Chương 409: Hoàng Tước phía sau
Chương 409: Hoàng Tước phía sau
Trên thực tế Tào Hải Hoa còn chưa kịp nói ra ý nghĩ trong lòng, tình thế đã bắt đầu chuyển biến theo hướng có lợi cho bọn họ. Mười hai tên tu sĩ Hoàng Nhai Cốc vừa mới chạy tới ngửi thấy mùi máu tươi trong hầm mỏ đều sắc mặt đen lại. Không nói hai lời, một lão giả trong đó tế ra một con thạch quái toàn thần bằng đá, dẫn đầu giết vào trong hầm mỏ, muốn báo thù cho đồng môn của bọn họ.
Bởi vì lối vào hầm mỏ cũng không lớn, chiến đấu bên trong lần nữa biến trở nên vô cùng kịch liệt. Sáu người tiến vào trong đó đánh tới bất phân thắng bại.
"Chính là lúc này, chúng ta giết lên. Đám Phi Ky bộ lạc vừa đi, cho dù có quay lại giết trở về, cũng cần phải có một chút thời gian. Hơn nữa tu sĩ Thượng Thanh Giáo tiến vào trong hầm mỏ có tới ba tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, nhất thời vẫn còn chống đỡ nổi. CHúng ta tiến tới hai mặt giáp công!" Tào Hải Hoa khẽ nói với mọi người rồi dẫn đầu lao ra.
"Còn đợi cái gì, chúng ta cũng giết ra thôi." Mọi người đã ẩn núp một đoạn thời gian, nhìn thấy tình thế sáng sủa, tự nhiên cũng sĩ khí dâng cao.
"Lục sư huynh, ta trước đánh trận đầu cho huynh." Bành Đại Dụng một bộ dạng bản sắc nông phu kêu lên quái dị, tế ra một cái tiểu bàn màu vàng đất, vượt lên trước Lục Tiểu Thiên nửa bước.
Mà pháp khí của Ngô Nghiên lại là một cái tiểu hoàn màu đỏ được luyện chế lại, không ngờ cũng đạt tới trình độ thượng phẩm pháp khí, khí tức vô cùng cường đại.
Lục Tiểu Thiên hơi khẽ giật mình, tay chỉ về phía trước. Tuy rằng trước đây hắn luôn giấu tài, nhưng việc hắn lực áp Viên Hạo của Cổ Kiếm Tông, còn khuất phục được tu sĩ thiên tài La Tiềm của Linh Tiêu Cung, để cho Tô Thanh kiêu ngạo cũng hạ thấp cái đầu cao quý của nàng xuống thì đã có không ít người đều biết rõ. Đan nguyên pháp khí Lôi Thương của La Tiềm. Liệt Dương Song Thủ Kiếm của Viên Hạo cũng đều có danh tiếng không thấp, chỉ cần tu sĩ có suy nghĩ sâu xa hơn một chút, thì liền đoán được trên người hắn cũng có đan nguyên pháp khí.
Nếu đã như vậy thì cũng không cần quá mức bí ẩn, hơn nữa người của Phi Kỵ bộ lạc tuy rằng đã đi rồi, cũng còn có khả năng giết ngược trở về, vẫn nên tốc chiến tốc thắng là tốt nhất.
Hơi suy nghĩ một chút, một đạo kiếm khí viêm liệt phun trào lao ra, ánh sáng rực lửa lóe qua, trực tiếp phát sau tới trước, chém lên trên trường thương của một tu sĩ Hoàng Nhai Cốc có tu vi Trúc Cơ trung kỳ. Pháp khí của đối phương một kích liền bị chém gãy, sắc mặt liền xám ngoét, luồng ánh sáng đỏ đã lướt qua cổ y, đầu lâu bay cao lên ba thước.
"Hỏa hệ đan nguyên pháp khí!" Không chỉ tu sĩ của Hoàng Nhai Cốc, mà cả đám người Tào Hải Hoa cũng đều vô cùng kinh hãi. Dù sao tận mắt chứng kiến pháp khí lợi hại như vậy, lại so với pháp khí trên tay mình, ít nhiều cũng có chút thất sắc.
Mọi người ở đây đa phần đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường, cho dù Tào Hải Hoa là chưởng phong một vực, Cổ Hoa Đao trong tay lão cũng chỉ là một kiện pháp khí đỉnh giai. Cho dù là tu sĩ Kim Đan kỳ, đan nguyên cũng không phải là thứ muốn có là có. Cũng chỉ có đệ tử thân tín nhất hoặc là hậu đại mới có có khả năng dùng đan nguyên uẩn dưỡng pháp khí. Mà tu sĩ Kim Đan kỳ bản thân tiêu hao cũng không nhỏ, nếu như đưa ra đan nguyên quá nhiều, tương tự cũng sẽ làm bị thương tới bản nguyên.
Toàn bộ Linh Tiêu Cung, trong gần ngàn đệ tử Trúc Cơ kỳ, có được đan nguyên pháp khí tối đa cũng chỉ có hơn ba mươi người mà thôi. Trong lòng Tào Hải Hoa không khỏi vừa ao ước vừa ghen tỵ. Lão trở thành chưởng phong một vực đã được một đoạn thời gian, gia tài góp nhặt nhiều năm như vậy, cũng mới có thể mua được một kiện đỉnh giai pháp khí cho mình. Không nghĩ tới một người mới tiến vào Trúc Cơ kỳ không bao lâu như Lục Tiểu Thiên, tu vi lại thấp hơn lão, nhưng dựa vào kiện Hỏa hệ đan nguyên pháp khí này, thực lực ngược lại còn mạnh hơn lão. Một kích liền giết chết một địch nhân có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, ngay cả lão muốn làm gì như vậy cũng là khó khăn vô cùng. Nhưng khi có được đan nguyên pháp khí, thì mọi chuyện lại dễ dàng hơn nhiều.
"Giết!" Nhìn thấy Lục Tiểu Thiên dễ dàng giết chết một người, Đới thị huynh đệ cùng với một số tu sĩ khác càng tích cực hơn. Tu sĩ của Hoàng Nhai Cốc ở bên ngoài hầm mỏ chỉ còn lại năm người. Một bọ một nhóm chín người giết qua đây, trên số lượng đã chiếm ưu thế tuyệt đối, cho dù đối phương ở trong hầm mỏ lúc này muốn giết ra ngoài, cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
"Những tên gia hỏa đáng chết Phi Kỵ bộ lạc kia, phụ cận ẩn nấp một tiểu đội tu sĩ đối địch như vậy, tại sao một điểm cũng không hề phát giác." Tu sĩ Hoàng Nhai Cốc đối diện nhìn thấy mọi người hung hăng lao tới, vừa tiếp xúc đã chết mất một người, khó tránh khỏi có chút tức giận điên cuồng.
"Hứa sư huynh, chúng ta gặp phải phục kích rồi, tình huống không ổn, mau chạy đi!" Tu sĩ Hoàng Nhai Cốc ở bên ngoài vội vàng hét lớn.
"Cái gì, hỗn đản!" Bên trong truyền đến một giọng nói vừa giận vừa sợ.
"Viện thủ của chúng ta cuối cùng đã đến rồi! Giết!" Tu sĩ Thượng Thanh Giáo trước đó tiến vào trong hầm mỏ vốn cho rằng nhất định phải chết, dù sao bọn họ đã bị vây chặt bên trong hầm mỏ này, một khi tu sĩ đối địch cuồn cuộn không dứt giết vào nơi này. Pháp lực, đan dược của bọn họ sau khi tiêu hao hết, liền không còn hy vọng nào để sinh tồn. Không nghĩ tới trong lúc mấu chốt lại có xoay chuyển như vậy, còn có tu sĩ khác giết đến.
Sí Viêm Ly Hỏa kiếm nhanh chóng giết về phía một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ ở bên ngoài hầm mỏ. Tên tráng hán đó thấy tình thế không ổn, mấy vị sư huynh đệ bên cạnh cũng đều đang khổ chiến, trong chớp mắt lại có hai người bị giết chết. Đối phương thế công mãnh liệt, cho dù là sư huynh đệ trong hầm mỏ giết ngược trở ra, đối mặt với đan nguyên pháp khí đáng sợ như vậy, lúc này tuyệt đối không còn cách nào lật ngược chiến cục.
Tráng hán có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của Hoàng Nhai Cốc hét lớn một tiếng, một kiện pháp khí trên người cuộn tròn như một cái bông vụ, điên cuồng cuốn về phía Sí Viêm Ly Hỏa kiếm. Đây cũng là một kiện pháp khí không tồi, đầu nhọn của bông vụ va chạm với Sí Viêm Ly Hỏa kiếm. Thỉnh thoảng còn bị đốt cho cháy xém một góc, bất quá Sí Viêm Ly Hỏa kiếm trong lúc nhất thời vẫn đã bị cản lại. Tráng hán này thừa cơ lui lại, bỏ lại đồng môn muốn bỏ chạy.
Bất quá Tào Hải Hoa đa mưu túc trí sớm đã nhằm để mắt tới người này, làm sao có thể để cho tên tráng hán này dễ dàng chạy thoát. Ngầm hiểu rằng người này tuyệt đối không phải là đối thủ của Lục Tiểu Thiên, nên nhanh chân hơn một bước ngăn cản lại đường lui của y. Tráng hán ứng phó với Sí Viêm Ly Hỏa kiếm của Lục Tiểu Thiên đã phải dốc hết toàn lực, nào còn có công phu phòng bị một Tào Hải Hoa thực lực không hề thấp hơn y. Cơ hồ vừa xoay người đi được vài bước, ánh đao sáng loáng đã đâm vào thân thể, xuyên qua ngực.
"Lục sư đệ, thật là ngại quá, giành trước một bước. Loại cao thủ trên tay có đan nguyên pháp khí như đệ chắc hẳn là sẽ không thiếu điểm công huân đâu." Tào Hải Hoa nắm lấy chuôi đao khẽ xoay, lười đao trên thân tráng hán đó khẽ động, triệt để chém đứt sinh cơ của người này, một điểm công huân rơi vào tay lão.
"Nếu Tào sư huynh đã đắc thủ, tự nhiên là của Tào sư huynh rồi." Lục Tiểu Thiên nghe vậy liền gật đầu. Chiến đấu của đồng môn khác lúc này cũng đã tới thời khắc cuối cùng. Hắn cũng không hề tiếp tục tiến lên. Dù sao điểm công huân ai ai cũng muốn, trong loại chiến đấu chắc thắng này có tham dự thêm vào trong đó nữa, ngược lại sẽ gây cho người khác sự khó chịu. Trong đó có một tu sĩ Dị vực vừa từ bên trong hầm mỏ nhảy ra, vừa ngay bị Sí Viêm Ly Hỏa kiếm đâm xuyên tim. Những người ở phía sau, cho dù là bị tu sĩ Thượng Thanh Giáo liều mạng phản công nhưng cũng không dám mạo muội giết ra ngoài.
Đới thị huynh đệ hai người tài cao gan lớn, không kiềm chế được nữa. Dù sao hiện tại bọn họ đã chiếm ưu thế tuyệt đối, nên giành trước giết vào trong hầm mỏ. Có người dẫn đầu, những người khác tự nhiên là cũng không muốn bị rơi lại phía sau.
Trong hầm mỏ sau khi một khen khổ chiến, đã sụp đổ không ít. Bất quá đám người Đới thị huynh đệ lại một vẻ mặt hưng phấn đi ra ngoài. Một phen chiến đấu vừa rồi kia, gần như mỗi người hoặc ít hoặc nhiều cũng đều có chút thu hoạch. Ngoại trừ điểm công huân ra, túi trữ vật của đám người này cũng là một khoản không nhỏ. Chỉ bất quá khi mở túi trữ vật ra không khỏi có chút thất vọng. Đám người này có lẽ đã công đánh Huyền Diệp thành được một đoạn thời gian rồi, nên tiêu hao cũng không ít. Trong túi trữ vậy này chỉ có một hai kiện pháp khí bình thường, linh thạch và đan được đều rất là ít.
Ngược lại lượng lớn tu sĩ Luyện Khí kỳ ở bên trong hầm mỏ được cứu ra lại đều trở nên vui mừng, mang ra một số Phong hệ linh thạch. Mọi người tự mình phân chia một chút. Duy chỉ có Thượng Thanh Giáo là tổn thất không nhỏ. Ra ngoài được cũng chỉ có ba tên tu sĩ thực lực mạnh nhất Trúc Cơ hậu kỳ. Vẻ mặt ba người đều có chút xám xịt, tuy rằng bọn họ cũng thu hoạch được điểm công huân, bất quá những đồng môn khác đều đã chết thảm. Mỗi người trên thân đều có chút thương thế hoặc lớn hoặc nhỏ, cũng không hề lưu lại thêm, trầm mặt nói một lời cảm tạ sau đó trực tiếp cáo từ rời đi.