Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 359 - Chương 359: Thạch Nghĩ Thú

Chương 359: Thạch Nghĩ Thú Chương 359: Thạch Nghĩ Thú

Sau khi đi vào, không khí bên trong động quật còn lạnh lẽo hơn trong tưởng tượng một chút. Khí tức lạnh lẽo đủ để cho ai tu vi thấp, tinh thần trở nên thất thường và phát cuồng. Lục Tiểu Thiên sau khi tiến vào trong động quật, liền cảm thấy thần thức bị áp chế so với bên ngoài Âm Phong Cốc còn mạnh hơn một chút.

Không gian bên trong động quật rất lớn, ở phía ngoài xa hơn trăm trượng là một mảnh đen xám, nhìn không rõ tình hình như thế nào. Mơ hồ có tiếng gió thổi hiu hiu, một đường đi tới, ngẫu nhiên cũng đạp lên một đoạn xương trắng âm u, làm vang lên tiếng cạch cạch.

Lục Tiểu Thiên nhíu mày, cố nén nhịn sự khó chịu mà nơi này gây ra cho thân thể hắn, cố gắng chú ý tới hoàn cảnh xung quanh thân thể mình. Ngẫu nhiên Lục Tiểu Thiên cũng quay đầu nhìn lại sau lưng, đã nhìn không thấy chỗ lối ra nữa. Lối ra lúc trước còn thấy nhưng hiện tại tựa hồ đã không còn ở vị trí đó nữa, đã đổi một phương vị khác rồi. Nơi này thật là cổ quái.

Lục Tiểu Thiên sắc mặt khẽ biến, không phải là vì hắn lạc đường. Trên thực tế hắn có Nguyên Quy Giáp, không tới mức sẽ có việc hắn đi lạc, chỉ là nguyên thần trong Cấm Hồn Châu đã tới đi qua này, không ngờ lại không hề đề cập qua với hắn việc này.

Nghĩ tới điều này, Lục Tiểu Thiên sắc mặt hơi có chút khó coi. Hắn vẫn muốn tuân thủ lời hứa, không nghĩ tới cuối cùng còn bị nguyên thần bên trong Cấm Hồn Châu giở trò, giở đủ mọi thủ đoạn để sau khi lừa gạt hắn tiến vào trong mộ quật này. Bởi vì khí tức lạnh lẽo nơi này bao phủ hết tình huống xung quanh, thân thức cũng không thể nào tỏa ra quá xa. Chắc hẳn nguyên thần bên trong Cấm Hồn Châu tưởng rằng lừa gạt hắn vào trong mộ huyệt này, nắm giữ được đường lui thì sẽ có thể nắm được nhược điểm của hắn. Đổi lại là Lục Tiểu Thiên trước kia, nếu như trong tay không có Nguyên Quy Giáp, nói không chừng thật sự đã bị tên nguyên thần này tính kế thành công rồi.

Nhưng vì cái gọi là bí mật trong miệng nguyên thần này, Lục Tiểu Thiên cũng chỉ tạm thời nhẫn nại một phen, để xem xem tên gia hỏa này muốn giở trò gì. Nếu như không có y gì xấu với hắn thì cũng thôi đi, nếu như thật sự có lòng ám hại hắn, tới lúc đó cũng là lúc tên gia hỏa này phải hối hận. Lục Tiểu Thiên trong lòng nổi lên một tia nộ ý, đồng thời hảo cảm đối với tên gia hỏa này cũng giảm xuống cực điểm, rất lâu rồi không có bị người khác tính toán qua như vậy, hơn nữa còn là lợi dụng việc hắn đang tuân thủ lời hứa mà tính toán hắn.

Lục Tiểu Thiên ở trong tu tiên giới lăn lộn lâu như vậy. Tuy rằng trên tay đã giết không ít người, nhưng hắn cũng có điểm mấu chốt. Đối với lời bản thân đã hứa, nếu như không có gì ngoài ý muốn, hắn đều cố gắng đi hoàn thành nó. Nguyên thần bên trong Cấm Hồn Châu tự cho là mình đúng, lợi dụng đường lui để nắm lấy nhược điểm của hắn, muốn cột Lục Tiểu Thiên lên chung chiến thuyền với y. Nhưng lại không biết làm như vậy ngược lại còn mất nhiều hơn được.

Ca sát! Dưới chân truyền đến một trận đau đớn, tựa hồ bị thứ gì đó cắn phải, Lục Tiểu Thiên thầm giật mình. Chỉ thấy một tảng đá to cỡ đầu người, không ngờ lại giống như là sinh vật sống. Há to cái miệng trực tiếp cắn lên trên bắp chân của hắn. Nhìn gương mặt mơ hồ trên tảng đá đó không ngờ lại cảm thấy tràn đầy vẻ hung ác, cắn lấy bắp chân của Lục Tiểu Thiên rồi không ngừng vung vẩy cái đầu, tựa hồ muốn mượn nhờ lực như thế mà xém lấy một khối thịt trên bắp chân Lục Tiểu Thiên. Chỉ là tên gia hỏa này không hề có tay chân, thân thể như một quả cầu tròn, trông có chút buồn cười.

"Không ngờ lại là Thạch Nghĩ Thú!" Trong mắt Lục Tiểu Thiên lóe qua một tia kinh ngạc. Loại Thạch Nghĩ Thú này là một loại yêu thú cực kỳ kỳ lạ. Không giống như những yêu thú bình thường có sinh mệnh khí tức ba động. Thạch Nghĩ Thú lúc không cử động hoàn toàn giống như là một tảng đá đang ẩn thân ở đó. Đừng nói Lục Tiểu Thiên chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cho dù là tu sĩ Kim Đan kỳ cũng chưa hẳn phát giác ra được Thạch Nghĩ Thú dưới chân. Bởi vì không có tay chân, tốc độ di động của Thạch Nghĩ Quái rất chậm. Một năm có thể đi được đoạn đường mấy trăm mét đã là không tồi rồi. Bình thường đều ở một chỗ ôm cây đợi thỏ, đợi khi con mồi nghĩ nó là một tảng đá bình thường mà tới gần, liền đột nhiên bạo phát. Giống y như tình cảnh trước mắt, nó đang cố thôn phệ con mồi.

Loại phương thức săn mồi này chủ định là không săn được bao nhiêu rồi, đổi lại là yêu thú bình thường khác sớm đã đói chết rồi. Nhưng Thạch Nghĩ Thú cũng có phương thức sinh tồn đặc biệt của bản thân nó, so với loài quy rùa còn có khả năng nhịn đói tốt hơn. Đối với yêu cầu ăn uống cũng thấp tới mức khó có thể tưởng tượng nổi. Mấy năm ăn một lần liền có thể duy trì sinh tồn. Hơn nữa bản thân Thạch Nghĩ Thú cũng không có gì giá trị, sau khi bị giết chết cũng chỉ là một khối phế thạch mà thôi. Bản thân nó cũng da dày chịu đòn giỏi. Ngay cả Lục Tiểu Thiên với thực lực lúc này phỏng chừng cũng phải trọng kích vài lần mới có thể đánh nát nó. Người bình thường hoặc là yêu thú bị nó cắn phải cũng chỉ có thể chửi một câu xúi quẩy, Lục Tiểu Thiên tự nhiên cũng là như vậy, không đáng để đi so đo với khối đá này.

Quẳng Thạch Nghĩ Thú qua một bên không hơi đâu để ý nó, nhưng vết cắn trên bắp chân vẫn còn lưu lại mấy dấu răng, ẩn ẩn thấm ra chút vết máu. Cũng may hắn cũng là tu sĩ Thể Tu cảnh giới không thấp, đổi lại người khác không bị nó cắt đứt chân thì cũng bị cắn mất một khối thịt.

"Thật là xúi quẩy, Diệu Tinh thạch sắp tới tay rồi mà còn bị con quái vật đáng chết kia đoạt đi mất."

Lục Tiểu Thiên đi được một đoạn, lại gặp phải hai lần tập kích. Tuy rằng hắn không hề trúng chiêu, nhưng cũng vô cùng phiền phức. Chính vào lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến một giọng nói. Nghe qua không ngờ lại có mấy phần quen tai, chỉ là nhất thời hắn lại không nhớ tới đã từng nghe thấy giọng nói này ở đâu, có lẽ đã rất lâu rồi.

Nhìn bộ dạng đối phương không chỉ có một người, có thể ra vào loại địa phương này, đều không phải là kẻ dễ trêu vào. Dưới tình huống địch ta chưa rõ, Lục Tiểu Thiên liền tránh đi.

"Lần sau để ta gặp lại con quái vật đó, nhất định sẽ bắt lấy nó mà rút hồn luyện phách mới được." Một tiếng nói lạnh lẽo âm trầm khác vang lên.

Lục Tiểu Thiên ngưng thần bế khí, dự định nghe thêm vài câu. Đột nhiên sau lưung có kình phong ập tới, Lục Tiểu Thiên thầm giật mình, nhưng cũng không hề hoảng loạn. Kim nhân khôi lỗi lăng không xuất hiện ngăn ở sau lưng hắn. Hai tay cầm trọng kiếm chém về phía kình phong kia.

Khi Lục Tiểu Thiên quay đầu nhìn lại, một con bạch cốt khô lâu cự đại, trên thân khoác chiến ý bằng xương khô. Hai tay cầm một thanh đại đao đầy vết loang lổ rỉ sét, cưỡi trên một cỗ thi thể bằng xương trông như Hổ. Con tọa kỵ như Hổ đó dưới lực phản chấn cự đại, một mực lui về sau, trực tiếp đụng lên vách đá ầm một tiếng mới ngừng lại.

"Khôi lỗi thật là lợi hại!" Chủ nhân của tiếng nói âm trầm đó kinh ngạc vang lên sau lưng.

Không ngờ lại bị phát hiện rồi, trong lòng Lục Tiểu Thiên run lên. Chỉ thấy những đống xương nằm tán loạn trên mặt đất, lại bò dậy tổ hợp thành một cổ bạch cốt tàn khuyết không đầy đủ, nhặt một cánh tay đứt ráp lên trên tay nó. Sau đó từng bước đi tới đứng sau lưng một lão giả mặc áo bào đen.

Khó trách, không ngờ lại dùng loại thủ đoạn này. Lục Tiểu Thiên ánh mắt lóe lên, ở nơi âm khí nồng đậm như vậy, Quỷ Tu quả nhiên là có ưu thế trời ban. Cũng chỉ có ở nơi âm khí cực nặng như thế này, thần thức của Lục Tiểu Thiên lại bị áp chế nhất định, lại phải thời khắc nào cũng chú ý bốn phía có thể có nguy hiểm tiềm ẩn, bị phân tán lực chú ý. Một số uy hiếp lớn hơn chút tuyệt đối không thoát khỏi ánh mắt của hắn. Cỗ bạch cốt trước mắt phát hiện được hành tung của hắn cũng chính vì hồn lực của nó nhỏ yếu tới cực điểm, lại bị âm khí bên trong mộ huyệt này che phủ đi, nên Lục Tiểu Thiên cũng không thể nào chú ý tới.

"Cạc cạc, không nghĩ tới lại bị một cỗ khô lâu tàn phế búng tay là có thể hủy diệt phát hiện phải không." Lão giả mặc áo bào đen đó phát ra một tràng tiếng cười khó nghe tới cực điểm, lộ ra vẻ rất đắc ý.

"Xác thực có chút ngoài ý muốn, hảo thủ đoạn." Trong lòng Lục Tiểu Thiên cũng thành thật gật đầu nói. Gừng càng già càng cay, tuy rằng hắn đã vô cùng cẩn thận chú ý mọi thứ, nhưng không nghĩ tới lại trúng kế của lão giả mặc áo bào đen này.
Bình Luận (0)
Comment