Chương 433: Không ngăn cản nổi
Chương 433: Không ngăn cản nổi
Dẫn đầu xông lên là tu sĩ của Bạch thị bộ tộc, mười con hắc sắc Linh Hạc, phía trên Linh Hạc chính là mười tên Trúc Cơ chiến sĩ của Bạch thị bộ tộc. Nhìn thấy Lục Tiểu Thiên trước mắt, trong mắt khó tránh khỏi có chút thần sắc hưng phấn. Bọn họ tới cũng rất vội vàng, mặc dù nghe qua đôi câu vài lời tên tu sĩ tóc bạc lợi hại như thế nào, nhưng thời gian gấp rút, lại chưa từng tận mắt nhìn thấy, tự nhiên là không cách nào hiểu rõ đối phương lợi hại đến mức độ nào. Lão giả dẫn đầu Bạch Hoa trong lòng lại khó tránh khỏi có chút hưng phấn. Đại đội nhân mã của Ô thị bộ tộc, ngoài ra còn có một chi nhân mã của Thanh thị bộ tộc đều đã xuất hiện trong tầm mắt. Lão liền dẫn đầu giết tới, chỉ cần ngăn trở tên thanh niên tóc bạc này một lát, vô luận là ai cuối cùng giết chết tên thanh niên tóc bạc này, hoặc là nữ tu Kim Đan kỳ kia, đều phải nhận phần nợ ân tình này, chia cho lão một chút lợi ích.
"Các huynh đệ Bạch thị bộ tộc, không nên tham công liều lĩnh, chỉ cần ngăn trở người này một lát là được." Bạch Hoa chung quy là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ sống đến từng tuổi này rồi, vẫn có sự cẩn thận nhất định. Lão lớn tiếng nhắc nhở tu sĩ bộ tộc sau lưng, phòng ngừa mấy tên trẻ tuổi nóng tính phía sau bởi vì tham công mà liều lĩnh, chẳng những không đạt được công lao, ngược lại còn nộp mạng.
"Cuồng vọng!" Đang lúc khi Bạch Hoa ước thúc thân tộc sau lưng, tất cả tu sĩ Bạch thị bộ tộc đều nhìn thấy tên thanh niên tóc bạc đó lại không hề quan tâm. Cơ hồ không có một tia dừng lại mà xông thẳng tới, liền ngay cả trong lòng Bạch Hoa cũng hiện lên một ý nghĩ như vậy, những tên thân tộc phía sau chiến ý dâng cao kia càng không cần nhiều lời.
"Thiên La Địa Võng!" Bạch Hoa hét lớn một tiếng.
Thân tộc phía sau ứng tiếng lập tức hành động, mỗi hai người một đội, soạt một tiếng, từ trong đội ngũ phân tán ra, người bên trái duỗi ra một sợi dây thừng lớn màu đen cho người bên phải, soạt một tiếng trải ra, biến thành một tấm lưới đen lớn, được tu sĩ Bạch thị bộ tộc kéo lấy chụp về phía Lục Tiểu Thiên.
Loại lưới đen phạm vị lớn như vậy, vô cùng rắn chắc. Chỉ cần bị chụp lấy, muốn giãy giụa thoát ra, tuyệt đối phải phí rất nhiều sức lực. NẾu như bị mấy tấm lưới đen lớn tầng tầng bao phủ, thì ngay cả tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, cũng không thể nào thoát thân. Nói không chừng, không cần người của Ô thị bộ tộc giúp đỡ, bọn họ cũng có thể giải quyết người này rồi. Nhìn thấy tên thanh niên tóc bạc vẫn còn xông tới tới, thậm chí không hề có nửa phần ý tứ tránh né, những người này trong lòng đều vui mừng.
Mà Bạch Hoa cùng với một tên nam tử trung niên thực lực hơi mạnh thì mỗi người tự cầm lấy một thanh hắc sắc trường mâu, cưỡi trên Hắc Hạc ở bên cạnh lược trận. Phòng ngừa tên thanh niên tóc bạc xảo trá từ góc độ khác đào tẩu, hoặc là hạ thủ với thân tộc có thực lực tương đối yếu hơn, phá hủy Thiên La Địa Võng của bọn họ.
Chỉ là đúng vào lúc này, trên không trung đột nhiên truyền đến một tràng âm thanh nước chảy. Thần thức Bạch Hoa hơi có chút chấn động, nhưng loại chấn động này cơ hồ không hề sản sinh ra bất kỳ ảnh hưởng gì. Bạch Hoa thì không khỏi cười lạnh, lẽ nào còn có hậu thủ nào khác sao?
Chỉ là rất nhanh, nụ cười lạnh của Bạch Hoa đã đọng lại trên mặt. Bởi vì dư quang của lão rất nhanh nhìn về thân tộc bên cạnh. Người này thần tình ngây ngốc, thậm chí tọa hạ Linh Hạc cũng có chút không chịu khống chế mà thân hình rơi thẳng xuống dưới. Đám lưới màu đen trước đó được mở ra cũng bởi vì không có người tiếp tục gia trì mà trượt ra khỏi tay họ.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Bạch Hoa nhìn thấy liền hoảng hốt, vội vàng động thân lao vào vòng chiến, để ngăn cản tên thanh niên tóc bạc trước mắt. Lão không cầu có công nữa, chỉ cần có thể cứu các tộc nhân toàn thân trở ra dưới tay tên thanh niên tóc bạc này. Trường mâu trong tay Bạch Hoa lăng không bay lên, hóa thành vô số mâu ảnh, thanh thế thao thiên lao về phía Lục Tiểu Thiên.
Khóe miệng Lục Tiểu Thiên lóe qua một tia cười lạnh, đưa tay ném ra mấy chục đạo Phong Nhận. Với tu vi của hắn lúc này, thi triển ra đám Phong Nhận này dễ như trở bàn tay. Về phần mâu ảnh của lão giả đang lao tới, Lục Tiểu Thiên trực tiếp chém ra một đao. Đao mang lại xuất hiện, nơi kim sắc đao mang đi qua, tất cả mâu ảnh đều bị nghiền nát.
"Đao ý!" Bạch Hoa cũng coi như là có hiểu biết, nhìn thấy mâu ảnh mà bản thân ném ra không hề có chút tác dụng liền bị nghiền nát, không khỏi kinh hô thành tiếng, vội vàng phun ra một ngụm máu tươi. Trường mâu trong tay sau khi hấp thu tinh huyết của lão, quang hoa đại phóng, một mâu đâm thẳng ra ngoài, nhưng không phải là công kích mà hóa thành một cái huyết thuẫn khổng lồ, dùng trường mâu chống đỡ, ngăn lại đạo kim sắc đao mang trước đó.
Huyết thuẫn âm âm sụp đổ, may mắn chính là đao mang vô cùng dọa người kia cũng đã biến mất. Bạch Hoa chưa kịp lấy lại hơi, một thanh kim đao đã ầm ầm phóng lớn, trong nháy mắt liền vượt qua khoảng cách hơn trăm trượng, tới ngay trước mặt lão.
Bạch Hoa vội vàng vung mâu lên đón đỡ, chỉ là một cỗ lực đạo khổng lồ từ trên kim đao truyền đến. Trường mâu của Bạch Hoa cũng coi như cứng rắn hơn người, không ngờ không bị một kích của Liệt Địa đao chém gãy. Chỉ là cỗ man lực khổng lồ đó cơ hồ khiến cho Bạch Hoa không thể nào chịu nổi. Trường mâu sau khi vung lên chịu phải va chạm dữ dội, đập ngược lại vào ngực lão, còn có một số đao khí lăng lệ thừa dịp lao tới.
Bạch Hoa chung quy cũng không phải là Thể Tu, năng lực phòng ngự của nhục thân không hề cao. Đặc biệt là lúc này dưới tình huống gặp phải đả kích, bộ phận đao khí nhập thể. Bạch Hoa phun ra một ngụm máu lớn, mà vết thương trước ngực do đao khí gây nên cũng chảy đầy máu tươi. Bạch Hoa bị trọng thương cũng không chống đỡ được nữa. Trước mắt tối đen, không ngờ lại bất tỉnh nhân sự, tọa hạ hắc sắc Linh Hạc của lão vội vàng đưa lão lui lại.
Mà đám chiến sĩ Bạch thị bộ tộc thực lực yếu hơn đã trở nên ngây ngốc vì trúng đòn Băng Phách Huyền Âm, lúc này từng đạo Phong Nhận cực kỳ đơn giản hoặc là xoẹt qua bên người họ, hoặc là chém lên trên tọa hạ Linh Hạc. Đồng thời khống chế Phong Nhận công kích địch nhân ở mọi phương hướng, cho dù là bản thân Lục Tiểu Thiên, cũng chỉ có thể khống chế phương hướng đại khái, mà không thể nào tinh chuẩn chém trúng chỗ yếu hại của mỗi tên Bạch thị tu sĩ và Linh Hạc. Huống chi Lục Tiểu Thiên vốn chỉ muốn dùng tốc độ nhanh chóng xông qua khỏi sự ngăn cản trước mắt, mà không hề muốn gây ra sự sát thương lớn nhất.
Nhưng cho dù là như vậy, nơi Phong Nhận đi qua, vẫn có một mảng lớn tu sĩ tử thương thảm trọng. Đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ này thực lực cũng không phải là yếu, nhưng cuối cùng vẫn phải chịu thiệt thòi lớn dưới đám đê giai pháp thuật Phong Nhận này. Bất quá lúc này bọn họ lại không hề phòng bị, thân thể tự nhiên không chịu nổi lực sát thương của Phong Nhận, ngược lại tọa hạ Linh Hạc của đám người này phòng ngự lại không thấp. Trên thân chỉ bị chém rớt mấy mảng lông vũ, cũng có một tên chiến sĩ trên người có mặc phòng ngự linh giáp, ngăn cản được Phong Nhận này.
Chỉ là trong đám người này, vẫn chết đi hai người, bị thương bốn người.
Vô luận là Ô thị bộ tộc phía sau vẫn một mực truy đuổi, hay là một chi tiểu đội mười lăm người của Thanh thị bộ tộc, nhìn thấy một màn trước mắt, không khỏi kinh sợ không nói nên lời. Bạch thị nhất tộc, bao gồm Bạch Hoa một tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ trong đó, không ngờ ngay cả một hiệp cũng không thể ngăn cản được tên thanh niên tóc bạc này, mà đã tử thương tới bảy người, không hề có chút năng lực phản kháng nào. Mà tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ như Bạch Hoa càng bị tên thanh niên tóc bạc hai đao chém cho hôn mê bất tỉnh. Nhìn bộ dạng tên thanh niên tóc bạc này chỉ là muốn nhanh chóng giết ra một con đường máu, không hề quan tâm tới người của Bạch thị bộ tộc. Nếu không cả mười người họ bao gồm Bạch Hoa trong đó, sẽ chết không còn một ai. Tên thanh niên tóc bạc này thậm chí chỉ cần tốn thêm chút công phu mà thôi.
Thậm chí trong lòng Ô Tất, tu sĩ của Thanh thị tộc cùng có một ý nghĩ. Phi Kỵ bộ lạc trên không trung dưới tay tên thanh niên tóc bạc này không ngờ lại yếu ớt như vậy. Nhưng đồng thời trong lòng bọn họ cũng ghở phào nhẹ nhõm. Cũng may dạng tu sĩ như vậy Vọng Nguyệt tu tiên giới cũng không có nhiều, nếu không hung danh của Phi Kỵ bộ lạc sẽ triệt để mất sạch!