Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 306 - Chương 306: Cấm Hồn Châu

Chương 306: Cấm Hồn châu Chương 306: Cấm Hồn châu

"Nói cũng phải, nếu không phải ngươi thực lực kinh người và còn có một đầu lục giai khôi lỗi lợi hại, thì trận chiến này sợ rằng ba người chúng ta cũng có chút nguy hiểm." La Tiềm nghĩ tới sự lợi hại của Hắc Yểm Chu, khi Tô Thanh đối mặt với Hắc Yểm Chu kia cũng nhất thời có chút hoảng loạn, lòng vẫn còn bùi ngùi nói.

"Hừ, cho dù không thể giết chết mấy tên gia hỏa đó, nhưng ít nhất tự vệ cũng sẽ không thành vấn đề." Tô Thanh có chút không phục nói.

"Không tranh luận những chuyện không có ý nghĩa này nữa, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi hái Ngưng Kim quả, sớm rời khỏi nơi thị phi này rồi mới nói." Lục Tiểu Thiên lắc lắc đầu, nghe ngữ khí của Tô Thanh hắn liền biết Tô Thanh khẳng định còn có thủ đoạn lợi hại nào đó chưa dùng đến.

Mọi người thu lại đồ vật vừa được phân chia, đột nhiên, Lục Tiểu Thiên chú ý tới một viên tiểu châu màu đen, nhịn không được mà khẽ ồ lên một tiếng.

"Lục sư huynh, làm sao vậy?"

"Viên tiểu châu này có chút cổ quái." Lục Tiểu Thiên vận chuyển pháp lực vào đôi mắt. Linh quang hai mắt lóe lên, lúc này mới nhìn thấy bên trong tiểu châu màu đen có một cái bóng nhàn nhạt đang bay qua bay lại.

"Di, thật là có thứ gì đó, giống như là nguyên thần của người nào đó bị cấm cố trong viên tiểu châu này.

Tô Thanh và La Tiềm được sự nhắc nhở của Lục Tiểu Thiên, cũng vận dụng Linh Mục thuật, nhìn thấy dị tượng bên trong. Một cái nguyên thần trông mặt đầy lệ khí đang du lãng bên trong, gào thét: "Thường Đại Hải, cái tên lão già chết không được yên lành kia, đợi khi ta ra ngoài, nhất định sẽ bảo phụ thân nghiền xương ngươi thành tro, rút hồn luyện phách!"

Cấm Hồn châu! Lục Tiểu Thiên đột nhiên nhớ tới một loại pháp khí cực kỳ ác độc, hủy đi nhục thân của người ta, sau đó cấm cố nguyên thần vào bên trong, tra tấn cho đến khi đối phương hồn phi phách tán mới thôi. Vừa rồi viên Cấm Hồn châu này là đạt được từ trong túi trữ vật của lão giả khăn đỏ, không nghĩ tới lão giả này không chỉ có dạng chiến sủng lợi như Hắc Yểm Chu, mà còn có một thứ âm độc như vậy. Lão giả khăn đổ này và tu sĩ Thiên Lang Tông chắc hẳn không cùng một tông môn, có lẽ thông qua nguyên thần bên trong Cấm Nguyên châu có thể biết được lai lịch của lão gia hỏa này cũng không chừng.

"Thường Đại Hải mà ngươi nói là một lão giả đội khăn đỏ?" Lục Tiểu Thiên vận chuyển pháp lực, truyền âm thanh vào trong Cấm Hồn châu.

"Lão giả đội khăn đỏ? Không sai, Thường Đại Hải tên vương bát đản đó xác thực cả ngày đều đội cái khăn đỏ buồn nôn đó. Ngươi không phải là Thường Đại Hải, ngươi là ai?" Nguyên thần trong Cấm Hồn châu nghe được một âm thanh xa lạ liền sững sờ, lệ khí trên mặt cũng giảm bớt vài phần. Trong lời nói có chút thất kinh. "Cấm Hồn châu của Thường Đại Hải vì sao lại nằm trong tay ngươi?"

"Ngươi hỏi nhiều quá." Lục Tiểu Thiên nhíu mày nói.

"Thường Đại Hải đánh lén ta, không thể nào lại giao Cấm Hồn châu cho người khác, lẽ nào lão ta đã chết trong tay ngươi? Ha ha, thiên ý, thật là thiên ý, cái tên vương bát đản này cuối cùng cũng gặp phải báo ứng rồi!"

Nguyên thần trong Cấm Hồn châu suy đoán một hồi, có chút điên cuồng cười lên ha hả. Sau nửa buổi lại nói: "Ta là sư huynh đồng môn với tên khốn nạn Thường Đại Hải đó, là đệ tử Trúc Cơ kỳ của Vạn Thú Các, bị Thường Đại Hải đánh lén mà chết. Chỉ cần ngươi đưa Cấm Hồn châu tới tay tu sĩ Kim Đan kỳ Tôn Sĩ Quỳnh của Vạn Thú Các, tới lúc đó tất có hậu tạ."

"Tu sĩ của Vạn Thú Các? Nếu là đồng môn, tên Thường Đại Hải đó vì sao lại đánh lén ngươi?" Tô Thanh nhịn không được hỏi.

"Cái tên Thường Đại Hải này đố kị sư phụ đối xử tốt với ta, vì thế mà rắp tâm hại người, cấu kết ngoại nhân liên thủ đánh lén ta, hủy đi nhục thân của ta, còn cầm cố nguyên thần ta vào bên trong Cấm Hồn châu để tra tấn. Thật không ngờ, thật không ngờ lão ta cũng có ngày hôm nay." Nguyên thần bên trong Cấm Hồn châu phẫn hận vô cùng nói.

"Ăn cây táo rào cây sung? Tu sĩ liên thủ với lão thực lực cũng không tồi, đó là tông môn nào?"

"Đối phương xuất thủ quá nhanh, thực lực không yếu, trong lúc vội vàng ta đã bị đánh lén, không kịp nhìn rõ hai người đó là người của tông môn nào." Đối phương thở dài nói.

"Ta thấy không phải là ngươi không nhìn ra, mà là ngươi không muốn nói mà thôi." La Tiềm hừ lạnh một tiếng, đồng môn của mình cấu kết với tu sĩ Dị vực, xác thực không phải là một việc hay ho gì.

"Xác thực chưa kịp nhìn ra, mấy vị đạo hữu có thể giết được kẻ địch sống còn của tại hạ, tại hạ cảm kích không hết. Xin vì sự đáng thương của tại hạ, còn thỉnh các vị có thể đưa tay Cấm Hồn châu tới tay gia sư, tại hạ vô cùng cảm kích." Nguyên thần trong đó đau khổ cầu khẩn nói.

"Không hứng thú." Tên gia hỏa này có vấn đề, có một số lời không chịu nói. Hơn nữa Cấm Hồn châu cũng tuyệt đối hiếm thấy, giá trị không nhỏ. Thường Đại Hải nỡ trả đại giá để giam cầm nguyên thần tên này, chưa hẳn toàn toàn là do vì thù hận. Có lẽ bên trong còn ẩn giấu bí mật gì đó cũng không chừng. Lục Tiểu Thiên nhớ tới sau khi rời khỏi Hỗn Nguyên đạo tàng, hai huynh đệ Lữ thị đã đưa cho hắn một viên Lưu Ảnh thạch. Sự việc bên trong Lưu Ảnh thạch, cùng với việc Thường Đại Hải cấu kết với tu sĩ Dị vực Thiên Lang Tông. Lục Tiểu Thiên đột nhiên tỉnh ngộ, cục diện Huyền Diệp thành này chỉ sợ còn muốn phứt tạp hơn trong tưởng tượng. Tu sĩ Dị vực lại có nội ứng bên trong Huyền Diệp thành, hơn nữa thân phận tuyệt đối không thấp. Nếu như đã có Thường Đại Hải, tự nhiên còn có khả năng có người khác. Trong tu sĩ của các tông môn, tiểu đội phụ trách tuần tra phụ cận Huyền Diệp thành, đa phần là thuộc về một tông môn. Nhưng một khi xuất hiện nội ứng, với việc nội ứng ngoại hợp, đối phương muốn đánh lén cũng không phải là chuyện quá khó khăn. Chỉ là không biết tu sĩ Dị vực đã thâm nhập vào trong Huyền Diệp thành tới mức độ nào rồi. Nếu như chỉ dừng lại trong lứa tu sĩ Trúc Cơ kỳ, có lẽ còn có thể cứu vãn, nhưng nếu ngay cả tu sĩ Kim Đan kỳ cũng bị dính vào, chỉ sợ kết quả sẽ là một tràng đại tai nạn, không biết sẽ phải chết bao nhiêu người.

"Lục sư huynh, huynh làm sao rồi?" Tô Thanh chú ý tới sắc mặt Lục Tiểu Thiên có chút khó coi, nhịn không được hỏi.

"Không có gì, ngược lại chúng ta sau này phải chú ý một chút. Nếu như tu sĩ Thiên Lang Tông đã có thể cấu kết với Thường Đại Hải, có lẽ cũng có thể cấu kết với người khác. Nếu như không để ý, sau này khi chấp hành nhiệm vụ, gặp phải tu sĩ tông môn khác, rất dễ dàng gặp phải ám toán." Nghĩ tới Tô Thanh và La Tiềm cũng có chút giao tình với hắn, Lục Tiểu Thiên liền nhắc nhở nói.

Hít... Hai người họ không hỏi hít vào một ngụm khí lạnh, nghĩ tới loại tình huống mà Lục Tiểu Thiên nói, hoàn toàn có khả năng phát sinh. Minh thương dễ đỡ, ám tiễn khó phòng. Trước đó ở trong Huyết Sắc Cấm Địa, bọn họ đã từng bị thua thiệt qua rồi.

"Chỉ cần chúng ta hết sức cẩn thận, đề phòng ngoại nhân một chút, không cho người khác cơ hội là được." Sau nửa buổi, sắc mặt La Tiềm khôi phục lại như thường.

"Chỉ có thể như vậy." Tô Thanh nghe vậy cũng không nhịn được mà gật đầu.

Có lẽ do cảm nhận được cục diện ở Huyền Diệp thành không hề lạc quan, sau đó ba người cũng nói ít đi một chút, tiến thẳng về phía khu vực có Ngưng Kim quả. Trong lộ trình này lại phát hiện ra một số dấu vết hoạt động của một số tu sĩ khác, ba người càng thêm cẩn thận hơn.

Nhưng cho dù vô cùng cẩn thận, mấy người họ vẫn gặp phải nguy hiểm. Mấy ngày sau, ba người Lục Tiểu Thiên có chút chật vật chạy trốn về phía trước. Trên đỉnh đầu có mấy chục con cao giai quái cầm mỏ vịt đang giương đôi cánh dài hơn trượng, đuổi giết ba người họ.

Khuôn mặt Lục Tiểu Thiên bình tĩnh, chuyên môn chọn lấy nơi rừng rập núi cao mà nhảy vào trốn tránh. Sáu bảy mươi con yêu cầm tứ giai trở lên, thực lực không hề yếu chuyên môn vây công hắn. Đây không phải là chuyện tốt gì, đám yêu cầm này vô cùng bài dịch dị loại, một khi hắn vẫn cố ngạnh kháng, chỉ sợ sẽ không thể chịu nổi.
Bình Luận (0)
Comment