Chương 388: Quả quyết cự tuyệt
Chương 388: Quả quyết cự tuyệt
Nghĩ dến liền bắt đầu làm, Lục Tiểu Thiên thả Đế Khôn từ trong túi linh thú ra, chỉ là hắn phát hiện lại không có biện pháp nào tốt để giao lưu với Đế Khôn. Thực lực Đế Khôn cực mạnh, năng lực chiến đấu cũng rất cao, khi gặp phải yêu thú, thậm chí không cần hắn chỉ huy, liền có khả năng dễ dàng giết chết đám yêu thú loại Âm Thi bên trong Âm Phong Cốc. Khi Lục Tiểu Thiên rời khỏi Âm Phong Cốc, thậm chí không hề xuất thủ qua.
Chỉ là loại việc như hỏa diễm băng lam, nói Đế Khôn cũng không hiểu. Hơn nữa Đế Khôn bị hắn dùng Thất Hồn Ấn xóa đi ký ức trước kia, đối với điều này càng không hề biết gì cả. Nhìn hắn dùng tay chỉ chỉ phần chân của mình, sau đó lại thử dùng thần thức trao đổi với Đế Khôn. Đế Khôn nhìn như thế nào cũng giống như là lão hổ mọc râu, kinh nghi nhìn nhìn hắn. Sau đó lại nhìn về phía đôi chân không thể cử động của hắn, mà không hề có một tia dấu hiệu nào là sẽ thu lại hỏa diễm băng lam ấy.
"Được rồi, quay về đi." Cổ gắng gần nửa canh giờ, Lục Tiểu Thiên thở dài bảo Đế Khôn lần nữa trở về trong túi linh thú. Xem ra trong thời gian ngắn là không thể rời xa được ghế lăn rồi. Tuy rằng nói năng lực chấp nhận của Lục Tiểu Thiên mạnh, bất quá trước kia hai chân hoàn hảo, rất nhiều lúc khi gặp phải nguy hiểm đều có thể tùy cơ ứng biến, hiện tại bộ dạng này sẽ gặp phải ước thúc không nhỏ, ít nhiều gì cũng còn có chút không quen.
"Oa... " Đế Khôn cũng không hề yêu thú loại hoàn cảnh bên ngoài như thế này. Dù sao trước ở trong mộ huyệt là nơi âm khí trầm trọng, so sánh với hiện tại nó ngược lại muốn ở trong túi linh thú hơn. Mà ấu tử Hỏa Nha thì lại là một tên khác biệt, sau khi tiến vào tiểu viện tử này, Lục Tiểu Thiên liền trực tiếp thả nó ra, để nó tùy ý xông loạn bên trong viện tử này.
Đối với sự hiếu động của tiểu Hỏa Nha, Lục Tiểu Thiên cũng lười đi quản. Vừa đột phá tới Trúc Cơ hậu kỳ, lúc này cảnh giới vẫn còn chưa quá vững chắc, cho dù tu luyện Liễm Tức thuật, pháp lực ba động lúc này cũng cực kỳ dễ dàng bị một số tu sĩ lợi hại cảm ứng được.
Nửa tháng tiếp theo sau đó, Lục Tiểu Thiên nơi nào cũng không đi, chỉ ở trong phòng liên tục củng cố lại cảnh giới hiện tại.
Một buổi chiều của nửa tháng sau, một đạo Truyền Âm phù từ ngoại viện bay đến, Lục Tiểu Thiên mở ra xem, bên trong vang lên giọng nói vui mừng và còn có chút đáng tiếc của Vương Đức Phong. "Lục đạo hữu, ngươi cuối cùng đã quay về rồi, ngươi thật là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Ngươi ở đâu, ta lập tức tới gặp ngươi. Nếu như không tiện, tới Trúc Nguyệt Trai ở Đông thành cũng được, hiện tại ta ở chỗ này."
Âm thanh của Vương Đức Phong có chút gấp gáp, nhưng lại không nói rõ đến cùng là chuyện gì. Lục Tiểu Thiên hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút, quyết định vẫn nên qua đó rồi nói.
Gần nửa canh giờ sau, xuyên qua mấy con đường ở thành Đông, một con suối nhỏ xuyên qua một mảng rừng trúc thanh thúy. Nơi này cũng nằm trong phạm vi Vọng Nguyệt thành, có thể nói là sơn thanh thủy tú, có thể có một chỗ ở ở nơi này, ở trong Vọng Nguyệt thành không phải phú thì cũng quý, thông thường đều là nơi ở của cao tầng liên minh tán tu, hoặc là gia tộc tu tiên mới có thể ở nơi này. Vương Đức Phong thân là thành viên hạch tâm của gia tộc Vương thị, có một nơi ở như vậy cũng không phải là lạ.
Lục Tiểu Thiên ngồi trên một con đê giai ngựa gỗ khôi lỗi, được hắn mua đi ngang qua phường thị, dùng để đi lại trong thành cũng không tồi. Chứ dùng để chiến đấu thì ngay cả tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng còn thấy chướng mắt.
"Lục đạo hữu, ngươi cuối cùng đã xuất hiện rồi. Ngươi có biết hơn hai năm nay, ta đợi ngươi thật đợi đến khổ a." Sau khi tiến vào Trúc Nguyệt Trai, Vương Đức Phong khi nhìn thấy Lục Tiểu Thiên, sắc mặt lập túc vui mừng, nhiệt tình tiến lên nghênh đón.
"Vị đạo hữu này là?" Ánh mắt của Lục Tiểu Thiên lướt qua Vương Đức Phong, rơi lên trên người một văn sĩ với vẻ mặt lạnh lùng. Trong tay đối phương cầm một cây quạt xếp, lúc này ngồi trong đình bên cạnh dòng suốt, bất động như sơn.
"Tới tới tới, ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này chính là khách hàng lớn lần này ta lôi kéo tới, Phàn đạo hữu. Trên người Phàn đạo hữu có đồ vật mà Lục đạo hữu cần." Nói tới điều này, Vương Đức Phong liền thấp giọng nói: "Bất quá người này nhất định muốn sau khi gặp được Lục đạo hữu, mới cân nhắc có đưa đồ vật cho Luyện Đan Sư phía sau Lục đạo hữu hay không."
"Vị này chính là người mà Vương đạo hữu nói sao? Xem ra cũng không có gì đặc biệt." Văn sĩ họ Phàn một đôi mắt nhỏ dài đánh giá Lục Tiểu Thiên một chút, đặc biệt là sau khi nhìn thấy con tọa hạ mộc khôi lỗi cực kỳ bình thường của Lục Tiểu Thiên.
"Vương đạo hữu, ta nghĩ ngươi nên làm rõ một việc, trước đó tiền đề để ta và ngươi giao dịch, chính là cùng ngươi liên hệ một phía. Ngươi làm sao cùng người ủy thác giao dịch thương nghị là việc của ngươi. Nếu như người ta không đồng ý thì ngươi có thể tìm người khác hợp tác." Lục Tiểu Thiên lạnh nhạt nói, khống chế mộc khôi lỗi quay người rời đi.
"Làm càn!" Một cỗ uy áp sắc bén thuộc về tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ trên từ trên người văn sĩ trung niên cuồng bạo trút xuống.
"Muốn động thủ thì sớm tranh thủ, không cần ra vẻ rung cây dọa khỉ." Điểm khí thế này đối với Lục Tiểu Thiên mà nói tự nhiên không tính là cái gì, Lục Tiểu Thiên tơ hồ không chút ảnh hưởng tiếp tục rời đi.
"Lục đạo hữu, đừng... " Vương Đức Phong tức giận quay đầu trừng mắt nhìn văn sĩ trung niên một cái, vội vàng đuổi theo Lục Tiểu Thiên.
"Quy củ của ta sẽ không thay đổi, có cái gì ngươi trực tiếp cùng y thương nghị, nói xong rồi mới tới tìm ta, nói không xong thì bỏ đi." Nói xong, Lục Tiểu Thiên quay đầu nhìn văn sĩ họ Phàn một cái, một cỗ khí tức càng mạnh mẽ ác liệt hơn phản ngược lại, một số linh điểu trong trúc lâm bị dọa cho bay tứ tán.
Khí thế của Lục Tiểu Thiên vừa phát ra lập tức thu lại, bất quá đủ để cho tên tu sĩ họ Phàn sắc mặt biến đổi. Về phần bất quá chỉ là Trúc Cơ trung kỳ như Vương Đức Phong, càng là một trận hãi hùng khiếp vía, vô cùng xấu hổ đứng im tại chỗ, không còn dám ngăn cản đường đi của Lục Tiểu Thiên.
Lục Tiểu Thiên không hề có chút ý tứ lưu lại, tuy rằng không biết tên văn sĩ họ Phàn trước mắt có lai lịch gì, có ý đồ chi. Lục Tiểu Thiên cũng không có hứng thú đi tìm hiểu, cho dù trên tay đối phương thật sự có Ngưng Kim quả. Thì việc giao dịch này cũng không thể mở lời trước. Dù sao biết được một số đan dược là ra từ tay hắn cũng tạm thời chỉ có Vương Đức Phong biết rõ. Vương Đức Phong vì trường kỳ có thể lấy được đan dược từ tay hắn, thì nhất định cần phải giúp hắn giữ lấy bí mật này. Bất quá cho dù những người khác biết được, nhưng cũng không hề biết rằng hắn còn có thể xuất ra Ngưng Kim đan. Điều này nếu như nói ra, có lẽ Vương Đức Phong sẽ còn khiến hắn gặp phải nhiều tình huống đặc thù khác cũng không chừng.
Người biết được sẽ càng ngày càng nhiều, việc hắn sở dĩ giúp những Luyện Đan Sư khác đưa đan dược ra giao dịch sẽ không thể nào giấu được nữa, người biết càng nhiều sẽ càng dễ bị lộ. Vì một lần cơ hội đạt được Ngưng Kim quả liền phải chịu mạo hiểm như vậy thì quả thật là không đáng. Nếu như là những hệ khác của Ngưng Kim quả đã thu thập đủ rồi, có lẽ hắn sẽ còn thử một lần. Hiện tại Lục Tiểu Thiên còn chưa có tới mức vì chút lợi mà tối mắt.
Rời khỏi Trúc Nguyệt Trai, Lục Tiểu Thiên đi dạo phường thị vài vòng, sau khi xác định phía sau không có người theo dõi, liền đi tới viện tử của lão giả đầu hói. Lão giả đầu hói tên là Trần Quốc Lão, sau khi phục dung Thanh Sương Long Quỳ đan thì phản ứng cũng giống như Tô Thanh vậy. Không chỉ thương thế cực nhanh khỏi hẳn, hơn nữa tu vi càng từ từ đề thăng. Đối với hết thảy những điều này, Trần Quốc Lão vô cùng kinh dị đồng thời đối với Lục Tiểu Thiên cũng có một loại cảm kích không tên. Cùng ngày hai người liền nói về việc trận pháp chi đạo, còn đưa cho Lục Tiểu Thiên một quyển thư phổ liên quan đến trận pháp.
Lục Tiểu Thiên cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với trận pháp, sau khi trải qua sự mới lạ lúc đầu, mới biết thôi diễn trận pháp kỳ thật là một quá trình cực kỳ phức tạp. Những cái trận bàn bình thường đem ra bán, không biết đã ẩn chứa bao nhiêu tâm huyết của Trận Pháp Sư, thậm chí còn tiêu hao thần thức nhiều hơn so với việc Luyện Đan và Luyện Khí. Chỉ bất quá trong lòng Lục Tiểu Thiên cũng chỉ khẽ cười, luận về thần thức, là thứ mà hắn không sợ nhất. Chỉ là xem ra sau này đã có việc làm rồi, phó nguyên thần cũng sẽ không còn nhàn rỗi nữa.