Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 270 - Chương 270: Giết Một Người, Trọng Thương Một Người

Chương 270: Giết một người, trọng thương một người Chương 270: Giết một người, trọng thương một người

Sau khi hấp thu hư ảnh Lang Đồ Đằng, lực lượng Lang Khiếu tăng mạnh, không ngờ lại có thể cùng Lục Tiểu Thiên cứng chọi cứng. Hai người nhất thời lực lượng tương đồng. Lang Đầu Côn và Sí Viêm Ly Hỏa kiếm trong chớp mắt đã va chạm vô số lần. Nhưng uy lực của Lang Đầu Côn dù sao cũng kém hơn Sí Viêm Ly Hỏa kiếm một chút. Dù Lục Tiểu Thiên chỉ sử dụng lực lượng nhục thân, không hề kích phát ra toàn bộ uy lực của Sí Viêm Ly Hỏa kiếm. Dưới sự va chạm điên cuồng như vậy, Lang Đầu Côn đã bị Sí Viêm Ly Hỏa kiếm chém ra ngày càng nhiều lỗ hỏng.

Dựa vào nhân tố bên ngoài, tuy rằng trong thời gian ngắn có thể khiến thực lực bạo tăng, nhưng lại không thể duy trì được lâu. Hơn nữa lực lượng không thuộc về bản thân cũng không thể nào sử dụng thoải mái. Trên thực tế sau khi Lang Khiếu sử dụng bí thuật Lang Đồ Đằng, lực lượng cũng đã vượt qua cả Lục Tiểu Thiên. Nhưng Lang Khiếu lại không thể tận dụng hết loại lực lượng vượt quả cảnh giới bản thân này, cho nên Lục Tiểu Thiên dù liều mạng ngạnh kháng lại cũng không hề rơi xuống hạ phong.

Ca sát! Lang Đầu Côn cuối cùng cũng không thể địch lại Sí Viêm Ly Hỏa kiếm, lại chém thành hai đoạn. Mũi kiếm vẫn không hề ngừng lại. Sau khi chém gãy Lang Đầu Côn lại lướt qua bên sườn của Lang Khiếu. Lang Khiếu bị đau liền vội vàng lui lại, nhưng vẫn bị một kiếm đó của Lục Tiểu Thiên chém gãy ba cái xương sườn. Nếu không phải có bí thuật của Lang Đồ Đằng già trì, khiến lực phòng ngự của Lang Khiếu cũng tăng mạnh, một kiếm vừa rồi đã đủ lấy mạng y rồi.

Cơ Nguyệt tay chân lạnh buốt, không dám lưu lại nơi này. Nhưng toàn bộ thạch điện lớn như vậy, căn bản không có chỗ nào để trốn. Sớm biết tình hình như vậy, lúc đầu nên đáp ứng điều kiện mà tên tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ này nói rồi. Hiện tại đã không có thuốc hối hận để uống nữa, ngay cả Lang Khiếu sử dụng bí thuật Lang Đồ Đằng mà cũng thảm bại, thậm chí còn chưa thể đả thương được đối phương. Ả cũng thúc thủ vô sách, vừa rồi chiến đấu kịch liệt như vậy, động tác song phương như điện quang hoả thạch. Mà Lang Khiếu sau khi sử dụng bí thuật Lang Đồ Đằng, lực đạo có chút mất khống chế. Ả cho dù muốn giúp đỡ, cũng không thể nhúng tay vào được. Hơn nữa với lực công kích của ả, sợ rằng cũng khó xuyên thủng được kiện phòng ngự lân giáp cực kỳ đáng sợ kia.

Lục Tiểu Thiên vẻ mặt bình tĩnh, ôm suy nghĩ diệt cỏ phải diệt tận gốc, đang định lao tới giải quyết luôn Lang Khiếu. Nhưng lúc này trong Đan Dược điện lại chấn động kịch liệt, lượng lớn đất đá từ trên đỉnh đầu rơi xuống, thạch điện không ngờ lại sụp đổ vào lúc này.

Cùng với Lục Tiểu Thiên đang vô cùng kinh ngạc thì sắc mặt của Cơ Nguyệt lại tràn đầy vui mừng, trực tiếp đạp lên một khối đá đang rơi xuống, mượn lực lướt qua những khe hở giữa các khối đá đang rơi xuống để bay lên không trung.

Lục Tiểu Thiên ánh mắt lạnh như băng, Lang Khiếu cũng trong lúc cận kề cái chết kích phát ra tiềm lực nhất định. Đương nhiên chủ yếu nhất cũng vì Lục Tiểu Thiên không muốn tiếp tục dây dưa vào hai người họ. Cũng không biết tình hình bên chỗ Công Pháp điện như thế nào rồi. Lục Tiểu Thiên chém một kiếm lên trên, kiếm khí trực tiếp chém bay những khối đá qua một bên, sau đó hắn cũng bay lên không trung.

Lang Khiếu thân bị trọng thương, cùng với Cơ Nguyệt chim sợ cành cong đang toàn lực bỏ chạy. Lục Tiểu Thiên nhíu mày, trực tiếp giương cung gài tên, cùng với lúc dây cung được kéo căng, một con Hoả Giao xuất hiện giữa không trung, gầm lên như lưu tinh lao về phía Cơ Nguyệt.

Cơ Nguyệt lập tức hoa dung thất sắc, Huyền Băng Phiến trong tay liên tục vung về sau. Hàn lưu và băng thứ khổng lồ hình thành nên gió lốc với thanh thế kinh người, nhưng vừa va chạm với Hoả Giao do một tiễn vừa rồi hình thành liền từ từ bị hoà tan.

Hoả Giao không còn trở ngại trực tiếp xuyên qua ngực Cơ Nguyệt. Thân thể ả giống như bị hút cạn khí lực, lập tức vô lực từ trên không trung rơi xuống.

Lục Tiểu Thiên lần nữa lấy ra một cây Hoả Giao tiễn, nhắm chuẩn vào Lang Khiếu đã chạy ra được mấy ngàn trượng.

Lang Khiếu nhất thời sợ tái mặt, lập tức hét lên thê thảm, thân thể nổ tung, hoá thành một con hắc lang khổng lồ, trên không trung vội vàng lao đi.

Sưu! Hoả Giao tiễn phá không bay đến, không hề trở ngại một tiễn trúng đích. Hắc lang bị bắn trúng gào lên, nổ thành một đoàn hắc khí, bị thương nhưng không chết, tiếp tục bỏ chạy về phía xa, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã biến mất không thấy.

Lục Tiểu Thiên nhướng mày, hắn sở dĩ hạ sát thủ, tự nhiên là bởi vì hai người này biết được ít nhất cũng có năm viên Ngưng Kim đan rơi vào tay hắn. Nếu như để tin tức này truyền ra ngoài, cho dù thực lực hắn có mạnh hơn nữa, sợ rằng cũng không thể nào còn sống mà rời khỏi Hỗn Nguyên Đạo Tàng. Dù sao đứng trước cơ hội kết đan đủ để khiến những tu sĩ Trúc Cơ khác mất hết đi lý trí. Hắn còn chưa cuồng vọng tới mức cho rằng bản thân có thể lấy sức một mình đi ngăn cản toàn bộ tu sĩ tiến vào trong Hỗn Nguyên Đạo Tàng này.

Lục Tiểu Thiên thu hồi lại hai tiễn bắn ra vừa rồi, còn có cả túi trữ vật của Cơ Nguyệt. Mặc dù lúc này ở bên ngoài thạch điện đã có mấy chục người chia thành mấy nhóm như hổ rình mồi. Nhưng nhìn thấy hai tiễn kinh hồn vừa rồi của Lục Tiểu Thiên, những người này cũng chỉ đứng nhìn kiêng kỵ đánh giá Lục Tiểu Thiên mấy lần, cũng không dám tới quá gần. Dù sao không phải ai cũng có gan lấy mạng mình ra mạo hiểm.

Chỉ là khôi lỗi, công pháp, pháp khí, đan dược, linh phù ngũ điện, hiện tại chỉ có Đan Dược điện là sụp đổ. Mà Lục Tiểu Thiên chính là từ trong Đan Dược điện đi ra, hơn nữa còn miễu sát một người khác, tuy rằng để chạy thoát một người, nhưng không hề nghi ngờ Lục Tiểu Thiên đi ra từ trong Đan Dược điện này, khẳng định trên người có mấy loại đan dược vô cùng trân quý, có khi còn có cả Ngưng Kim đan trong truyền thuyết kia. Nghĩ tới điều này, hơn năm mươi tu sĩ Trúc Cơ ở đây, trong đó cũng không thiếu mấy tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ cường đại, lúc này ánh mắt quét qua quét lại trên người Lục Tiểu Thiên, chỉ là nhất thời cũng không có ai nguyện ý tiến lên làm người đầu tiên gây chuyện với Lục Tiểu Thiên.

Hơn nữa Lục Tiểu Thiên sau khi từ trong Đan Dược điện đi ra, cũng không hề vội vã rời đi mà cũng đứng ở chỗ cũ. Một bộ dạng không hề sợ sệt, cộng thêm vừa rồi hai tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, một chết một trọng thương chạy thoát, cũng đủ để trấn trụ những người ở nơi này.

Trong lòng Lục Tiểu Thiên cũng có vài phần do dự, dù sao bị nhiều người chú ý như vậy cũng có chút không quen. Trong hơn năm mươi tu sĩ Trúc Cơ kỳ ở đây, cũng không thiếu cường giả, cho dù nhất thời có chút kiêng kỵ hắn. Nhưng thời gian càng dài, dựa vào hai tiễn kinh hồn vừa rồi cũng chưa chắc có thể áp chế được nhiều người như vậy.

Nghĩ tới điều này, Lục Tiểu Thiên trực tiếp phá không rời đi.

"Mẹ nó, tiểu tử này hiện tại vội vã rời đi như vậy, trên người nhất định có đồ tốt. Các ngươi không dám đuổi theo, Nghi Thủy Song Sát chúng ta liền không khách khí với các ngươi nữa." Một đôi huynh đệ song bào thai vừa lùn vừa đen là người đầu tiên không kiềm nén được, lập tức đuổi sát theo Lục Tiểu Thiên.

"Có cái gì không dám? Thôi vậy, mấy người bần đạo cũng đi một chuyến." Ngoài ra còn có ba người đạo sĩ thân mặc đạo bào màu xanh tay cầm phất trần, không cam chịu rớt lại phía sau.

Tiếp theo là hai tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ của Nguyên Tinh Cung sau khi liếc mắt nhìn nhau, không hề lên tiếng mà lặng lẽ đi theo phía sau mấy người kia.

Không biết sống chết! Lục Tiểu Thiên bay chưa được bao xa, liền cảm thấy càng ngày càng có nhiều tu sĩ lựa chọn đuổi theo hắn. Xem ra hắn không xuất thủ giết chết vài tên, sợ rằng không thể nào chân chính doạ sợ được đám gia hoả này.

Lục Tiểu Thiên bay một vòng tròn rồi bay ngược về, hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn đám người đằng sau đang đuổi theo kia.
Bình Luận (0)
Comment