Chương 410: Cường địch ẩn hiện
Chương 410: Cường địch ẩn hiện
Chúc quý đọc giả năm mới vạn sự như ý, mã đáo thành công, tâm tưởng sự thành, sức khỏe dồi dào nha.
----------------------------------------
Liên tiếp mấy tháng, cả tiểu đội đều sống trong sự chiến đấu với cách tập kích là chính. Kinh nghiệm của Tào Hải Hoa được toàn bộ mọi người nhận đồng. Dưới sự chủ trì của một tu sĩ lão luyện như Tào Hải Hoa, Lục Tiểu Thiên cũng vui vẻ ít quản đi một số việc. Chỉ là hắn có được Hỏa hệ đan nguyên pháp khí, nên cũng không ai dám khinh thị. Có Lục Tiểu Thiên tọa trấn, người của cả tiểu đội cũng an tâm không ít. Huống chi Lục Tiểu Thiên cũng không hề có tâm tư cùng bọn họ tranh công. Mấy tháng thời gian tiếp theo, mỗi người đều thu hoạch được số lượng điểm công huân không giống nhau.
Đừng có xem thường mấy điểm công huân này, hiện tại mới giao chiến mấy tháng thôi, bọn họ cũng không hề có tổn thất gì lớn. Ngoại trừ điều này ra, ít nhiều cũng thu hoạch không ít linh vật. Chỉ riêng việc tịch thu pháp khí của đối phương cũng đã có giá trị không ít linh thạch rồi. Dưới tình huống mọi người đều có thu hoạch, đặc biệt là Lục Tiểu Thiên cố ý nhường ra, khiến không khí trong đội ngũ so với lúc mới đầu đã hòa hợp hơn nhiều. Ngay cả Tiền Đại Lễ, đoạn thời gian này cũng thành thật rất nhiều. Lục Tiểu Thiên thì luôn suy nghĩ lúc nào sẽ tìm một nơi yên tĩnh để tu luyện Liệt Thần Bí Thuật, hiện tại phần lớn thời gian hắn đều đang thôi diễn trận pháp. Dưới tình huống mọi người đều có mặt ở đây, Lục Tiểu Thiên cũng lười đi quan tâm tới Tiền Đại Lễ.
Khí thế của tiểu đội đang lên cao, đang muốn tiến tới một nơi doanh địa tạm thời của tu sĩ Dị vực dùng cho thương binh tu dưỡng. Đột nhiên trên không trung có một bóng dáng màu trắng xinh đẹp nhanh tới bất khả tư nghị lướt quá, khí tức vô cùng cường đại, nhưng tựa hồ cũng có vài phần thần sắc vội vàng.
"Núp đi!" Địch bạn chưa rõ, Tào Hải Hoa sắc mặt khẽ biến, khẽ quát một tiếng.
Bất quá Ngô Nghiên lại chú ý tới Lục Tiểu Thiên bình thường vẫn luôn bình thản, ánh mắt lại đột nhiên bạo phát ra một ánh nhìn giống như là lợi tiễn, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng vào. Ngô Nghiên và Bành Đại Dụng đứng gần nhất trong lòng không khỏi giật mình. Không nghĩ tới khí tức của Lục Tiểu Thiên lại đột nhiên kinh khủng như vậy. Nàng biết Lục Tiểu Thiên không muốn cùng đám người bọn họ tranh đoạt điểm công huân. Và ngoại trừ Hỏa hệ đan nguyên pháp khí ra, mấy tháng này biểu hiện của Lục Tiểu Thiên cũng đều không có nơi nào khác với người bình thường. Nhưng chỉ có vào lúc này mới có thể cảm nhận được sự sắc bén của Lục Tiểu Thiên dưới vẻ bình đạm, phảng phất giống như một thanh tuyệt thế bảo kiếm đang sắp ra khỏi vỏ. Cũng chỉ có lúc trước thời khắc đối mặt nguy cơ sinh tử ở trong Huyết Sắc Cấm Địa, mới có thể nhìn thấy phong thái như vậy.
"Là người của Phi Kỵ bộ lạc!" Bành Đại Dụng rụt cổ lại, thân hình núp ở phía sau thân cây cũng thấp thêm vài phần. Trong đoạn thời gian ở bên ngoài phụ cận Huyền Diệp thành này, bọn họ biết được đạo lý đa phần tu sĩ Dị vực đều có thể giết, nhưng tu sĩ của Phi Kỵ bộ lạc thì tốt nhất đừng nên đụng vào. Một đội Phi Kỵ chiến sĩ sát khí bừng bừng trước mắt này nhiều tới mức hơn hai mươi người, hơn phần nửa trong đó tay đều cầm trường cung màu đen, lưng đeo một giỏ đầy trọng tiễn, còn có nhiều người tay cầm trường thương, khí tức dọa người.
Hơn hai mươi tên tu sĩ Phi Kỵ bộ lạc bay thoáng qua, chưa tới chốc lát, lại có ba đạo khí tức kinh người từ trên không trung nhanh chóng đuổi theo. Nhìn bộ dạng có hai người như là tu sĩ của Thiên Khung giới, còn có một người thân mặc y phục năm màu, bên hông giắt loan đao, cực giống với tu sĩ Nam Hoang. Pháp khí mà bọn họ điều khiển khí tức càng kinh người hơn, không ngờ đều không kém hơn Sí Viêm Ly Hỏa kiếm của Lục Tiểu Thiên. Mấy tháng nay, cho dù Lục Tiểu Thiên chưa dốc hết toàn lực, nhưng bọn họ cũng đều có thể nhìn ra được thực lực của Lục Tiểu Thiên đáng sợ ra sao. Ba người trước mặt đó khí tức không chỉ đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, càng có đan nguyên pháp khí trong tay. Một người trong đó thậm chí ánh mắt còn âm trầm nhìn về phía nơi bọn họ ẩn nấp một cái.
"Ánh mắt thật đáng sợ!" Mọi người ở đây bao gồm cả Tào Hải Hoa, lúc này đều không nhịn được mà cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Từ ánh mắt của thanh niên miêu đao kia, Tào Hải Hoa dựa vào kinh nghiệm nhiều năm mà phán đoán, đối phương tuyệt đối đã phát hiện được sự tồn tại của một đám người bọn họ. Chỉ là hiện tại giống như đang bận rộn đuổi theo một con còn quan trọng hơn, không thể nào để tâm tới đám tôm tép bọn họ. Nghĩ tới bản thân đường đường cũng là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, hơn nữa còn là chưởng phong một vực ở Linh Tiêu Cung, không nghĩ lại bị địch nhân trực tiếp coi như không thấy, trong lòng Tào Hải Hoa không khỏi một mảng đắng chát.
Bất quá dục vọng cầu sinh càng chiếm phần hơn, so sánh với tính mạng, bị người khác khinh thường thì có tính là cái gì. Trong lòng Tào Hải Hoa rất nhanh lại có thêm một tia may mắn. Cũng may đối phương còn có mục tiêu càng trọng yếu hơn, nếu không vừa rồi hai nhóm người đó, vô luận là nhóm nào lưu lại, đối với bọn họ mà nói, thì đều là tai họa ngập đầu.
"Chúng ta bị phát hiện ra, nhất định nhanh chóng thoái lui!" Thẳng cho tới sau khi đối phương biến mất, Tào Hải Hoa lau đi mồ hôi lạnh trên trán nói.
"Đúng, chạy mau, nơi này không nên ở lâu." Tào Hải Hoa vừa nói xong, những người khác cũng đồng thanh ứng tiếng nói, hiển nhiên là cũng đã ý thức được nguy hiểm ở nơi này.
"Lục sư huynh, huynh thế nào?" Ngô Nghiên nhìn thấy vẻ dị sắc trên mặt Lục Tiểu Thiên liền vội vàng lên tiếng hỏi.
"Các ngươi đi đi, ta phải đi xem một chút." Lục Tiểu Thiên lắc đầu.
"Không được, đối phương nhiều người như vậy, huynh đi không phải chịu chết sao?" Ngô Nghiên lập tức gấp đến độ sắp rơi ra cả nước mắt, tiến lên hai bước muốn lôi kéo Lục Tiểu Thiên lại, chỉ sợ Lục Tiểu Thiên sẽ làm việc gì ngu ngốc.
"Không sai, Lục sư đệ, thực lực của đệ tuy mạnh, nhưng là đối phương cũng không phải là kẻ yếu nhược, hơn nữa bọn họ nhân thủ quá nhiều. Hai nhóm người này, vô luận là một đợt nào, toàn bộ chúng ta cũng đều chỉ có phần chịu chết. Đệ đi một mình như vậy, chẳng phải là có đi không về sao."
Tào Hải Hoa cũng giật nảy mình, mấy tháng này tiểu đội bọn họ có thể bình an vô sự, ngoại trừ lão tương đối quen thuộc đối với tình huống xung quanh Huyền Diệp thành cùng với kinh nghiệm phong phú ra, chiến lực của Lục Tiểu Thiên cũng có tác dụng không thể nào thay thế được. Nếu không cho dù có chống đỡ đến bây giờ, trong tiểu đội bọn họ cũng tuyệt đối sẽ tổn thất mất mấy người, mà không phải như hiện tại một người cũng không thiếu. Nếu lần này Lục Tiểu Thiên rời đi, sau này lại đi đâu để tìm được một viện binh mạnh giống như Lục Tiểu Thiên vậy. Trong toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ kỳ ở Linh Tiêu Cung, có thể cùng Lục Tiểu Thiên phân cao thấp có thể đếm được trên đầu ngón tay, dạng người như vậy làm sao lão có thể dễ dàng lôi kéo được?
"Ta có lý do không thể không đi, các ngươi mấy tháng này cũng có thu hoạch không nhỏ, thăm dò được không ít tình báo liên quan tới tu sĩ Dị vực, có thể trở về phục mệnh, nơi đây quá hung hiểm, sau này ta có khả năng sẽ không thể đi cùng một đường với các ngươi, các ngươi tự mình cẩn thận."
Lục Tiểu Thiên vừa nói xong, xe lăn đã lóe lên, tránh khỏi bàn tay Tào Hải Hoa đang chộp tới. Một đạo thanh quang xẹt qua, không chờ mọi người kịp phản ứng, Lục Tiểu Thiên đã lên thuyền Thanh Phong, hướng về phía mà tu sĩ Phi Kỵ bộ lạc cùng với ba tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ có đan nguyên pháp khí kia đuổi theo.
"Lục sư huynh, muội đi chung với huynh." Ngô Nghiên gấp tới giậm chân, tế ra pháp khí muốn đuổi theo. Bất quá Lục Tiểu Thiên cũng không quay đầu lại liền đánh ra một chưởng, một cỗ áp lực to lớn khiến nàng không cách nào phản kháng vọt tới. Thân hình Ngô Nghiên bay ngược về sau mấy trượng. Nếu không phải Lục Tiểu Thiên sử dụng là một cỗ nhu kình, lúc này Ngô Nghiên cho dù không bị thương thì chỉ sợ cũng phải có chút chật vật.
"Muội giúp không được gì, bản thân bảo trọng!" Lục Tiểu Thiên lời còn chưa dứt, thuyền Thanh Phong đã hóa thành một đạo bóng xanh lao đi.
"Trúc Cơ hậu kỳ!" Tào Hải Hoa kinh hô một tiếng, một chưởng này pháp lực nồng hậu đã không kém lão bao nhiêu, cũng không vận dụng bất luận pháp khí nào, tuyệt đối không phải là một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ có thể đánh ra được.
"Cái gì? Lục sư huynh không ngờ đã là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ rồi?" Bành Đại Dụng lấy lại tinh thần cảm giác đầu mình có chút không đủ dùng, y và Lục Tiểu Thiên cùng nhau tiến vào Linh Tiêu Cung. Bản thân Bành Đại Dụng vừa mới tiến vào Trúc Cơ tầng bốn không bao lâu, mà đối phương đã đi được xa như vậy rồi.
Trong lòng Ngô Nghiên một trận cười khổ, ngược lại không hề để lời Tào Hải Hoa nói ở trong lòng. Có lẽ ở trong mắt những người khác chuyện này rất kinh thế hãi tục, bất quá dưới cái nhìn của nàng sự việc phát sinh trên người Lục sư huynh cũng không phải là quá mức không hợp thói thường. Lục sư huynh không hề yếu kém hơn những tên tu sĩ gọi là thiên tài kia. Những tu sĩ Kim Đan kỳ cảm thấy Lục sư huynh tư chất yếu kém, chỉ là do bọn họ nhìn nhầm mà thôi. Lục sư huynh chỉ dựa vào sức một mình, ở trong nhận thức của nàng, còn không có tu sĩ đồng giai nào có thể so sánh được. Chỉ là Lục sư huynh lúc này lại muốn rời đi, chẳng lẽ là vì bóng dáng màu trắng xinh đẹp trước đó xuất hiện kia? Nghĩ tới đây, trong lòng Ngô Nghiên không khỏi có một trận chua xót.