Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 308 - Chương 308: Hắc Giáp Trùng

Chương 308: Hắc Giáp trùng Chương 308: Hắc Giáp trùng

"Ngươi và Thường Đại Hải là đồng môn, có từng nghe qua lời đồn về việc phụ cận nơi này có Ngưng Kim quả không?" Sau khi hỏi một chút sự tình liên quan đến Mê Vụ cấm địa, Lục Tiểu Thiên lại hỏi tới vấn đề mà hắn quan tâm nhất.

"Ngưng Kim quả? Đạo hữu làm sao lại biết việc này?" Ngữ khí của nguyên thần có chút kinh ngạc nói.

"Tự nhiên là biết được từ trong miệng Thường Đại Hải."

"Ngưng Kim quả thì tại hạ còn biết một chút, nhưng sợ rằng còn có người khác cũng biết được việc của Ngưng Kim quả. Tuy rằng cũng chưa hẳn có thể tìm được nơi có Ngưng Kim quả, nhưng cũng không bài trừ loại khả năng này. Đạo hữu nếu như đã hạ quyết tâm, tại hạ ngược lại có thể giúp đạo hữu tìm Ngưng Kim quả. Nhưng việc này coi như là giao dịch, tại hạ hy vọng đạo hữu cũng có thể giúp tại hạ làm một việc." Nguyên thần chần chờ một lúc rồi nói.

"Chuyện gì?"

"Hiện tại nhục thân của tại hạ đã bị hủy, nguyên thần lại bị phong ấn bên trong Cấm Hồn châu này, ngay cả tư cách luân hồi cũng không có, sợ rằng cũng chỉ có thể đi làm một tên Quỷ tu để kéo dài hơi tàn. Chỉ cần đạo hữu giúp tại hạ đoạt được một bộ Quỷ thi, tại hạ liền toàn lực trợ giúp đạo hữu thu thập Ngưng Kim quả."

"Quỷ tu? Ngươi dám vậy sao, ngươi không phải có sư phụ sao? Hay là sau khi ta lấy được Ngưng Kim quả, liền giao Cấm Hồn châu cho sư phụ ngươi?"

"Sư phụ ta? Không được, tuyệt đối không được. Sư phụ nếu như biết được tên đệ tử bất tài như ta chuyển thành Quỷ tu, sợ rằng là người đầu tiên không tha cho ta, cầu sư phụ ta, chẳng khác nào đi tìm chết sao?" Nguyên thần đó vội vàng lắc đầu nói.

"Quỷ thi, ta đi đâu tìm cho ngươi bây giờ, có thể trở thành Quỷ thi, sợ rằng chỉ phải tìm một loại vật yêu tà như là Âm thi. Loại địa phương này làm sao mà tìm. Hơn nữa nơi loại tà vật này xuất hiện, thông thường cũng đều có loại vật ô uế khác, sợ rằng không dễ đối phó." Lục Tiểu Thiên nhíu mày nói.

"Ta biết có một nơi, bên trong xác thực có một số âm thi lợi hại, không kém hơn tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Nhưng đạo hữu nếu như ngay cả chút thực lực này cũng không có, ta khuyên đạo hữu cũng đừng nên đi tìm Ngưng Kim quả làm chi nữa, miễn cho thực lực không đủ, không khéo còn vẫn lạc luôn không chừng." Nguyên thần đó bình thản nói.

"Nếu đã như vậy, thì thế không có gì để nói nữa. Ta liền hủy đi Cấm Hồn châu này." Trong lòng Lục Tiểu Thiên buồn bực nói. Ngưng Kim quả xác thực đáng quý, nhưng trên người hắn cũng có Ngưng Kim đan. Nếu như hắn chịu trả giá, thông qua những cuộc giao dịch ngầm trong Vọng Nguyệt thành, chưa chắc không đổi được Ngưng Kim quả. Nên biết trong mắt những tu sĩ khác, Ngưng Kim đan còn trân quý hơn cả Ngưng Kim quả. Dù sao năng lực luyện đan có cao hơn nữa, cũng không thể nào bảo đảm một lò có thể thành đan. Hắn cũng không cần nhất định phải cầu cạnh nguyên thần này.

"Đừng, đừng, đạo hữu, coi như ta cầu ngươi." Nghe thấy ngữ khí Lục Tiểu Thiên phẫn nộ, nguyên thần đó lập tức có chút hoang mang. "Hay là thế này, ta trước tiên giúp đạo hữu lấy được Ngưng Kim quả. Sau khi thành công, đạo hữu lại đi tới thêm một nơi. Nơi đó có một cổ khô lâu. Ta đành nhượng bộ một chút, dùng khô lâu làm thân thể vậy. Như vậy đạo hữu cũng không cần giúp ta đi một nơi khác để săn giết Âm Thi, chỉ cần trong quá trình tại hạ chuyển thành Quỷ tu, giúp tại hạ hộ pháp là được, đạo hữu cảm thấy thế nào?"

Lục Tiểu Thiên suy tư một chút liền gật đầu đồng ý, trên thực tế hắn cũng không phải không nguyện ý giúp đối phương săn giết một con Âm Thi thực lực mạnh một chút, chỉ là hắn không thích loại ngữ khí uy hiếp kia. Bất quá hiện tại đối phương như là đã đổi mục tiêu, Lục Tiểu Thiên cũng vui vẻ chấp nhận. Chỉ là để lấy được cơ thể cho nguyên thần đó, cũng phí không được bao nhiêu công sức, suy cho cùng thì làm Quỷ Tu, ngày sau khẳng định sẽ gây ra không ít tội nghiệt. Việc này sau khi qua đi, ngày sau gặp lại nói không chừng lại chính là địch nhân với nhau.

"Ân? Vừa nói chuyện với nguyên thần đó, trong rừng rậm liền truyến đến một tiếng sa sa nho nhỏ, nghe động tĩnh tựa hồ có đồ vật gì đó đang di động.

"Chuyện gì vậy?" Nguyên thần bị khốn trong Cấm Hồn châu, chỉ có thần thức của Lục Tiểu Thiên tiến vào mới có thể nói chuyện với y, còn y không thể nào cảm nhận được tình huống ở bên ngoài.

"Ở cách không xa tựa hồ có không ít thứ đang di động, một tràng tiếng sa sa dày đặc, ta đi xem xem." Lục Tiểu Thiên nói xong liền định đi xem coi đó là thứ gì, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hắn không muốn bị thứ gì đó không rõ đột nhiên đánh lén.

"Đừng, đó là bầy Hắc Chương*, mau chạy, chạy về nơi không có tiếng động, nếu không là không còn kịp nữa." Lục Tiểu Thiên vừa nhấc chân lên, nguyên thần trong đó liền vô cùng sợ hãi mà kêu lớn.

*Hắc Chương: Gián đen.

"Bầy Hắc Chương?" Lục Tiểu Thiên ngây người một lúc, vô số Hắc Giáp trùng to nhỏ cỡ quyền đầu, giống như là con gián. Chúng nó một lần ve vẩy đôi cánh liền lao tới trước mấy thước. Số lượng Hắc Giáp trùng nhiều không đếm xuể hình thành lên một cỗ thủy triều màu đen cuốn về phía Lục Tiểu Thiên.

Mười mấy con Sơn Viên*, Mãnh Hổ khí tức mạnh yếu bất đồng lúc này cũng đang chật vật bỏ chạy, chỉ là không chạy được bao xa, liền bị thủy triều màu đen bao phủ. Đặc biệt là đầu Sơn Viên đó, thực lực đã đạt tới ngũ giai yêu thú. Một bàn tay vỗ ra, vô số con Hắc Giáp trùng bị đánh thành mạt phấn. Chỉ là đám Hắc Giáp trùng này tựa hồ căn bẩn không biết sợ. Mấy trăm con Hắc Giáp trùng chết đi đối với số lượng khổng lồ của chúng nó mà nói, chẳng khác nào chín con trâu chỉ mất một sợi lông. Sơn Viên đánh loạn một hồi, sau đó liền có mấy chục con Hắc Giáp trùng dọc theo cánh tay và hai chân bò lên người, hơn nữa còn chui vào trong lông tóc của nó mà cắn. Sơn Viên gào rú quái dị, hai cánh tay to lớn đánh đập lung tung, những con Hắc Giáp trùng bò lên người Sơn Viên đầu tiên liền bị đánh chết. Nhưng Sơn Viên đánh chết một con, thì có hai con, ba con, thậm chí càng nhiều con Hắc Giáp trùng bò lên người nó. Trong chớp mắt, Sơn Viên vốn màu vàng lúc này bề ngoài cơ thể lại phủ một tầng hắc giáp thật dày. Sơn Viên rú lên thê thảm, có đánh đập thế nào cũng vô dụng, không ngừng lăn lộn giãy giụa dưới mặt đất. Nhưng không qua bao lâu, Hắc Giáp trùng bò lên thân thể Sơn Viên nhiều đến nổi tạo thành một quả cầu hình tròn to lớn. Hắc Giáp trùng không hề e sợ cứ tiếp tục tiến tới, chỉ cần ngửi thấy một tia máu tanh cũng đều trở nên điên cuồng.

*Sơn Viên: khỉ núi

Trong nháy mắt Sơn Viên vốn thực lực cũng cường đại đã bị thủy triều Hắc Giáp trùng bao phủ.

Còn có mấy con yêu thử, yêu hầu bò lên trên cành cây, kinh hoảng nhìn hắc triều cuồn cuộn bên dưới, ý đồ tránh qua một kiếp. Chỉ là Hắc Giáp trùng lại dọc theo cành cây đó bò lên rất nhanh đã dập tắt hoang tưởng của mấy con yêu thú đó. Chưa qua bao lâu, mấy con yêu thử, yêu hầu liền thét lên chói tai ngã từ trên cành cây xuống cùng với đầy rẫy Hắc Giáp trùng trên thân.

Tuy rằng thực lực mỗi một con Hắc Giáp trùng đều không vượt qua tam giai, nhưng nhìn thủy triều màu đen đó, cho dù gan Lục Tiểu Thiên không nhỏ, cũng nhịn không được mà da đầu tê dại. Đặc biệt là đám yêu thú bị thủy triều màu đen đó bao phủ, thực lực mạnh mẽ cũng chỉ có thể giãy giụa lâu hơn một chút. Đối mặt với loại Hắc Giáp trùng không hề sợ chết, không hề bị sợ hãi, thật là khiến cho người ta vô kế khả thi. Lục Tiểu Thiên thở ra một hơi, trực tiếp lấy ra hắc sắc phi kiếm, định ngự kiếm bay đi. Nhưng rất nhanh, phi kiếm của hắn không ngờ lại không hề nhúc nhích chút nào.

"Đã xảy ra chuyện gì, trong Mê Vụ cấm địa không ngờ lại không thể ngự kiếm phi hành, có biện pháp gì hay không?" Trong lòng Lục Tiểu Thiên khẩn trương, vội vàng đưa thần thức vào trong Cấm Hồn châu lần nữa.

"Cái gì, ngươi ngay cả loại việc này cũng không biết sao, trong Mê Vụ cấm địa xác thực là có rất nhiều chuyện quỷ dị. Mỗi cách một đoạn thời gian đều sẽ có không gian cấm chế ly kỳ xuất hiện, tu sĩ sẽ hoàn toàn không cách nào ngự không phi hành. Hiện tại cũng không còn biện pháp nào, mau chạy đi thôi!"
Bình Luận (0)
Comment