Chương 307: Mê Vụ cấm địa
Chương 307: Mê Vụ cấm địa
Mấy ngày sau, Lục Tiểu Thiên sắc mặt có chút khó coi nhìn bóng đen đang tản đi trên bầu trời. Đám quái cầm mỏ vịt đáng chết này, trước đó khi đuổi theo hắn, do đuổi quá sát, bị hắn xuất thủ đả thương một con. Không nghĩ tới đám quái cầm này lại thù dai như vậy, một hơi truy đuổi hắn hết mấy ngày. Bởi vì số lượng quái cầm quá nhiều, hắn lại thất lạc với Tô Thanh và La Tiềm nữa. Về vị trí của Ngưng Kim quả, cũng chỉ có Tô Thanh biết rõ. Hiện tại hắn độc thân một mình, muốn đi tìm Ngưng Kim quả thật không dễ dàng.
Quái cầm mỏ vịt không chỉ thù dai, hơn nữa còn đuổi theo hắn hết mấy ngày. Hiện tại mới không cam lòng mà tản đi, Lục Tiểu Thiên hồi phục lại tinh thần. Lúc này mới phát hiện bản thân đang ở một nơi mà xung quanh lại toả ra từng làn khói đen. Khi ngửi vào có một mùi tanh hôi, trong chốc lát đầu óc liền cảm thấy có chút mê muội. Lục Tiểu Thiên giật mình, khói đen này có độc. Hắn vội vàng lấy đan dược giải độc ra nuốt vào, cảm giác mê muội mới đỡ đi một chút. Trách không được đám quái cầm mỏ vịt kia lại từ bỏ truy đuổi, rất có khả năng là bởi vì khói độc nơi này cũng không chừng.
Nhưng bất kể nói như thế nào, cũng coi như đã thoát khỏi sự truy kích của đám quái cầm đó, tạm thời coi như an toàn. Lục Tiểu Thiên đánh giá hoành cảnh xung quanh một hồi, ngoại trừ khói đen ra, cũng không có thứ gì khác. Chỉ là nơi này đối với hắn vô cùng xa lạ, muốn đi tìm và hội hợp với Tô Thanh và La Tiềm sợ rằng không phải là chuyện đơn giản. Phụ cận không chỉ có tu sĩ của Huyền Diệp thành, mà còn có sự xuất hiện của tu sĩ Dị vực, nguy cơ tứ bề. Tô Thanh, La Tiềm sẽ không thể nào ở một nơi đợi hắn, hoặc bọn họ đã thoát khỏi nguy hiểm hay chưa còn chưa rõ. Ngưng Kim quả tạm thời đừng nghĩ tới nữa, trong lòng Lục Tiểu Thiên một trận khỗ não. Việc cấp bách trước mắt, vẫn là nên làm rõ nơi bản thân đang đứng là nơi nào rồi mới tính tiếp.
Nghĩ tới điều này, trong lòng Lục Tiểu Thiên vừa động, lấy ra viên Cấm Hồn châu đoạt được từ trong túi trữ vật của lão giả khăn đỏ.
"Đạo hữu, đạo hữu, ngươi cuối cùng xuất hiện rồi." Nguyên thần bên trong Cấm Hồn châu vốn thần tình có chút ngây ngốc, đột nhiên cảm thấy một đạo thần thức tiến vào, nguyên thần này lập tức vui mừng.
"Có một vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi nếu như là tu sĩ của Vạn Thú Các, thì đối với phụ cận Huyền Diệp thành cũng coi như là không xa lạ, đúng không?" Lục Tiểu Thiên hỏi
"Không xa lạ, không xa lạ, đạo hữu ngươi hẳn là tu sĩ ngoại lai, có vấn đề gì cứ hỏi, tại hạ nhất định nói hết tất cả những gì mà mình biết." Nguyên thần kia vội vàng đáp.
"Tốt, hiện tại ta đang ở một khu rừng rậm, xung quanh đều là đại thụ chọc trời, khắp nơi đều toả ra một loại khói đen có độc, ngươi có biết đây là nơi nào không?"
Lục Tiểu Thiên hỏi. Hắn độc thân một mình, lại gặp không được tu sĩ khác. Hắn có thể cảm nhận được xung quanh nơi này tràn ngập nguy cơ, nếu như dưới tình huống không rõ ràng mà xông loạn, sợ rằng sẽ vô tình lại xông vào địa bàn của một số yêu thú lợi hại, hoặc là ngộ nhập vào một nơi hiểm địa nào đó. Hiện tại cũng chỉ có nguyên thần bên trong Cấm Hồn châu này để trò chuyện, tự nhiên là không lý nào lại không hỏi han nó về tình hình xung quanh.
"Không thể nào, ngươi tiến vào tới Mê Vụ cấm địa sao!" Nguyên thần bên trong Cấm Hồn châu kêu lên thất thanh.
"Mê Vụ cấm địa, là nơi như thế nào?" Trong lòng Lục Tiểu Thiên run lên, từ ngữ khí kinh hãi của đối phương liền có thể nghe ra được nơi này sợ rằng không hề tầm thường.
"Mê Vụ cấm địa là một vùng đất thần bí nằm giữa Lạc Nhật Nguyên Dã và Thanh Trì sơn, vô cùng hung hiểm. Trước đây tông môn phụ cận, hoặc là tu sĩ của Huyền Diệp thành ngộ nhập vào trong Mê Vụ cấm địa, thông thường không chết cũng bị thương nặng, có thể sống sót trở ra mười không được một. Nghe nói trước đó còn có tu sĩ Kim Đan kỳ vẫn lạc ở trong này. Chỉ là niên đại vô cùng xa xưa, cũng không biết là thật hay giả. Nhưng tu sĩ Trúc Cơ kỳ muốn sống sót rời khỏi nơi này, tỉ lệ lại thấp tới đáng thương." Nguyên thần đó hít một hơi lãnh khí nói." Đạo hữu làm sao lại đi tới nơi quỷ quái này?"
"Bị một đám yêu cầm truy đuổi, không có biện pháp nào mới tránh vào nơi cổ quái này, ngươi tưởng ta muốn sao?" Lục Tiểu Thiên vừa nghe liền có chút tức giận nói. Theo những gì mà nguyên thần này nói, Mê Vụ cấm địa này hung hiểm dị thường, muốn rời khỏi sợ rằng không phải là chuyện dễ dàng, càng huống chi là đi tìm Tô Thanh. Nghĩ tới Ngưng Kim quả có khả năng bị người khác hái mất, trong lòng Lục Tiểu Thiên khó tránh không trở nên bực tức.
"Thì ra là vậy, Mê Vụ cấm địa này ta cũng chỉ nghe nói qua mà thôi, cũng chưa hề chân chính tiến vào. Nếu như Thường Đại Hải bị đạo hữu giết chết, chắc hẳn với thực lực của đạo hữu, thành công ra ngoài vẫn còn có một tia hy vọng." Nguyên thần đó nghe được giọng nói Lục Tiểu Thiên có chút phẫn nộ liền cười khan nói.
"Nếu nói như vậy, ngươi cũng không hề quen thuộc nơi này." Lục Tiểu Thiên trầm giọng nói.
"Đạo hữu chớ lo, tuy rằng tại hạ chưa từng tiến vào nơi này, nhưng có mấy vị đồng môn của tại hạ từng có kinh nghiệm ra vào nơi này, cho nên cũng hiểu rõ một chút. Hy vọng có thể giúp ích được cho đạo hữu. Thanh Trì sơn là một đạo sơn mạch phân nhánh của Vọng Nguyệt sơn mạch, nhưng mức độ hung hiểm không hề kém hơn Vọng Nguyệt sơn mạch. Bởi vì Lạc Nhật Nguyên Dã sản vật phì nhiêu, có lượng lớn các loại yêu thú. Một số yêu thú của Thanh Trì sơn cũng tiến vào Lạc Nhật Nguyên Dã để săn bắt, trường kỳ như thế liền hình thành nên một con đường. Bởi vì địa hình phân bố của Thanh Trì sơn che phủ mặt trời chiếu xuống ở nơi giao giới với Lạc Nhật Nguyên Dã khiến cho nơi này âm khí hơi nặng, thời gian kéo dài, dần dà đản sinh ra các loại độc vật, hình thành nên Mê Vụ cấm địa."
"Nơi này có thất giai yêu thú ra vào không?" Lục Tiểu Thiên hỏi.
"Nghe đồn trước kia là có, hơn nữa còn vô cùng nhiều, tu sĩ nhân tộc tiến vào trong đó cửu tử nhất sinh. Sau này tu sĩ Kim Đan kỳ của Huyền Diệp thành chiến đấu với yêu thú thất giai trở lên của nơi này, giết chết không ít yêu thú thất giai trở lên. Cao giai yêu thú bèn lui vào nơi sâu trong Thanh Trì sơn. Hiện tại đã cực ít khi đụng phải tình huống cao giai yêu thú xuất hiện nơi này."
Trong lòng Lục Tiểu Thiên hơi yên tâm, chỉ cần không có thất giai hoặc yêu thú cao giai hơn nữa, thì sự tình vẫn còn chưa đến mức tệ nhất.
"Nhưng đạo hữu cũng không nên cho rằng không có thất giai yêu thú trở lên thì có thể không cần lo lắng. Yêu thú trong Thanh Trì sơn có không ít đều là loại quần cư, đám tộc quần khổng lồ đó hơi động tí là trên hàng ngàn vạn con. Cho dù là tu sĩ Kim Đan kỳ gặp được cũng phải tránh lui ba bước. Tu sĩ Trúc Cơ kỳ một khi rơi vào trong đó, mười có tám chín phần kết quả là thân tử đạo tiêu." Chưa đợi Lục Tiểu Thiên hơi yên tâm một chút, ngữ khí của nguyên thần đó liền trầm trọng hơn nói.
"Vùng này có tộc quần yêu thú nào lớn?"
"Có, hơn nữa không ít, ở bên ngoài Mê Vụ cấm địa đã có Hoả Nha, và Hoả Biên Bức. Ở biên giới Mê Vụ cấm địa, còn có Độc Kim Nghĩ, Kim Điệt*, thực lực cường đại hơn thì có Áp Chuỷ Oanh*. Về phần bên trong Mê Vụ cấm địa, có vô số Hắc Giáp trùng, khiến người ta nghe tin mà sợ vỡ mật... Một khi không cẩn thận để thân hãm vào trong đó, sợ rằng dù là tu sĩ Kim Đan kỳ cũng chưa hẳn có thể giải cứu ra được. Đám yêu vật trải qua vô số năm sinh sôi, số lượng đã nhiều tới mức khiến người ta nhìn thấy cũng nghẹn họng líu lưỡi." Ngữ khí của nguyên thần này vô cùng ngưng trọng, hiển nhiên là đang hồi ức lại một số cảnh tượng đáng sợ trước kia.
*Kim Điệt: Con Đĩa
*Áp Chuỷ Oanh: Chích choè mỏ vịt
Lục Tiểu Thiên vừa rồi còn có vài phần tâm lý muốn đi thám thính. Hoả Nha và Hoả Biên Bức hắn cũng đã tự thân trải qua. Đối phương một lời liền nói ra hết, Lục Tiểu Thiên tự nhiên là cũng tin vài phần. Trước đó gặp phải đám quái cầm mỏ vịt kia có lẽ là Áp Chuỷ Oanh mà đối phương vừa nhắc tới rồi.