân thình phóng lên mặt hồ. Bảo vật đã bị đối phương lấy đi, nếu còn lưu lại dưới đáy hồ, trừ phi đầu óc có vấn đề mà thôi.

Ào ào mấy tiếng, sau khi đoạt được bảo vật, đám người Lục Tiểu Thiên cũng lần lượt phá nước lao lên. Về phần những tu sĩ khác của Nam Hoang và Thiên Khung trước đó, lúc này cũng không thấy bóng dáng, không biết là đã rời đi hay chết dưới công kích của Yêu Hải Đảm rồi.

"Lục huynh dự định tinh luyện đan nguyên như thế nào?" Đào Phong cũng giống như Tông Thịnh. Sau khi rời khỏi hồ nước liền hỏi phương pháp phân phối của Lục Tiểu Thiên. Tuy rằng y cũng có được Xích Trúc San Hô, nhưng một cây Xích Trúc San Hô cũng chỉ có thể giúp y tiết kiệm mấy năm thời gian khổ thu mà thôi, còn giá trị của một giọt đan nguyên lại lớn hơn rất nhiều.

"Không biết Đào huynh và Tông huynh hai người muốn phân chia như thế nào mới thoả đáng?" Lục Tiểu Thiên hỏi ngược lại.

"Chúng ta đều có xuất lực, Ma Dương Tông ta cũng tổn thất hai vị đồng môn, Man Thú Tông cũng tổn thất một vị, tự nhiên là phân chia theo môn phái, mỗi môn phái một giọt. Viên bát giai yêu đan đó không phải tầm thường, tinh luyện ra bốn giọt yêu đan cũng không phải việc khó." Đào Phong không chút nghĩ ngợi nói.

"Sao lại có chuyện dễ dàng như vậy, lần này nếu không phải có Lục đại ca nghĩ ra biện pháp giết chết hai con Yêu Hải Đảm, chúng ta có thể hoàn hảo không sao thoát ra khỏi đáy hồ hay không còn chưa biết. Tự nhiên là theo công lao phân phối, trước đó Tông Thịnh không phải cũng có ý tứ như vậy sao? Vì sao hiện tại lại thay đổi chủ ý." Lạc Thanh mỉa mai nói.

"Ta... " Tông Thịnh sắc mặt đỏ lên, bị Lạc Thanh nói cho không biết phản ứng ra sao cho phải.

"Lạc sư muội, không phải chúng ta không nói lý, thực sự đan nguyên đối với chúng ta đều vô cùng quý giá, chỉ có thể ngộ không thể cầu, bỏ lỡ lần này, sau này nói không chừng cũng không còn cơ hội nào khác. Lục huynh xuất lực lớn nhất chúng ta cũng biết. Ta thấy hay là thế này, mỗi bên lui một bước, Lạc sư muội và Lục huynh vẫn mỗi người một giọt đan nguyên, ta và Tông huynh tự mình lấy ra một số linh vật hoặc là linh thạch bồi thường cho Lục huynh, ý hai người thế nào?" Đào Phong thở dài nói.

"Đúng vậy, Lục huynh, bảo vật như thế, chúng ta tự nhiên không thể nào bỏ lỡ như vậy. Nếu như không có chúng ta từ bên cạnh hiệp trợ, một mình huynh cũng không thể nào ứng phó với đám người Đà Lĩnh Bát Quái, rồi làm sao có cơ hội đạt được yêu đan." Tông Thịnh liên tục gật đầu nói.

"Thôi được, thế các ngươi liền dùng linh thạch, hoặc là linh vật có giá trị ra trao đổi, án chiếu theo một nửa giá cả ở đấu giá hội. Nếu như không được nữa, ta cũng không còn cách nào." Lục Tiểu Thiên ngăn lại Lạc Thanh đang muốn lên tiếng. Hiện tại hắn đang rất thiếu linh thạch, huống chi mấy người này xác thực cũng có ra chút sức lực.

"Được, nếu Lục huynh đã nói như vậy, chúng ta cũng không còn lý do gì để cự tuyệt." Không đợi Đào Phong mở miệng, Tông Thịnh liền trực tiếp vỗ ngực đáp ứng. Đan nguyên chỉ có thể ngộ không thể cầu, không phải có linh thạch đã có thể dễ dàng đổi được. Ở bên ngoài căn bản là không mua được, dùng linh thạch đổi lấy đan nguyên mà Tông Thịnh cần. Tới khi luyện chế được một thanh đan nguyên pháp khí, thực lực của y cũng sẽ tăng vọt. Đối với Lục Tiểu Thiên, trong lòng Tông Thịnh cũng kiêng kỵ không thôi, đồng thời cũng có vài phần bội phục. Nếu thật sự phải động thủ, sợ rằng y và Đào Phong liên thủ cũng chưa chắc có thể áp chế được Lục Tiểu Thiên, càng huống chi giao tình của Lục Tiểu Thiên và Lạc Thanh thâm hậu như vậy, nếu dùng sức bọn họ không có chút cơ hội nào.

"Được thôi, Lục huynh sảng khoái như vậy, ta cũng không có gì dị nghị." Đào Phong gật đầu không còn nói gì nữa. Dù sao Đào Phong hiện tại đã thân cô thế cô, trong Hỗn Nguyên Đạo Tàng này tình cảnh hiểm ác như vậy, mấy người họ nhất định phải đi cùng nhau thì mới có khả năng sinh tồn. Nếu không khi gặp phải đám Đà lão đại trước đó, một mình y cũng khó có thể ứng phó.

Sau khi trải qua đại chiến, cả nhóm liền chỉnh đốn lại đội ngũ một chút, sau đó tìm một nơi tương đối an toàn nghỉ ngơi. Lục Tiểu Thiên cũng thuận lợi tinh luyện viên bát giai Kim hệ yêu đan ra hơn bốn giọt đan nguyên. Lục Tiểu Thiên lấy đi giọt lớn nhất, ba giọt còn lại liền chia cho những người khác. Lục Tiểu Thiên cũng thu hoạch được các loại linh vật có giá trị hơn bốn mươi vạn linh thạch, bên trong cũng có mấy khối thượng phẩm linh thạch. Có được những linh thạch này, Lục Tiểu Thiên cuối cùng cũng thở ra một hơi, hiện tại hắn đã có thể luyện chế thêm một số đan dược rồi. Lúc này tốc độ tu luyện của hắn chậm tới kinh người. Mỗi qua một ngày là chậm trễ đi một ngày, ngoài ra Hồi Thiên đan cũng cần luyện chế thêm một ít, về phần thân phận thể tu, hắn cũng không dự định bạo lộ ra thì tốt hơn.

Bởi vì việc luyện chế đan dược, Tông Thịnh và Đào Phong đợi bên ngoài chỗ nghỉ ngơi của Lục Tiểu Thiên hết hai ngày. Trong lòng có chút buồn bực khó hiểu Lục Tiểu Thiên rốt cuộc đang làm gì. Bên ngoài Lục Tiểu Thiên đã bố trí một tầng cấm chế, tuy rằng bọn họ nhấc tay là có thể phá vỡ, nhưng họ cũng không nguyện ý trêu chọc tới Lục Tiểu Thiên lúc này.

"Lục huynh, huynh cuối cùng cũng ra rồi." Nhìn thấy cấm chế bị giải trừ, Tông Thịnh vẻ mặt vui mừng. Tuy rằng Lục Tiểu Thiên luôn có bộ dạng lạnh lùng, nếu không có chuyện gì thì tuyệt không dễ dàng lên tiếng. Nhưng thông qua chuyện trước đó, Tông Thịnh có thể cảm thấy tốt xấu gì Lục Tiểu Thiên cũng là một người giữ chữ tín. Trong khu Hỗn Nguyên Đạo Tàng sát cơ tứ bề như này, có một đồng bạn như vậy còn trọng yếu hơn bất cứ thứ gì.

"Nếu Lục huynh đã ra rồi, chúng ta lại đi xung quanh tìm kiếm một phen. Trong Hỗn Nguyên Đạo Tàng này có nhiều thiên tài địa bảo như vậy, nếu như để người khác giành được bảo tàng, thế thì đại sự không ổn rồi." Đào Phong có được một giọt đan nguyên, tâm tình cũng tốt hơn nói.

Lục Tiểu Thiên gật đầu, tuy rằng có được Xích Trúc đan, khiến con đường tiến lên Kim Đan đại đao của hắn càng thêm bằng phẳng hơn một chút. Nhưng việc công pháp tu luyện một mực tới hiện tại vẫn chưa được giải quyết, trong lòng loé qua một tia do dự, có nên đơn độc hành động không. Bất quá suy nghĩ này vừa hiện lên, mặt đất lại đột nhiên truyền đến một trận chấn động, núi đá rung chuyển.

"Mặt đất đang sụp đổ." Sau khi Đào Phong kinh hô quát lên, mọi người đều đằng không bay lên.

Phía dưới một trận sơn băng địa liệt, khiến cho mọi người đều trợn mắt há mồm. Trong trận chấn động sụp đổ này, phía dưới lại hiện ra một toà cung điện Ngũ Hành khổng lồ. Phía trên cung điện phân biệt có Đan Dược điện, Công Pháp điện, Khôi Lỗi điện, Linh Phù điện, cùng với Pháp Khí điện.

"Xem ra nơi này mới là chỗ hạch tâm của Hỗn Nguyên cung, chúng ta cuối cùng đã tới đúng chỗ rồi." Tông Thịnh hưng phấn nói.

Sưu sưu... từ chỗ cánh cửa lớn của năm toà phân điện đó, bắn ra mười mấy cái bóng đen, trông giống như là lệnh bài.

"Lệnh bài đi thông tới cung điện!" Mấy người Tông Thịnh, Đào Phong ánh mắt đồng thời sáng lên, không nói lời nào lập tức lao tới bắt lấy những lệnh bài đó.

Lục Tiểu Thiên và Lạc Thanh tự nhiên cũng sẽ không rơi lại phía sau, chỉ là cung điện này xuất hiện vô cùng đột ngột, giống như có người nào đó đã đụng chạm tới cấm chế nơi này, cũng chính là nói, phía sau sẽ còn phải đối mặt với càng nhiều cường giả hơn nữa.
Bình Luận (0)
Comment