Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 422 - Chương 422: Sự Chuẩn Bị Cuối Cùng

Chương 422: Sự chuẩn bị cuối cùng Chương 422: Sự chuẩn bị cuối cùng

Cho dù lúc này trong lòng hắn có một loại dự cảm cực kỳ không tốt, dù sao Đông Phương Nghi cũng là một tu sĩ Kim Đan kỳ của Vọng Nguyệt tu tiên giới. Dưới tình huống bị trọng thương, tu sĩ Dị vực không có khả năng bỏ qua một cơ hội tốt như vậy. Uy hiếp và lực phá hoại của tu sĩ Kim Đan kỳ còn đáng sợ hơn xa mấy trăm tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, phía sau khẳng định sẽ có càng nhiều tu sĩ Dị vực đuổi giết tới, thậm chí có khả năng sẽ có tu sĩ Kim Đan kỳ.

Trong hai mắt Lục Tiểu Thiên lóe qua một tia lo lắng. Hắn tuy rằng không cảm thấy thực lực bản thân mình yếu. Nhưng đối mặt với những địch nhân phía sau lúc nào cũng có thể đuổi lên, trong lòng hắn vẫn có một chút phát hỏa. Bất quá bảo hắn cứ vứt bỏ Đông Phương Nghi như vậy thì Lục Tiểu Thiên hắn tuyệt đối không làm được, tiếp theo thì cứ đi một bước tính một bước vậy.

Lục Tiểu Thiên sờ sờ trán, với tốc độ của thuyền Thanh Phong tuyệt đối không tính là chậm. Thậm chí đám tu sĩ Phi Kỵ bộ lạc cũng chưa hẳn có khả năng đuổi kịp. Nhưng đây chỉ là đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà thôi, một khi tu sĩ Kim Đan kỳ đích thân truy đuổi, hậu quả chính là một hồi tai nạn. Dựa vào thực lực của hắn lúc này, đối mặt với tu sĩ Kim Đan kỳ, ngay cả năng lực phản kháng cũng không có. Cho dù không có tu sĩ Kim Đan kỳ, với thế lực của Phi Kỵ bộ lạc, không ít Phi Kỵ chiến sĩ phân tán tuần tra vòng chiến, rất có khả năng không ít Phi Kỵ chiến sĩ vốn đã ở ngay phía trước đường trốn chạy của hắn. Chỉ cần nhận được Truyền Âm phù, lập tức sẽ phong tỏa kín đường đi phía trước. Hắn muốn một đường giết qua, căn bản là không hiện thực.

Từ nơi này trực tiếp chạy về Vọng Nguyệt thành, đường xá xa xôi, không hề có khả năng tránh khỏi bị tu sĩ Dị vực chặn đường. Hơn nữa hắn một đường bay đi, trên không trung khó tránh sẽ lưu lại một ít khí tức pháp lực ba động, thời gian dài khẳng định sẽ bị truy đuổi được.

Nên làm sao bây giờ? Lục Tiểu Thiên không hề có tính cách do dự, sau khi nghĩ thông suốt lợi hại trong đó, lập tức khống chế thuyền Thanh Phong nhắm về phương hướng của Mê Vụ cấm địa bay đi. So sánh với những nơi khác, khu vực Mê Vụ cấm địa có không ít chủng loại yêu thú, yêu cầm. Số lượng nhiều tới mức khó có thể tưởng tượng. Ngay cả tu sĩ Kim Đan kỳ cũn chỉ có thể nhượng bộ lui binh. Lượng lớn Phi Kỵ bộ lạc, hoặc là lượng lớn tu sĩ Nhân tộc xông vào, rất dễ trêu chọc tới yêu thú, yêu cầm khác vây công. Nên biết rằng ý thức lãnh địa của đám yêu vật này là vô cùng mạnh. Thậm chí sâu bên trong Mê Vụ cấm địa, cũng có thất giai hay thậm chí yêu vật thực lực càng mạnh hơn nữa. Đi loại địa phương này tuy rằng là ngược hướng với Vọng Nguyệt thành, nhưng so sánh với Vọng Nguyệt thành thì lúc này Mê Vụ cấm địa ngược lại an toàn hơn rất nhiều.

Còn phải nhờ vào khối Nguyên Quy Giáp của Tiết Linh, có khối quy giáp này trong tay, Lục Tiểu Thiên tiến vào Mê Vụ cấm địa như xe nhẹ đường quen. Nếu không chỉ có khả năng giống như là ruồi không đầu. Lúc đó sau khi Tiết Linh lấy được Bích Giao Châu, vô cùng vui mừng, bất quá đối với Lục Tiểu Thiên mà nói, khối Nguyên Quy Giáp này có giá trị thậm chí còn hơn mười viên Bích Giao Châu. Đúng rồi, trong lòng Lục Tiểu Thiên vừa động, lần này ngược lại thu hoạch được không ít túi trữ vật của Phi Kỵ chiến sĩ, đặc biệt là đám hỏa giao trọng tiễn kia, uy lực không hề tầm thường. Vật liệu tạo thành những cây hắc mộc trường cung đó cũng vô cùng không tồi, Lục Tiểu Thiên đã thử qua lực đạo của nó. Những cây hắc mộc trường cung kém một chút cũng có thể coi như là thượng phẩm pháp khí, mà mấy tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ sử dụng càng tương đương với đỉnh giai pháp khí. Nên biết lực công kích của pháp khí loại cung vốn đã lớn hơn một chút đa phần những loại pháp khí đồng giai rồi.

Lục Tiểu Thiên tự nhiên là không coi trọng những cây hắc mộc trường cung này, hắn đã có Hỏa Giao cung rồi, mạnh mẽ hơn xa những cây hắc mộc trường cung đó. Chỉ là những cây hỏa lôi trọng tiễn lại phi thường không tồi. Hắn vốn đã có hỏa giao tiễn, cũng chỉ có mấy căn là đan nguyên pháp tiễn, số lượng Hỏa Giao tiễn bình thường còn lại cũng không nhiều. Loại tiễn này uy lực cực lớn, Lục Tiểu Thiên không nỡ dùng làm.

Phía sau có khả năng sẽ có một phen huyết chiến, nếu như là trước đây, hắn tự nhiên là ước gì đám đối thủ đó xông lên cận chiến với hắn. Bất quá hiện tại hai chân hắn đã tàn phế, lại cộng thêm Đông Phương Nghi bị thương nặng hôn mê. Một khi địch nhân tiếp cận, khó tránh sẽ có lúc chiếu cố không ổn thỏa, cự ly xa dùng cung tiễn giết địch ngược lại là một lựa chọn không tồi.

Đã quyết định chủ ý, Lục Tiểu Thiên lập tức lấy hết toàn bộ hỏa lôi trọng tiễn ra. Tiến hành cưỡng ép xóa đi thần thức chủ nhân trước đó, làm như vậy hoàn toàn là dựa vào thần thức hơn xa tu sĩ đồng giai của hắn. Hơn nữa chủ nhật của đám hỏi lôi trọng tiễn này vốn cũng đã chết, khí tức trước đó lưu lại bên trong càng như là cây không rể, nước không có nguồn. Bất quá Lục Tiểu Thiên cũng không phải lần lượt tiến hành tế luyện lại, mà là cưỡng ép xóa đi khí tức của chủ nhân trước kia. Dạng làm như thế sẽ tạo thành tổn hại nhất định đối với bản thân hỏa lôi trọng tiễn, làm suy giảm đi cứ rắn chắc của hỏa lôi trọng tiễn.

Mỗi một kiện pháp khí đều có độ bền nhất định, khi mức độ vượt quá hạn chế nhất định, liền sẽ bị tổn hại, mà đan nguyên pháp khí dùng đan nguyên của tu sĩ Kim Đan kỳ không ngừng uẩn dưỡng, mới có thể càng ngày càng mạnh. Đan nguyên pháp khí mà tu sĩ Kim Đan kỳ sở hữu mới là hàng thật giá thật. Còn kỳ thật những thứ trong tay đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ bọn họ, cũng chỉ là pháp khí có khí tức đáng sợ của đan nguyên, đồng dạng cũng là mức độ sử dụng nhất định.

Vì chuẩn bị cho đại chiến có khả năng sẽ phát sinh sau đó, Lục Tiểu Thiên cũng không lo lắng được nhiều như vậy. Hơn nữa nếu không phải giống như hiện tại sẽ sắp đối mặt với lượng lớn địch nhân, hắn cũng sẽ không dám đám hỏa lôi trọng tiễn này.

Lục Tiểu Thiên trực tiếp nuốt một viên Dưỡng Hồn đan, làm như vậy đối thần thức có tiêu hao nhất định, hiện tại loại thời khắc nguy cấp này, hắn nhất định phải bảo trì bản thân thời khắc nào cũng ở trạng thái tốt nhất.

Ngoại trừ hai cây đan nguyên hỏa lôi trọng tiễn không có khả năng lập tức lấy ra sử dụng ra, còn lại toàn bộ những cây hỏa lôi trọng tiễn bình thường đều dùng thần thức cưỡng ép xóa sạch vết tích của chủ nhân cũ. Sắc mặt Lục Tiểu Thiên hơi tái nhợt một chút, bất quá dược tính của Dưỡng Hồn đan vẫn đang tiếp tục phát huy tác dụng, không bao lâu, thần thức tiêu hao đã có thể khôi phục lại.

Chân trời xa xa, mơ hồ có âm thanh Ưng hót truyền đến, tiếng kêu càng ngày càng gần.

Trong lòng Lục Tiểu Thiên run lên, người của Phi Kỵ bộ lạc còn nhanh hơn trong tưởng tượng của hắn một chút. Không ngờ trước khi hắn tiến vào Mê Vụ cấm địa là đã bị ngăn cản lại, thật là có chút ngoài dự liệu của hắn.

Bất quá một tia kiêng kỵ này rất nhanh đã bị thay thế bởi vô tận chiến ý, ánh mắt Lục Tiểu Thiên dừng lên trên người nữ tử diễm lệ ở bên cạnh chốc lát. Nếu như là không thể nào né tránh thế thì chiến thôi. Nếu như Phi Kỵ bộ lạc đã ngăn cản, thế thì ở trên không trung giết cho bọn chúng máu chảy thành sông!

Chiến ý phóng lên tận trời khiến cho những con Linh Ưng phá không lao tới bên ngoài thân thể có chút ngưng trệ. Tựa hồ gặp phải kinh hoảng không tên nào, Phi Kỵ chiến sĩ trên đó tự mình dùng thần thức trấn an bọn chúng.

Ba đội, hơn ba mươi tên Phi Kỵ chiến sĩ, cả người và Ưng, nhắm hướng Lục Tiểu Thiên như bão táp bay tới. Đây là Ô thị bộ tộc trong lúc vội vã điều động tới một chi lực lượng khác. Phi Kỵ chiến sĩ Trúc Cơ hậu kỳ có tới bảy người. Lục giai Ưng cầm cũng đạt tới tám con, còn lại đều là tinh nhuệ trong Trúc Cơ trung kỳ, còn có ngũ giai linh Ưng. Lúc này tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Ô thị bộ lạc đều được điều động. Đặc biệt là Ô Tất dẫn theo gần trăm kỵ sĩ đuổi theo. Nếu như còn để thanh niên tóc bạc chạy thoát, kiêu ngạo của Phi Kỵ bộ lạc bọn họ cũng sẽ bị đập nát. Cho dù là Ô Cốt trọng thương liên tục khuyên bảo, nhưng dù sao chưa tận mắt chứng kiến sự lợi hại của thanh niên tóc bạc. Thậm chí có một số Phi Kỵ chiến sĩ trẻ tuổi khí thịnh, chỉ coi Ô Cốt bị giết tới sợ hãi, quá mức khoa trương sự lợi hại của địch nhân, để che giấu sự bạc nhược của bản thân. Phi Kỵ nhất tộc, lịch sử chiến đấu ngàn năm, truyền thừa đến nay, có từng sợ hãi địch nhân mạnh mẽ nào? Nếu như có lòng sợ hãi, Phi Kỵ bộ tộc làm sao còn có khả năng đứng sừng sững trong tu tiên giới. Sớm đã bị một số tông môn lòng mang ý xấu cắn nuốt tới cặn bã cũng không còn. Kẻ mạo phạm uy nghiêm của Phi Kỵ bộ tộc, giết không tha!
Bình Luận (0)
Comment