Chương 323: Hoàng tước (1)
Chương 323: Hoàng tước (1)
Tuy rằng cũng có hai người chú ý tới hành động của Lục Tiểu Thiên, nhưng bọn họ còn ước gì có người rời khỏi tràng phân tranh này để bớt cạnh tranh. Bất quá lại có một trung niên nam tử không có hai chân, di chuyển bằng hai cây quải trượng sắc mặt trầm xuống. Đợi Lục Tiểu Thiên rời đi không bao lâu, cũng rời đi theo.
Sau một lát, Lục Tiểu Thiên ngự kiếm hạ xuống trên một sườn núi nhỏ bí ẩn, hơi có điều suy nghĩ nhìn quanh về phía sau. Cho dù là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, luận về trình độ cường đại của thần thức cũng khó có thể vượt qua hắn. Phía sau có một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ đi theo hắn, tự nhiên là không thoát khỏi ánh mắt của hắn, nếu đã dám đi theo, tự nhiên là tự gây nghiệt rồi.
Lục Tiểu Thiên cười lạnh một tiếng, thu liễm khí tức trên người đến cực hạn, dùng Mộc Độn thuật ẩn thân bên trên một gốc đại thụ.
"Ân? Người đâu?" Song quải nam tử không bao lâu liền bay tới, nghi hoặc nhìn xung quanh một hồi. Ngoại trừ mấy đầu dã thú lẻ tẻ ra, không có một nửa bóng người. Pháp lực ba động ngự kiếm phi hành của đối phương cũng tới đây đã biến mất không thấy nữa.
"Lẽ nào đã phát hiện được cái gì?" Song quải nam tử sắc mặt biến đổi, không nghĩ tới y cẩn thận như vậy, mà vẫn để đối phương chạy thoát. "Không được, phải đi nói với đại sư huynh một tiếng."
Song quải nam tử tự lẩm bẩm một hồi lại nói một câu như thế, sau đó thân hình chớp động mấy lần, liền biến mất ở bên trong khu rừng rậm. Chỉ bất quá Lục Tiểu Thiên cũng không hề bởi vì đối phương rời đi mà hiện thân trở lại, mà vẫn nhẫn nại ẩn nấp bên trong đại thụ. Với thực lực hiện tại của hắn, lại cộng thêm trình độ pháp thuật tinh thuần, dùng Mộc Độn thuật trong thời gian dài tự nhiên là không đáng kể, lại có Liễm Tức thuật thu liễm khí tức trên người. Tuy rằng trong quá trình thi triển Mộc Độn thuật, sẽ có một ít pháp thuật ba động, nhưng đối phương chỉ là Trúc Cơ trung kỳ mà thôi. Nếu như đổi lại là một kẻ có tu vi cao thâm khác, nói không chừng đã phát hiện được dấu vết pháp lực ba động khi Lục Tiểu Thiên thi triển pháp thuật rồi.
"Quả nhiên là đã rời đi rồi." Đại khái chừng sau một nén hương thời gian, bên trong một sườn núi nhỏ, song quải nam tử cẩn thận xuất hiện rời khỏi nơi ẩn nấp. Vẻ mặt âm tình bất định lần nữa quét nhìn xung quanh một lần, sau đó lại vội vàng rời đi.
Lần này sau khi song quải nam tử rời đi, Lục Tiểu Thiên mới từ trên đại thụ hiện thân. Nghĩ tới La Tiềm và Trình Thao hai người chiến đấu muốn phân ra thắng bại còn phải cần một chút thời gian. Mà hai con Cù Miêu đó lại lợi hại như vậy, còn có cả đám dây leo ở phía dưới cây Ngưng Kim quả có thể hấp thu huyết nhục người khác, giống như là Phệ Huyết đằng. Nhưng là Thanh Than đằng lợi hại hơn Phệ Huyết đằng nhiều, Ngưng Kim quả tạm thời sẽ không có vấn đề gì. Do dự một lát, Lục Tiểu Thiên liền đuổi theo song quải nam tử. Hành vi khác thường của song quải nam tử khiến hắn cảm thấy sự tình có chút không đơn giản, nhất định phải làm rõ ràng mới được. Hắn không muốn sau khi khó khăn đạt được Ngưng Kim quả, lại bị người khác làm hoàng tước phía sau.
Đi theo phía sau song quải nam tử phi hành một đoạn hơn mười dặm, sau đó dừng lại dưới một khu rừng trúc. Song quải nam tử cẩn thận nhìn về phía sau một chút, sau khi cảm thấy không bị ai theo dõi, liền hạ xuống đi tới trước một nơi sơn động. Trong sơn động đi ra một tu sĩ thanh niên, Lục Tiểu Thiên ẩn tàng trong rừng trúc vừa nhìn thấy liền chấn động trong lòng, không ngờ lại là Hồ Thụy Ninh trước đó tách ra với bọn họ.
"Hồ sư huynh!" Song quải nam tử cung kính hành lễ với Hồ Thụy Ninh.
"Không phải bảo người ở lại phụ cận chỗ Ngưng Kim quả đừng hành động gì sao, vì sao lại quay về rồi?" Hồ Thụy Ninh ánh mắt âm trầm liếc nhìn song quải nam tử, có chút bất mãn nói.
"Đã xuất hiện một số điểm dị thường, ta phụng mệnh sư huynh, xâm nhập vào trong đội ngũ đi hái Ngưng Kim quả, chú ý cử động của nhóm người này. Trước sau có mấy chục người đã chết dưới móng vuốt của hai con Cù Miêu đó. Hiện tại lại tới thêm mười mấy người, trong đó còn có một tên rất là lợi hại, là con cháu của một tu sĩ Kim Đan kỳ trong Huyền Diệp thành, trên người không ngờ lại có đan nguyên pháp khí, còn dẫn theo tám tên tùy tùng. Ngoài ra còn có một người trong lúc này lại đột nhiên rời khỏi đội ngũ."
Hồ Thụy Ninh hỏi thăm một chút về tướng mạo đặc thù của người rời đi kia, song quải nam tử thành thật miêu tả qua một lần. Sau khi biết được chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ bình thường, trong lòng Hồ Thụy Ninh cũng hơi yên tâm.
"Chỉ có như vậy?" Hồ Thụy Ninh khoanh tay đứng nhìn, khóe miệng lóe qua một tia mỉa mai. Đan nguyên pháp khí? nào chỉ là một thanh, hai người Tô Thanh và La Tiềm đồng dạng cũng không đơn giản, tuyệt sẽ không kém hơn tên Trình Thao kia. Mà một người khác càng khiến y vô cùng kiêng kị, còn mạnh hơn những người sở dụng một kiện đan nguyên pháp khí, cũng may hiện tại đã không còn thấy bóng dáng.
"Chỉ có như vậy." Song quải nam tử gật đầu, không nghĩ tới đối với cử động khác thường của người rời đi kia, sư huynh lại không hề quan tâm tới.
"Trở về đi, giám thị những người khác, có cử động nào khác thường phải lập tức về báo. Về phần người này, nếu như thật sự muốn trở về, báo tin cho những tu sĩ khác. Những người ở ngoại vi của chúng ta sẽ lập tức chặn giết. Tin tức của Ngưng Kim quả tuyệt đối không được truyền ra ngoài, cũng sẽ không để những người khác đưa tin ra ngoài." Hồ Thụy Ninh tự tin nói.
"Vâng, nếu sư huynh đã có an bài, thì đệ yên tâm rồi. Vậy đệ xin phép quay trở lại đội ngũ." Song quải nam tử nghe vậy, liền phá không rời đi, nhanh chóng bay trở về phương hướng có Ngưng Kim quả.
"Không nghĩ tới lại thật sự có hoàng tước!" Đợi sau khi song quải nam tử rời đi, Lục Tiểu Thiên từ nơi ẩn thân đi ra. Vừa rồi hắn nghe được đối thoại của hai người, tuy rằng chỉ là vài ba câu, nhưng đã suy đoán được rất nhiều thứ. Chỉ là không biết tên Hồ Thụy Ninh này đột nhiên lại có nội tình gì, bề mặt thì là đệ tử Trúc Cơ kỳ của Linh Tiêu Cung, nhưng hành vi lại vô cùng quỷ dị, rất có khả năng còn có một thân phận khác. Lẽ nào lại là gian tế mà tông môn khác phái tới Linh Tiêu Cung? Theo những gì hai người họ nói, người của đối phương có lẽ đã tiến hành phong tỏa toàn bộ khu vực có Ngưng Kim quả này. Cho nên mới xuất khẩu cuồng ngôn, sẽ không buông tha cho một con cá lọt lưới nào, muốn độc chiếm toàn bộ Ngưng Kim quả. Hiển nhiên là nhân thủ của đối phương không ít, hơn nữa còn có thủ đoạn nào khác.
Sau khi hơi suy nghĩ chốc lát, Lục Tiểu Thiên quyết định tạm thời không làm việc đả thảo kinh xà, lại nhắm về phía Ngưng Kim quả bay trở về. Nếu như đối phương có tu sĩ Kim Đan kỳ tọa trấn, cho dù hiện tại muốn đột phá vòng vây cũng chỉ là tìm chết. Nếu như không có tu sĩ Kim Đan kỳ ngăn cản, Lục Tiểu Thiên tự tin đối phương không thể nào lưu lại bản thân hắn được. Nếu như có thể hội hợp với Tô Thanh và La Tiềm, ba người họ liên thủ, rất khó có tồn tại nào trong Trúc Cơ kỳ có thể chính diện ngăn cản được bọn họ. Nếu đã như vậy, sớm rời đi, hay rời đi muộn một chút thì cũng không khác gì nhau. Ngưng Kim quả chỉ có thể ngộ không thể cầu, Lục Tiểu Thiên làm sao có thể bởi vì một chút nguy hiểm mà dễ dàng từ bỏ?
Trong lúc quay trở về, Lục Tiểu Thiên hơi dừng lại một chút, lấy Hỏa Giao lân giáp ra mặc lên người, sau đó lại phủ thêm một tầng y phục ở bên ngoài. Loại dị chủng như Cù Miêu xuất hiện cũng khiến Lục Tiểu Thiên cảm thấy được nguy hiểm. Tuy rằng hắn đã là lục giai Thể Tu đỉnh phong, nhưng Hỏa Giao lân giáp phòng ngự vẫn cao hơn nhục thân hắn một chút. Chuyến này đi tranh đoạt Ngưng Kim quả, không chỉ có Cù Miêu thực lực hung hãn, mà còn có mai phục ở tứ phía. Số lượng địch nhân không rõ, Hỏa Giao lân giáp tự nhiên là không thể không dùng tới.
Khi Lục Tiểu Thiên chạy tới chỗ phụ cận Ngưng Kim quả, La Tiềm và Trình Thao hai người đã đánh tới vô cùng kịch liệt.
Lôi hệ pháp thương của La Tiềm khí tức vô cùng cuồng bạo, một viên Lôi cầu to lớn từ mũi thương bắn ra, mãnh mẽ lao về phía Trình Thao.