Chương 389: Sơ nhập Trận Pháp
Chương 389: Sơ nhập Trận Pháp
Ngũ Hành Trận Pháp Đại Toàn, ở trong viện tử của lão giả đầu hói ngây người hơn mấy ngày, mấy ngày công phu đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà nói tự nhiên không tính là cái gì. Nếu như không phải bởi vì Trần Quốc Lão thương thế chưa hoàn toàn hồi phục, Lục Tiểu Thiên sẽ còn ở lại thêm mấy ngày. Bất quá cũng không sao, một nhà Trần Quốc Lão tạm thời cũng sẽ không rời khỏi Vọng Nguyệt thành. Dù sao gần đây cục diện ngày càng có chút khẩn trương, Vọng Nguyệt thành cũng vô cùng hỗn loạn. Cừu gia của bọn họ thế lực cũng không nhỏ, mạo muội ra ngoài cũng là một việc tương đối nguy hiểm.
Thông qua giảng giải của Trần Quốc Lão, Lục Tiểu Thiên đối với trận pháp chi đạo cũng coi như có thêm một số hiểu biết đại khái. Sau khi trở về viện tử của mình, ngoại trừ cho tiểu Hỏa Nha một số hỏa hệ Linh Thú hoàn, Lục Tiểu Thiên liền toàn tâm toàn ý tìm hiểu Ngũ Hành Trận Pháp Đại Toàn. Căn cứ theo những gì Trần quốc Lão nói, trận pháp chi đạo mênh mông bao la, cho dù dùng hết cả đời cũng khó có thể quán thông hết thảy. Nhưng xét cho cùng, vận dụng các loại lực lượng như thế nào, tùy hoàn cảnh lợi thế, lợi dụng lực lượng Ngũ Hành, cũng như lợi dụng lực lượng Phong Lôi Băng... lại phối hợp với thủ đoạn của Trận Pháp Sư, biến những loại năng lượng tự nhiên này cho bản thân sử dụng, có thể dùng để công kích, phòng ngự, vây địch...
Những Trận Pháp Sư cao minh thậm chí có thể dựa vào thủ đoạn kinh người của họ mà điều động lực lượng Ngũ Hành trong thiên địa, có được thần thông to lớn quỷ thần khó lường. Đại trận ở thời kỳ viễn cổ thậm chí có thể dễ dàng diệt sát tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Gần đây là đại trận phòng hộ thành của Vọng Nguyệt thành, mấy chục tu sĩ Kim Đan kỳ liên thủ cũng không thể nào công phá được nó trong thời gian ngắn, lực lượng mà trận pháp có thể đạt được thậm chí vượt xa thực lực của một cá nhân.
Đối với điều này Lục Tiểu Thiên cũng không phải hoàn toàn tán đồng. Trận pháp có mạnh hơn nữa, ngoại trừ cực ít trận pháp do thiên nhiên hình thành, những cái khác chung quy vẫn do con người luyện chế, không thể phá giải trận pháp cũng chỉ bởi vì thực lực không đủ. Bất quá không thể phủ nhận chính là, trận pháp xác thực là một loại hảo thủ đoạn có thể khiến người khác lấy yếu thắng mạnh. Nhi tử của Trần Quốc Lão trước đó đối mặt với sự liên thủ của sáu thủ hạ dưới trướng nam tử mập lùn, dựa vào một cái Thất Tinh Trận không hoàn chỉnh lại có thể ngăn cản được địch nhân mạnh hơn bản thân mấy lần mà còn chiếm thế thượng phong, có thể thấy rõ sự lợi hại của trận pháp như thế nào.
Mà Thất Tinh Trận chân chính, thì ngay cả đan nguyên pháp khí cũng không thể nào công phá. Cho dù là một tu sĩ Trúc Cơ tầng một, cũng có thể dễ dàng dùng Thất Tinh Trận diệt sát một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ thực lực cường hãn. Thất Tinh Trận tàn khuyết đó là do sau khi Trần Quốc Lão dùng Thất Tinh Trận chân chính đổi lấy Dưỡng Hồn đan và Trúc Cơ đan, vì để tự vệ lại hao phí không ít tinh lực mới luyện chế ra được. Chính bởi vì như vậy, Lục Tiểu Thiên mới có chút coi trọng năng lực của một nhà này trên phương diện trận pháp, sự thật chứng minh lựa chọn của hắn không sai.
Theo những gì Trần Quốc Lão nói, bởi vì tinh lực mỗi người có hạn, đa phần Trận Pháp Sư sau khi ở bước đầu tìm hiểu nguyên lý vận dụng lực lượng Ngũ Hành, liền sẽ lựa chọn nghiêng về một hệ nào đó mà tiến hành tìm hiểu sâu hơn, cho dù là thiên tư kỳ tài ở phương diện trận pháp chi đạo, tìm hiểu được sâu một chút, cũng chỉ sẽ lựa chọn hai đến ba loại trong Ngũ Hành, chứ nếu tham quá thì thâm.
Sau khi sơ bộ đọc qua mọi thứ, Lục Tiểu Thiên mới hiểu rõ Trần Quốc Lão không hề có ý dọa hắn. Cùng một cái trận pháp, ở trong tay Trận Pháp Sư bất đồng thi triển ra, uy lực của nó cũng sẽ lớn nhỏ bất đồng. Chính là vì mỗi Trận Pháp Sư đối với trình độ lý giải trận pháp cũng bất đồng, nghiên cứu và tập luyện một số trận pháp lợi hại, cần thần thức phải liên tục không ngừng tiến hành thôi diễn, tính toán, loại thôi diễn như vậy là tiêu hao thần thức nhất.
Sau khi vừa mới bắt đầu tìm hiểu tới yêu cầu cao đối với Trận Pháp Sư, Lục Tiểu Thiên cũng có chút suy nghĩ muốn từ bỏ. Sự lo lắng của Trần Quốc Lão cũng không phải vô lý, nghiên cứu và học tập trận pháp xác thực sẽ chiếm hết phần lớn thời gian của một người, so với tưởng tượng trước đó hắn còn phứt tạp hơn nhiều. Bất quá vì để sau này kết đan có thêm nhiều con đường, Lục Tiểu Thiên cũng chỉ có thể tạm thời cắn răng kiên trì tiếp. Cũng may thần thức tiêu hao nhiều, vẫn còn có Dưỡng Hồn đan, hắn không cần phải giống như những Trận Pháp Sư khác, khi thần thức tiêu hao quá độ thì cần phải dừng lại để nghỉ ngơi, hoặc là thời gian hắn dừng lại nghỉ ngơi cũng ít hơn rất nhiều. Hơn nữa dùng phó nguyên thần thôi diễn trận pháp, cũng sẽ không làm chậm trễ công việc thường ngày của hắn. Có lẽ đợi tới khi hắn dùng Liệt Thần Bí Thuật tu luyện ra nguyên thần thứ ba, thậm chí nguyên thần thứ tư. Hắn thậm chí có thể phân ra càng nhiều tinh lực hơn nữa, dù sao bình thường tu luyện chỉ cần một nguyên thần là đủ rồi, những nguyên thần khác lại có thể rảnh tay làm việc khác.
Nghĩ tới điều này, Lục Tiểu Thiên lại nhịn không được mà có chút hưng phấn. Nếu là như vậy, há phải chỉ cần mấy chục, hoặc là trăm năm sau, trình độ trận pháp của hắn há không phải cũng sẽ từ từ tăng mạnh lên sao?
Bất quá làm việc gì cũng phải có nền móng vững chắc mới được. Lục Tiểu Thiên mở quyển Ngũ Hành Trận Pháp Đại Toàn ra xem, từ nhất giai Thổ hệ trận pháp bắt đầu. Trận pháp phân ra rất nhiều chủng loại, nhưng Lục Tiểu Thiên đặc biệt nhắc đến là muốn học tập Ngũ Hành trận pháp, vì thế Trần Quốc Lão liền trực tiếp đưa quyển Ngũ Hành Trận Pháp Đại Toàn này cho hắn.
Không hề có gì lo lắng, lại cộng thêm ở trong Vọng Nguyệt thành, trận pháp chi đạo có chỗ nào không hiểu có thể tùy thời đi hỏi Trần Quốc Lão. Lục Tiểu Thiên cũng tạm thời không có dự định trở về Linh Tiêu Cung. Mỗi ngày ngoại trừ tu luyện củng cố tu vi, lại lấy ra một chút thời gian nghiên cứu viên đá màu xám, thời gian còn lại thì đi luyện đan, sau đó cùng với Trần Quốc Lão học tập trận pháp.
Ngày tháng cứ như vậy vô cùng tĩnh lặng trôi qua. Một ngày này, Lục Tiểu Thiên như thường lệ ở trong tiểu viện đả tọa. Một tấm Truyền Âm Phù bay tới: "Lục đạo hữu, ngày mai Vọng Nguyệt thành có một cái đại hình đấu giá hội. Đạo hữu có ý định tham gia không, nếu như có, ta phái ngươi đưa thiệp mời tới."
Truyền Âm phù là do Vương Đức Phong phát ra, mấy ngày này y liên tiếp phát ra mấy cái Truyền Âm phù. Bất quá từ sau khi xảy ra sự việc của tên văn sĩ họ Phàn, Lục Tiểu Thiên bởi vì suy nghĩ cẩn thận, tạm thời không hề trả lời Vương Đức Phong. Có thể được Vương Đức Phong nói là đại hình đấu giá hội, chắc hẳn kẻ tham gia chí ít đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hoặc là có thứ đồ vật mà hắn cần cũng không chừng. Hơn nữa Vương Đức Phong tuy rằng cùng hắn đa phần đều là giao địch lợi ích, nhưng cũng coi như giúp hắn xuất thủ bán đi một số đan dược. Nếu đi tìm một tên khác để hợp tác, cũng chưa hẳn sẽ thích hợp hơn Vương Đức Phong này, lần này cảnh cáo với y như vậy cũng đủ rồi.
Hơi suy nghĩ một chút, Lục Tiểu Thiên liền hồi đáp lại một cái Truyền Âm phù cho Vương Đức Phong.
Sau một canh giờ, Bích Tiêu khách sạn trên đường lớn ở Vọng Nguyệt thành, trong một tiểu lâu độc lập, Lục Tiểu Thiên ngồi bên trong đó. Để cho nữ hầu phụ trách linh trà phục vụ xong rồi rời đi, một mình hắn tự mình ngồi ở nơi này thưởng trà, trước đây hắn không phải tu luyện thì đi khắp nơi mạo hiểm sinh tồn, rất ít khi nghỉ ngơi tự thưởng như vậy.
Không qua bao lâu, một thân ảnh quen thuộc từ lối vào nhanh chóng đi tới, khi nhìn thấy Lục Tiểu Thiên, liền thở phào nhẹ nhõm: "Lục đạo hữu, lần trước là ta thất trách, còn xin đạo hữu rộng lượng tha thứ, không tính chuyện cũ."
"Những thứ này không nói nữa, nói đến mấy năm nay ta bặt âm vô tín, Vương đạo hữu có chút gấp gáp cũng là có thể lý giải. Chỉ là loại việc này về sau nhớ kỹ không nên xuất hiện lần thứ hai, Luyện Đan Sư sau lưng ta cũng không hy vọng bị mấy cái tục sự quấy nhiễu." Lục Tiểu Thiên nói.
"Điều này đương nhiên, nói đến cũng xác thực là Lục đạo hữu ngươi rời đi quá lâu rồi, lúc trước khi xuất hiện tin tức Ngưng Kim quả, ta cũng thất thố một chút, trực tiếp tiếp nhận việc của người khác, không nghĩ tới bên chỗ Lục đạo hữu lại mất đi liên lạc, phải bồi thường một khoảng linh thạch không nói, còn làm xấu đi thanh danh. Nếu không phải như vậy, lần này ta cũng tuyệt đối sẽ không thất trách như vậy." Vương Đức Phong nghe được liền cười khổ nói.
"Việc này nói đến đúng là thật là có liên quan đến ta."