Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 423 - Chương 423: Tu Sĩ Bên Trong Khe Nứt

Chương 423: Tu sĩ bên trong khe nứt Chương 423: Tu sĩ bên trong khe nứt

Tuy rằng có Phi Kỵ bộ lạc bao phủ khắp nơi, nhưng vẫn có không ít tu sĩ của Vọng Nguyệt tu tiên giới lấy các đại doanh trại ở phụ cận Vọng Nguyệt thành làm trung tâm hướng về các nơi linh thạch quáng mạch ở xung quanh Huyền Diệp thành. Thỉnh thoảng cũng có phát động tập kích đối với các linh quáng và một số khu vực linh thảo phong phú đã lọt vào tay tu sĩ Dị vực. Tuy rằng có sự trợ giúp của Phi Kỵ bộ lạc, nhưng thỉnh thoảng vẫn không có cách nào hoàn toàn chiếu cố được. Ở xung quanh Huyền Diệp thành, có không ít địa phương đều là núi non trùng điệp, cây cối mọc lên che trời, còn có một số địa phương có chướng khí dày đặc. Loại địa phương này linh cầm cũng không quá nguyện ý bay tới.

Cũng có một số nơi sương mù lượn lờ, khí tức hỗn tạp, rất khó phát hiện được tung tích hoạt động của tiểu đội tu sĩ, để những tên tu sĩ của Phi Kỵ bộ lạc đáp xuống mặt đất đi tìm kiếm, tự nhiên là không quá hiện thực rồi. Sau khi hạ xuống mặt đất, mất đi ưu thế trên không trung, bọn họ cũng giống như là lão hổ bị nhổ hết răng vậy, không hề có lực chấn nhiếp tu sĩ Vọng Nguyệt tu tiên giới. Chiến đấu dưới mặt đất, kinh nghiệm của tu sĩ Vọng Nguyệt tu tiên giới ngược lại càng phong phú hơn một chút.

"Vì sao olaji có nhiều tu sĩ của Phi Kỵ bộ lạc như vậy, hơn ba mươi kỵ sĩ, trời ạ. Bọn họ bình thường chỉ có một tiểu đội đơn độc hành động, trừ khi gặp phải không ít người của Vọng Nguyệt tu tiên giới ta, mới sẽ xuất động tới hai đội, thậm chí là ba chi tiểu đội cùng nhau hành động. Cái này là đang muốn làm gì, lẽ nào là phát hiện ra chúng ta rồi sao?"

Lúc này ai cũng không hề chú ý tới phía dưới lùm cây được ẩn giấu dưới mặt đất, có mấy khe nứt rộng hẹp bất đồng. Trong khe nứt không ngừng có từng tia Thổ linh khí từ dưới mặt đất bốc lên, còn có khí tức của đê giai linh thảo ở xung quanh giúp che giấu khí tức của bản thân tu sĩ ẩn tàng trong đó. Chỉ cần người bên trong khe nứt đó không chủ động bạo lộ, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường có đi tới gần, cũng sẽ không hề phát hiện ra được điều kỳ quặc trong đó. Tu tiên giới rộng lớn, các loại địa hình kỳ dị có không ít, khe nứt phía dưới mặt đất này bất quá chỉ là một trong ngàn vạn sự lạ kỳ mà thôi.

Trong đó có một nam tu sĩ trẻ tuổi nhìn thấy số lượng Phi Kỵ chiến sĩ trên không trung nhiều như vậy, không khỏi rùng mình một cái.

"Muốn phát hiện sớm đã phát hiện rồi, trước đó đã có mấy nhóm Phi Kỵ bay qua rồi." Bên cạnh có một lão giả lông mày màu trắng của Thanh Đan Cung có vẻ lão luyện thành thục, cẩn thận nói: "Mọi người chú ý một chút, cố gắng đừng phát ra bất kỳ dị động nào, lỡ như kinh động đám Phi Kỵ này, trêu chọc tới tu sĩ Dị vực khác, chúng ta coi như hữu tử vô sinh rồi."

"Không đúng, sư tỷ, tỷ nhìn xem. Đám người Phi Kỵ bộ lạc này tựa hồ đang đuổi theo tên thanh niên tóc bạc kia." Tu sĩ bên trong khe nứt đột nhiên nhỏ giọng nhắc nhở.

"Tốc độ của bọn họ thật nhanh!" Người bên trong khe nứt này không ít, bất quá mỗi người đều vô cùng cẩn thận, sợ sẽ kinh động tới đám tu sĩ bên trên.

"Không đúng, tên thanh niên tóc bạc đó có phải điên rồi không, không ngờ lại chủ động lao về phía tu sĩ của Phi Kỵ bộ lạc. Con tọa kỵ của hắn là cái gì, khí tức rất cường đại!"

"Có lẽ là một tu sĩ của Vọng Nguyệt tu tiên giới chúng ta, không biết là của tông môn nào, không ngờ lại thu phục một con Phi Thiên Ngân Thi như vậy, chắc hẳn thực lực cũng không tệ. Bất quá không ngờ lại bị mấy tên tu sĩ của Phi Kỵ bộ lạc phát hiện, chắc hẳn cũng là giãy giụa trước khi chết mà thôi, không khả năng may mắn sống sót, thật là đáng tiếc." Lão giả bạch mi trước đó lên tiếng lúc này không khỏi thở dài.

"Chu sư tỷ, muội sao lại thấy tên thanh niên tóc bạc đó có chút giống với Lục sư huynh?" Một nữ tu sĩ mặc váy xanh lục kéo Chu Linh đứng bên cạnh nói.

"Lục sư huynh? Ta cũng cảm thấy có chút giống, chỉ là không thể nào hoàn toàn khẳng định." Vốn trong mắt Chu Linh cũng có chút hoài nghi, bất quá Lục Tiểu Thiên trong ký ức của nàng đa phần thời gian đều có bộ dạng vô cùng bình tĩnh lạnh nhạt. Thời gian duy nhất mà bọn họ đi cùng nhau chính là đoạn thời gian tiến vào trong Huyết Sắc Cấm Địa.

Mà lúc này thanh niên tóc bạc tuy rằng trông cũng giống vẻ lãnh đạm đó, bất quá một mình lao về phía mấy chục tên Phi Kỵ chiến sĩ có chiến ý ngút trời kia, quả thật là rất hiếm thấy. Lục Tiểu Thiên từ sau khi trúc cơ, liền rất ít ở trong Linh Tiêu Cung. Duy nhất có một đoạn thời gian ở trên Thanh Nguyệt phong, nhưng không phải luyện đan thì cũng bế quan. Ngay cả Tô Thanh, và Ngô Nghiên mấy đồng môn có giao tình tốt nhất với Lục Tiểu Thiên cũng rất ít gặp được hắn, càng không cần nhắc đến hai người nàng và Lãnh Xảo Ngọc. Chỉ là ngẫu nhiên cũng nghe được một số lời đồn liên quan đến Lục Tiểu Thiên, lại cộng thêm hắn một đầu tóc bạc lúc này, Chu Linh trong lúc nhất thời cũng không thể hoàn toàn nhận ra được.

"Sao vậy, đối phương là đồng môn của các ngươi?" Lão giả bạch mi trầm giọng hỏi.

"Có chút giống, nhưng cũng không thể hoàn toàn xác định." Chu Linh thật thà nói.

"Đối phương trực tiếp bạo lộ dưới sự công kích của mấy chục tên Phi kỵ chiến sĩ. Loại tình hình này, đừung nói thực lực trước mắt của chúng ta còn xa mới đủ, cho dù là đủ, hiện tại có ra ngoài cứu người cũng không kịp nữa rồi." Lão giả bạch mi lắc đầu nói: "Bất kể kẻ có bên ngoài có phải là người của Linh Tiêu Cung các ngươi không, lại hoặc là xuất hiện tu sĩ của Thanh Đan Cung ta, cũng không thể nào vì một người mà làm hỏng đại cục. Nếu không một khi hành tung của chúng ta cũng bạo lộ, không có một ai có thể sống sót rời khỏi nơi này."

"Đúng vậy, không thể vì một người, đẩy nhiều người chúng ta như vậy vào trong hiểm cảnh."

Một tu sĩ thanh niên bên cạnh không ngờ lại là Mông Vũ của Huyền Băng Môn. Nhìn thấy tên thanh niên tóc bạc này, dáng người hoàn toàn trùng khớp với Lục Tiểu Thiên lúc trước ở trong động quật bên trong Huyết Sắc Cấm Địa đã làm hỏng đại sự của y, ánh mắt không khỏi có chút oán độc. Lúc trước sau khi hành vi phản bội của y bị truyền ra ngoài, địa vị của Mông Vũ trong Huyền Băng Môn cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Dù sao quan hệ giữa Linh Tiêu Cung và Huyền Băng Môn cũng không tồi, y lại làm ra loại việc như vậy, cho dù sau lưng Mông Vũ có người bảo vệ y, nhưng do áp lực xung quanh, cũng không thể không đổi xử với y lạnh nhạt mấy năm nay. Mông Vũ tự nhiên là ghi món thù này lên người Lục Tiểu Thiên, cho dù tên thanh niên tóc bạc trước mắt này chỉ là có chút giống với Lục Tiểu Thiên, trong lòng Mông Vũ cũng khỏi vô duyên vô cớ mà cảm thấy chán ghét.

Nghe được lời của Mông Vũ, Chu Linh và Lãnh Xảo Ngọc, còn có năm tên tu sĩ khác của Linh Tiêu Cung, sắc mặt vô cùng khó coi, cũng lười đáp lời y.

Mông Vũ sắc mặt có chút khó coi, bất quá vận khí của y cũng không hề tốt lắm. Tiểu đội của y bị tu sĩ Dị vực công kích, tổn thất thảm trọng. Hiện tại trong tiểu đội chỉ còn lại y và hai tên đồng môn khác bị thương không nhẹ. So sánh với Linh Tiêu Cung, tình cảnh tiểu đội của Chu Linh tốt hơn nhiều, hiện tại còn có bảy người, chỉ có một người bị thương nhẹ. Trên chỉnh thể vẫn còn bảo lưu được chiến lực tương đối mạnh. Thanh Đan Cung, Huyền Băng Môn, còn có Linh Tiêu Cung, ba chi tiểu đội tu sĩ này đều gặp phải một chút tổn thất lớn nhỏ bất đồng. Phần do trùng hợp, phần vì cũng cần phải tự vệ, mấy chi tiểu đội bị tổn thất này cũng tạm thời đi cùng nhau, hơn nữa nhờ vào một lần ngoài ý muốn phát hiện được khe nứt này để ẩn thân, tránh khỏi sự trùng lùng và đuổi giết của tu sĩ Dị vực.

Lúc này vô luận là Lục Tiểu Thiên hay là mấy chục tên Phi Kỵ chiến sĩ trên không trung, cũng không hề phát giác ở phía dưới, còn có một số ánh mắt đang nhìn chằm chằm trận chiến trên không trung. Lúc này lực chú ý của bọn họ toàn bộ đều đặt lên người đối phương, cũng không hề có nhiều tâm tư chú ý tới chuyện khác, lại cộng thêm khe nứt này cũng có tác dụng che giấu, cùng với sự cố ý cẩn trọng của tu sĩ trong, cho dù thần thức của Lục Tiểu Thiên có mạnh hơn nữa, cũng khó có thể phát hiện.

"Chiến ý thật cường đại." Ô Hoành phụ trách dẫn đội Phi Kỵ chiến sĩ trên không trung ngăn cản âm thầm có chút kinh hãi, đồng thời trên mặt cũng mang theo về phần kính ý.
Bình Luận (0)
Comment