Chương 382: Rời khỏi Âm Phong Cốc
Chương 382: Rời khỏi Âm Phong Cốc
Lại qua hai tháng sau, Lục Tiểu Thiên ngồi trên bờ vai rộng lớn của thổ dân khôi lỗi. Thổ dân khôi lỗi từng bước lớn tiến nhanh về trước, tốc độ cực nhanh, nhưng Lục Tiểu Thiên ngồi trên vai nó lại cân bằng đến lạ thường.
"Ngao!" Mấy con thi lang từ bốn phía xông tới, ánh mắt màu xanh biếc nhìn chằm chằm Lục Tiểu Thiên. Con ngươi màu xanh càng trở nên sáng hơn. Hai con lục giai thi lang đã ngo ngoe muốn động. Một trước một sau lao về phía Lục Tiểu Thiên. Mấy con thi lang khác thực lực hơi yếu hơn cũng giành lấy chỗ công kích tốt nhất. Bầy thi lang am hiểu quần chiến, sự phối hợp lẫn nhau có thể khiến cho chúng nó phát uy sức mạnh tới cực điểm.
Đối với bầy thi lang đang công kích tới, Lục Tiểu Thiên không hề có tia hoảng loạn. Thậm chí ngay cả khôi lỗi cũng không hề động. Một bóng dáng màu xám bạc từ trong trung như hổ lao tới, trực tiếp đụng vào một con lục giai thi lang gần nhất, đè nó xuống mặt đất một trảo vồ xuống, liền đập cho đầu con lục giai thi lang này nát nhừ. Đạo thân ảnh màu xám bạc này tự nhiên chính là Phi Thiên Ngân Thi Đế Khôn mà Lục Tiểu Thiên vừa mới thu phục. Hai tháng thời gian, Đế Khôn hấp thu toàn bộ Âm Sát Hỏa Tinh, không chỉ khôi phục thương thế, thực lực còn mạnh hơn trước kia một chút.
Lúc này Lục Tiểu Thiên mới biết được bản thân có thể thu phục được Đế Khôn cũng là có chút may mắn, hoặc là nói nhờ có ấu tử Hỏa Nha, nếu không hắn cũng không phải là đối thủ của Đế Khôn, không ngăn nổi công kích của hỏa diễm băng lam. Chỉ bất quá đáng tiếc là ấu tử Hỏa Nha tựa hồ hấp thu hết hỏa diễm băng lam lại không phải là chuyện tót gì, lúc này Đế Khôn lại không thể nào phát ra loại hỏa diễm đáng sợ như vậy nữa, thật là có chút đáng tiếc. Chỉ bất quá cho dù không có loại hỏa diễm này, với thực lực của Đế Khôn, Lục Tiểu Thiên cũng không phải chỗ nào để mà chê. Đặc biệt là tốc độ của Đế Khôn, còn muốn nhanh đại đa số pháp khí phi hành, nếu như lúc đó địa phương chiến đấu với Đế Khôn không phải tương đối nhỏ hẹp như trong mộ huyệt, khiến cho tốc độ Đế Khôn bị hạn chế, sợ rằng hắn muốn dùng đan nguyên Hoả Giao tiễn bắn trúng Đế Khôn cũng không phải là chuyện dễ dàng, tóm lại trận chiến đó thật sự quá may mắn.
Đương nhiên, Lục Tiểu Thiên trong trận chiến này cũng phải trả giá không nhỏ, nỗ lực cuối cùng vẫn có thu hoạch. Từ hôm nay và rất lâu về sau, Phi Thiên Ngân Thi Đế Khôn sẽ trở thành trợ thủ cường đại nhất của hắn. Chỉ là Đế Khôn có chút quá mức nổi bật, nếu không tuyệt đại đa số thời gian thậm chí đều không cần hắn phải xuất thủ nữa. Sau khi ra ngoài nếu không có tình huống đặc thù, Lục Tiểu Thiên cũng sẽ không chủ động lấy Đế Khôn ra. Dù sao cũng quá bắt mắt, rất dễ dàng dẫn tới một số người kiêng kị. Bất quá lúc này vẫn còn ở trong Âm Phong Cốc thì cũng vẫn không sao.
Đế Khôn gào thét một hồi, một trảo lại chụp về phía một con lục giai thi lang khác. Thi lang kêu thảm bay ngược ra sau. Quang mang màu xám bạc lóe qua, trong nháy mắt liền có phần lớn thi lang bị Đế Khôn giết chết, số còn lại liền tru lên rồi giản tán.
"Làm tốt lắm." Lục Tiểu Thiên cười khen ngợi một câu. Trước đó hắn bị những đám yêu vật bên trong Âm Phong Cốc này mang tới phiền phức không thôi, không thể không nghe theo kiến nghị của nguyên thần bên trong Cấm Hồn Châu, đi lấy yêu đan của Thực Cốt Viên, mượn nhờ khí tức của nó, mới có thể tránh khỏi công kích của những yêu thú khác. Hiện tại không cần phải phiền phức như vậy, khí tức của Đế Khôn còn mạnh hơn Thực Cốt Viên nhiều, vừa rồi nếu không phải Đế Khôn đã đi trước dò đường, với khí tức phát tán ra trên thân Đế Khôn, phỏng chừng đám thi lang này cũng không dám tiếp cận.
Đế Khôn nghe được sự tán thưởng của Lục Tiểu Thiên, đắc ý và thân thiết vẫy vẫy đuôi, sau đó hai cánh khẽ vỗ, vây xung quanh Lục Tiểu Thiên bay lên, một đôi mắt hổ sinh uy thỉnh thoảng quét nhìn bốn phía, bất cứ yêu vật nào dám tiến đến khiêu kích thì đều là địch nhân của nó.
Nhìn thấy Đế Khôn trung thực bảo vệ an toàn của hắn, trong lòng Lục Tiểu Thiên khẽ động. Trong tay hắn có một gốc Thất Dạ Minh Cổ hoa, đối với yêu vật loại âm sát có lực hấp dẫn cực lớn. Con Đế Khôn trước mặt đã đạt tới lục giai, khoảng cách tới lục giai đỉnh phong cũng không quá xa nữa, có lẽ có thể khiến thực lực của nó bạo tăng thêm một đoạn. Bất quá nghĩ kỹ lại, vẫn nên đợi một đoạn thời gian xem sao, có lẽ đợi tới sau khi nó đạt tới lục giai đỉnh phong lại sử dụng thì càng có hiệu quả hơn, có thế khiến lục giáp khô lâu coi trọng như vậy, đồ vật này khẳng định không đơn giản.
Có Đế Khôn bên cạnh, những yêu vật khác e sợ khí tức trên thân Đế Khôn phát tán ra, cũng không dám tiếp cận quá gần, lộ trình rời khỏi Âm Phong Cốc so với đi vào thuận lợi hơn rất nhiều.
Hai ngày sau, Lục Tiểu Thiên liền ra khỏi Âm Phong Cốc. Sau khi ra khỏi cốc, hắn thu lại khôi lỗi, Đế Khôn quanh năm ở trong mộ huyệt âm khí nồng đậm, đột nhiên rời khỏi loại địa phương này, có chút không quen. Lục Tiểu Thiên liền để nó tiến vào trong túi linh thú, ngược lại cái con linh thú ấu tử Hỏa Nha này lại kich liệt chấn động.
Tiểu gia hỏa này, quả thật là không an phận. Lục Tiểu Thiên bất đắc dĩ khẽ cười, thả ấu tử Hỏa Nha ra, mới kinh ngạc phát hiện hình thể ấu tử Hỏa Nha đã lớn hơn một chút. Lông vũ trên thân cũng nhiều thêm không ít. Lông vũ màu đen sáng bóng như gương, trông có vẻ vô cùng khí thế.
Tiểu Hỏa Nha thoát ra khỏi túi linh thú liền nhao nhao kêu lên vài tiếng, sau đó phẫn hận há miệng cắn lấy túi linh thú của Lục Tiểu Thiên, hiển nhiên là trách cái túi này đã nhốt nó quá lâu.
Cái tên tiểu gia hỏa này thật là không chịu yên tĩnh, Lục Tiểu Thiên kiến thức qua cái mỏ bén nhọn của tiểu Hỏa Nha, ngay cả một tên lục giai Thể Tu như hắn mà còn bị cắn rách cả da, cho dù là cách túi trữ vật, để nó mổ phải phỏng chừng cũng sẽ rất đau a. Lục Tiểu Thiên bất lực phất tay, đẩy tiểu Hỏa Nha.
Lúc này hắn vừa ra khỏi Âm Phong Cốc, lại cộng thêm hiện tại cục diện của tu tiên giới cũng không hề ổn định. Lục Tiểu Thiên hơi có chút do dự, tế ra thuyền Thanh Phong. Tuy rằng thuyền Thanh Phong phải tiêu hao Phong hệ linh thạch có chút hiếm có. Bất quá hắn hiện tại sắp phải đột phá tới Trúc Cơ tầng bảy, cần phải tìm một nơi tương đối an toàn, trong Mê Vụ cấm địa cũng không tồi. Nhưng lúc này tu tiên giới đang có sóng ngầm, có lẽ không lâu sau sẽ có biến hóa lớn. Hắn nếu như bế môn không ra, cũng có ý nghĩa không thể nào tìm kiếm được những linh vật khác. Một khi lãng phí mất thời gian, vạn nhất đơn hệ Ngưng Kim quả không thể nào giúp hắn kết đan thành công. Thì thời gian để hắn có thể chuẩn bị ngũ hệ Ngưng Kim quả sẽ càng ít. Dạng việc như vậy Lục Tiểu Thiên như thế nào cũng không thể tiếp nhận.
Mà nơi tương đối an toàn, đối với Lục Tiểu Thiên mà nói, tạm thời cũng chỉ có Vọng Nguyệt thành hoặc là Linh Tiêu Cung. Quan hệ với Vọng Nguyệt thành đã bị đứt gãy một đoạn thời gian, cũng không biết bên đó có tìm được tin tức của Ngưng Kim quả khác không. Trước tiên qua đó xem sao rồi tính, thân là thành trì tán tu lớn nhất của Vọng Nguyệt tu tiên giới, Lục Tiểu Thiên đối với nơi này cũng có không ít kỳ vọng.
Tiểu Hỏa Nha nghỉ ngơi trên thuyền Thanh Phong, hiếu kỳ đánh giá bốn phía. Đối với tên gia hỏa hiếu động này, Lục Tiểu Thiên cũng không có biện pháp nào, liền mặc cho nó ở một bên tự do hoạt động.
Bên tai tiếng gió rít gào, một đường không chút ngừng nghỉ bay tới phụ cận còn cách Vọng Nguyệt thành mấy trăm dặm. Dưới mặt đất truyền đến âm thanh chiến đấu kịch liệt vang lên bên tai Lục Tiểu Thiên trên không trung, mơ hồ có một cỗ mùi máu tươi gay gay mũi. Đối với loại chém giết thù địch này, Lục Tiểu Thiên cũng không muốn để ý tới, chỉ là tùy ý liếc mắt nhìn xuống bên dưới, lại nhịn không được mà khẽ kinh ngạc.
Chỉ thấy trong bảy tên tu sĩ ăn mặc khác nhau, một trung niên mập lùn đang ôm ngực mà đứng, lạnh lùng nhìn một đôi phu phụ bị vây ở giữa. Còn có một tên thanh niên nam tử chừng hơn hai mươi tuổi. Đôi phu phụ trung niên kia đang hai bên đỡ lấy một vị lão giả đầu hói toàn thân đầy máu. Nam tử thanh niên đó trông cũng đã bị thương không nhẹ, tu vi chỉ là Luyện Khí kỳ đại viên mãn, những người khác ở đây thì đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ.