Chương 321: Kim hệ Ngưng Kim quả, Cù Miêu (1)
Chương 321: Kim hệ Ngưng Kim quả, Cù Miêu (1)
Trong một khe cốc lồi lõm, thác nước cao ngàn trượng ầm ầm tuông xuống, đập thẳng xuống dưới đất đá nằm im lìm trong đầm nước đã nhiều năm, làm tóe lên vô số bọt nước. Lúc này ở dưới hạ du thác nước, đã tụ tập mười mấy tên tu sĩ. Hai gốc linh thụ thấp bé, bên trên tổng cộng có mười một trái Thất Khiếu quả tán phát ra trận trận khí vụ đạm kim sắc, chính là Kim hệ Ngưng Kim quả. Nhìn thấy mười một trái Ngưng Kim quả này, trong mắt mọi người đều trở nên cuồng nhiệt, cho dù nhiều người ở đây cũng không phải là Kim hệ tu sĩ, nhưng trình độ trân quý của Ngưng Kim quả không cần phải nói cũng biết. Chỉ cần có thể đạt được nó, về sau liền có cơ hội có thể giao dịch được Ngưng Kim quả thích hợp cho hệ tu luyện của bản thân. Cho dù bản thân không dùng được, lấy ra đấu giá cũng tuyệt đối là một cái giá trên trời, đủ để khiến cho toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ kỳ liều mạng. Chỉ là ở địa phương ngoài mấy trượng của Ngưng Kim quả thụ, có hai con Linh Miêu toàn thân màu xích kim không hề có một sợi lông nào, trông bóng loáng như gương. Nhưng trên trán hai con Linh Miêu này lại có một chữ Vương rất là rõ ràng. Trình độ bóng loáng trên thân Linh Miêu khiến người ta cảm giác như là một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo, không hề có chút tạp chất nào.
Cù Miêu*! Đây là cực phẩm trong yêu thú, mỗi một con thực lực đều vượt xa đồng giai yêu thú. Nhưng lại có chút không giống, hai con Cù Miêu này trông giống như là hai con dị loại.
*Cù Miêu: Thật sự là tìm mãi không ra là loại mèo gì, nên mọi người cứ tưởng tượng đó là một con mèo rừng với các đặc điểm mà tác giả miêu tả.
Chỉ là hiện tại chỉ có mười một trái Kim hệ Ngưng Kim quả, nhưng tu sĩ ở đây lại đạt tới hơn ba mươi người, mà hai người Tô Thanh và La Tiềm cũng ở trong số này.
"Không ngờ lại có nhiều người như vậy, thật là phiền phứt, đáng tiếc Lục sư huynh không có ở đây, nếu như mà có huynh ấy, phỏng chừng với thực lực của ba người chúng ta, có thể thu hoạch được không ít." Thu hồi lại ánh mắt đang nhìn Ngưng Kim quả, Tô Thanh vẻ mặt có chút ngưng trọng nói. Hiện tại nàng sớm đã không phải là một nữ tử trưởng thành dưới sự che chở của gia gia Kim Đan kỳ. Lúc ở Luyện Khí kỳ, nàng xác thực được tông môn nghiêm mật bảo vệ, đan dược dùng để tu luyện, linh khí để chiến đấu cũng không hề thiếu. Nhưng từ khi Huyết Sắc Cấm Địa bắt đầu, nàng cũng đã trải qua không ít, cũng không còn đơn giản bị lợi ích trước mắt mà làm choáng váng đầu óc. Cho dù Ngưng Kim quả ở trước mặt, nàng cũng đã có thói quen đi phân tích lợi hại trong đó rồi mới có quyết định.
Cảnh ngộ của Tô Thanh cũng đa phần giống như những gia tộc tu tiên thực lực hùng hậu. Lúc họ còn nhỏ ở Luyện Khí kỳ, phải đối diện với quá nhiều uy hiếp, sẽ được gia tộc bảo vệ nghiêm ngặt. Đợi tới khi sắp trúc cơ hoặc là sau khi trúc cơ thành công, gia tộc sẽ dần dần buông lỏng bảo vệ, để đối phương tự mình bước đi trong tu tiên giới để hiểu được sự tàn khốc trong đó. Dù sao những người có thể chưởng khống một cái gia tộc tu tiên, trên căn bản đều là những người nhìn xa trông rộng, biết được đạo lý đóa hoa trong nhà ấm căn bản không thể nào chịu được gió mưa.
"Nếu như lúc Lục Tiểu Thiên còn ở đây, chúng ta tự nhiên có thể lấy được nhiều Ngưng Kim quả hơn. Hiện tại chỉ dựa vào hai người chúng ta, thực lực tuy mạnh, nhưng cũng có chút lực đơn thế bạc. Nếu như muốn đạt được nhiều Ngưng Kim quả hơn, sợ rằng không phải là chuyện dễ dàng, người khác sẽ không đáp ứng." La Tiềm nghe vậy tuy rằng có chút không cam lòng, nhưng cũng hiếm khí không hề phản bác. Bởi vì quan hệ với Tô Thanh, La Tiềm vẫn luôn có một loại địch ý với Lục Tiểu Thiên. Nhưng không thể không thừa nhận, lúc Lục Tiểu Thiên ở đây, xác thực có thể cho bọn họ một loại cảm giác an toàn.
"Hay là hai người chúng ta liên thủ, đoạt được rồi liền bỏ chạy, và hái giúp cho Lục sư huynh một trái? Chỉ cần mọi người chiến đấu thành một đoàn, chúng ta liền có cơ hội đục nước béo cò. Cục diện vừa loạn, đoạt được liền chạy đi. Ở đây còn có mấy trái Ngưng Kim quả, người khác nhìn thấy thực lực chúng ta mạnh mẽ, khẳng định sẽ lựa chọn những kẻ yếu hơn hạ thủ. Lục sư huynh giúp chúng ta nhiều như vậy, còn cứu qua chúng ta, giúp huynh ấy giành lấy một trái Ngưng Kim quả cũng là đương nhiên, huynh thấy thế nào?" Thần tình trên mặt Tô Thanh lập lòa bất định.
"Được thôi." La Tiềm tuy rằng cảm thấy hành sự như vậy khó tránh có mấy phần nguy hiểm, nhưng tâm tính cao ngạo của y muốn nhanh chóng trả lại ân tình cho Lục Tiểu Thiên nên cũng đồng ý với đề nghị của Tô Thanh.
"Ha ha... " Thật đúng là vừa kịp lúc a, nếu như bản công tử tới trễ một bước, sợ rằng Ngưng Kim quả đã bị người khác lấy đi rồi." Một tiếng cười phách lối truyền tới, chín bóng người từ bên trên thác nước hạ xuống. Người dẫn đầu chính là thanh niên tóc đổ Trình Thao từng gặp mặt qua hai người Tô Thanh và La Tiềm.
Những tu sĩ ở đây cộng lại cũng chỉ hơn ba mươi người, tên thanh niên tóc đỏ này đã mang theo chín người. Số lượng người đã chiếm hơn một phần tư, lại cộng thêm Trình Thao vô cùng tự tin với thực lực bản thân, bên người cũng có mấy vị hảo thủ. Gã tự tin có thể chiếm cứ tuyệt đối quyền chủ động.
"Chư vị, bản công tử là hậu bối của Trình gia Kim Đan lão tổ ở Huyền Diệp thành, lần này phụ mệnh gia phụ, đặc biệt đến nơi này hái Ngưng Kim quả, hy vọng các vị ở đây có thể cho chút mặt mũi."
Trình Thao tự cảm thấy bản thân vô cùng hòa hảo, chắp tay hành lễ với mọi người ở nơi này. Nhưng khóe miệng lại nhếch lên có vẻ vô cùng tự tin, vận khí của gã không tồi, những tu sĩ Trúc Cơ kỳ nổi bậc ở Huyền Diệp thành gã căn bản đều quen biết, nhưng lại không hề có một ai xuất hiện ở nơi này, cũng chính là nói đám người này một khí phát sinh xung đột với gã, trong lòng không khỏi có vài phần kiêng kị. Ánh mắt của Trình Thao quét qua đám người, nhìn thấy Tô Thanh ánh mắt liền sáng lên. Không nghĩ tới tiểu cô nương trước đó mà gã một mực ngày nhớ đêm mong lại xuất hiện ở trước mặt gã. Trước đó gã bởi vì không muốn chậm trễ đại sự Ngưng Kim quả, cho nên mới để mặc cho Tô Thanh rời đi. Hiện tại bên cạnh Tô Thanh không chỉ ít đi một trợ thủ, mà Ngưng Kim quả cũng đã ở trước mặt. Sau khi giải quyết vấn đề Ngưng Kim quả, còn sợ tiểu mỹ nhân trước mắt có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay gã sao? Vì về hai huynh đệ Ngũ Cương không còn thấy tung tích đâu, nhưng hai tên phế vật đó sống hay chết, căn bản gã không hề quan tâm.
Nhìn thấy ánh mắt tham lam không hề che giấu của Trình Thao, La Tiềm sắc mặt giận dữ, bước tới trước một bước, nhưng lại bị Tô Thanh dùng ánh mắt ngăn lại. Tô Thanh tuy rằng cũng có vài phần ngạo khí, nhưng dưới loại tình huống này, không phải là lúc hành động theo cảm tính. Nàng bước lên trước một bước nói: "Bảo vật vô chủ, người có đức sẽ được. Nếu như bởi vì ngươi có một người cha là tiền bối Kim Đan kỳ thì phải cho ngươi mặt mũi, há không phải thiên hạ bảo vật đều thuộc về ngươi hết sao?"
"Không sai, không phải chỉ là có một người cha là Kim Đan kỳ sao. Lúc cha ngươi không ở bên cạnh, ai coi ngươi ra gì. Muốn lấy Ngưng Kim quả, thế thì phải xem bản lĩnh trên tay người có lợi hại như mồm mép của ngươi không." Nghe được lời của Tô Thanh, hơn ba mươi tu sĩ khác cũng ha ha cười một trận điên cuồng. Ai cũng không nguyện ý dễ dàng từ bỏ Ngưng Kim quả trước mắt, dù sao đối với đại đa số tu sĩ mà nói. Ngưng Kim quả đại biểu cho cơ hội kết đan, có thể may mắn gặp phải đã là thiên đại cơ duyên, nếu như bỏ qua. Về sau còn có cơ hội gặp được nữa không thì chỉ có trời mới biết. Trình Thao vừa mới xuất hiện đã muốn mọi người nhường cho, đám người này tuy rằng tạm thời trầm mặc, nhưng không hề đại biểu việc bọn họ sẽ từ bỏ, chỉ là đang cân nhắc lợi hại mà thôi. Hiện tại Tô Thanh đã mở đầu lên tiếng, những người khác cũng không hề kiêng kị nữa. Một nhóm chín người Trình Thao, là một cỗ thế lực lớn nhất ở đây. Nhưng vẫn còn có hơn ba mươi tu sĩ khác ở nơi này, có thể vào lúc cuối cùng tranh đoạt Ngưng Kim quả đều dựa vào bản lĩnh chính mình. Ai muốn độc chiếm, thế thì đều là địch nhân của nhiều người có mặt ở đây.