Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 434 - Chương 434: Ép Lên Tuyệt Lộ

Chương 434: Ép lên tuyệt lộ Chương 434: Ép lên tuyệt lộ

Lui!

Thanh thị bộ tộc nhìn thấy một màn vô cùng dọa người trước mắt, không khỏi sợ hãi mặt không còn chút máu. Trong lòng biết rõ phải dựa vào người đông thế mạnh mới có khả năng ngăn cản tên thanh niên tóc bạc đáng sợ trước mắt. Một đoàn người này của bọn họ, tuy rằng nhiều hơn Bạch thị năm người, nhưng kết cục của Bạch thị chính là vết xe đổ rõ ràng nhất.

Bằng vào chiến lực của tên thanh niên tóc bạc này, phỏng chừng thu thập bọn họ cũng chỉ hao phí hơn chút sức lực so với Bạch thị bộ tộc mà thôi. Cho dù có ngăn cản được tên thanh niên tóc bạc này thì đã sao? Phỏng chừng Thanh thị bộ tộc bọn họ cũng không còn lại mấy người, ngược lại còn vô duyên vô cớ tiện nghi cho Ô thị bộ tộc. Loại việc làm thua thiệt này, ai chịu đi làm?

"Hỗn đản!" Khi nhìn thấy một màn trước mắt này, Ô Tất giận dữ điên người, nhưng cũng không thể làm được gì, đổi lại là y, cũng sẽ làm ra lựa chọn giống như vậy.

Chỉ là bất kể như thế nào, trận chiến này sau khi truyền ra ngoài, toàn bộ thể diện của Phi Kỵ bộ lạc đều bị mất hết. Mười tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Bạch thị bộ tộc, ngay cả một đòn của người ta cũng ngăn không nổi. Mà Thanh thị bộ tộc bao gồm có hai tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ trong đó là mười lăm người, thậm chí không dám chính diện giao chiến.

Nếu như nói vừa bắt đầu Phi Kỵ bộ lạc chỉ là tử thương thảm trọng một chút, nhưng ít nhiều vẫn còn dám chiến. Mà hai đội ngũ trước mắt này lại không có loại uy thế quát tháo phong vân đó. Ở trên không trung, loại địa hình chiến đấu mà bọn họ sở trường nhất, lại ngay cả chiến cũng không dám chiến!

Ô Tất thậm chí cảm thấy sự sợ hãi trong lòng một số tu sĩ của Ô thị bộ tộc ở sau lưng mình, hàn ý trong lòng không khỏi thêm sâu. Vô luận như thế nào, tên thanh niên tóc bạc trước mắt này nhất định phải bị diệt trừ!

Chỉ là khi lần nữa phá vỡ sự ngăn cản của một chi đội ngũ của Phi Kỵ bộ lạc, dọa lui một chi, trong lòng Lục Tiểu Thiên không hề có nửa điểm vui mừng, có cũng chỉ là sự ngưng trọng.

Bởi vì ở nơi càng xa hơn, lại xuất hiện đội ngũ Phi Kỵ khí thế càng khổng lồ hơn.

Lục sắc Phi Xà, đôi cánh khi giương ra đạt hơn mười trượng, hơn năm mươi con.

"Là Thanh Lặc thống lĩnh!" Nhìn thấy thanh niên nam tử dẫn đầu kia đầu tóc buộc cao, tu sĩ Thanh thị bộ lạc bị Lục Tiểu Thiên dọa lui lập tức reo hò lên tiếng.

Ô Tất sắc mặt càng thêm trầm xuống, không nghĩ tới Thanh thị bộ lạc lại tới nhiều người như vậy. Sau khi giết chết tên thanh niên tóc bạc, chiến lợi phẩm cũng không biết phải phân chia thế nào cho tốt.

So sánh với Ô Tất, tâm tình của Lục Tiểu Thiên càng tệ đến cực điểm. Đừng thấy hắn liên tiếp phá vỡ mấy nhóm ngăn cản của Phi Kỵ bộ lạc mà lầm tưởng dễ dàng, pháp lực bị tiêu hao cũng cực kỳ đáng sợ. Nếu như không phải hắn có không ít Hồi Thiên đan, lại cộng thêm Uẩn Nguyên châu, mới có thể miễn cưỡng bổ sung kịp. Thậm chí lúc pháp lực tiêu hao nhiều nhất, ngay cả Hồi Thiên đan cũng không kịp bổ sung. Giống như dạng tiêu hao như vừa rồi, nếu như tiếp tục kéo dài, sợ rằng viên Uẩn Nguyên châu trên người hắn cũng không dùng được bao nhiêu lần nữa.

Nếu như đối mặt với nhân số Phi Kỵ bộ lạc ít một chút, hắn còn có thể dựa vào công kích cường đại và năng lực đột phá vòng vây, trực tiếp giết qua. Nhưng đối diện tu sĩ Thanh thị bộ tộc đã đạt tới hơn năm mươi người, tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đã hơn mười người. Đừng nói là đột phá ngăn cản của đám người này, cho dù là có thể sống sót được dưới công kích của nhiều người như vậy, cũng đã là một vấn đề rất lớn.

Nếu như bạo phát chiến đấu dưới mặt đất, vào lúc hai chân hắn mạnh khỏe, còn có thể dựa vào lực bạo phát mạnh mẽ của Thể Tu, giết vào trận địa của đối phương. Thậm chí không cần Đế Khôn xuất thủ, hắn cũng có thể quấy cho trời long đất lở. Nhưng ở trên không trung này, tốc độ tránh né của hắn không thể nào nhanh bằng tu sĩ của Phi Kỵ bộ lạc. Hơn nữa hiện tại hai chân của hắn lại tàn phế, thậm chí khi lao ra ngoài, cũng có thể phải dựa vào Đế Khôn, thực lực tự nhiên cũng giảm đi nhiều.

Tâm thần của Lục Tiểu Thiên không hề dừng lại ở việc suy nghĩ những thứ khiến cho người ta uể oải này, mà nhanh chóng suy nghĩ đường lui. Những người đang cỡi trên mấy con phi xà khổng lồ thực lực không yếu. Có bọn họ ngăn cản, tu sĩ của Ô thị bộ tộc khẳng định có thể đuổi kịp. Tu sĩ của Phi Kỵ bộ lạc đã vượt qua một trăm bảy mươi người, tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ còn có hơn mười người. Trên không trung đối mặt với sự vây công của những người này, hắn coi như có gọi trời trời không ứng, gọi đất đất chẳng linh. Nhưng nếu là Đế Khôn, đối mặt với vây công mạnh mẽ như vậy, hoặc có thể dựa vào tốc độ và phòng ngự của bản thân mà may mắn xông ra khỏi vòng vây. Nhưng mang theo hắn và Đông Phương Nghi vô luận như thế nào cũng làm không được.

Lúc này đường đi Mê Vụ cấm địa đã bị tu sĩ cưỡi phi xà vây chặt. Trước sau hai con đường đều đã không thông, chỉ có thể đi bên trái hoặc là bên phải. Đi bên trái tạm thời có thể thoát được một lúc, nhưng hiện tại Phi Kỵ bộ lạc đều đã triệt để bị kinh động. Thỉnh thoảng sẽ có tu sĩ Phi Kỵ đi thành đội đuổi tới, sợ rằng chạy không được bao lâu, đồng dạng sẽ rơi vào trong vòng vây đám Phi Kỵ bộ lạc này. Nếu đã như vậy, thế thì chỉ có thể đi về bên phải.

Trong mắt Lục Tiểu Thiên lóe qua một tia tàn khốc, nếu đã như vậy thế thì cá chết rách lưới thôi.

Bên phải chính là nơi lần trước hắn chứng kiến bầy Hỏa Nha và Hỏa Biên Bức đại chiến với nhau.

Số lượng loài Hỏa Biên Bức nhiều vô số kể, cho dù là tu sĩ Kim Đan kỳ, cũng tuyệt không nguyện ý tiến vào sâu trong sào huyệt của Hỏa Biên Bức, khiến cho vô số đê giai Hỏa Biên Bức công kích. Về phần tu sĩ Trúc Cơ kỳ, một khi hãm nhập vào trong đó chính là cửu tử nhất sinh. Cho dù là đám Phi Kỵ bộ lạc trước mặt, đối diện với đám Hỏa Biên Bức như kiến nhiều cắn chết voi này, cũng tuyệt đối không chịu nổi.

Vốn Lục Tiểu Thiên muốn trực tiếp trốn vào trong Mê Vụ cấm địa, mượn nhờ bầy Hỏa Biên Bức ngăn cản lại đám tu sĩ Phi Kỵ bộ lạc này. Ngoài trừ như vậy ra, cũng không còn cách nào khác. Chuyến đi này trông vô cùng nguy hiểm, nhưng Lục Tiểu Thiên biết, đây cũng là bất đắc dĩ, cũng là con đường sinh lộ duy nhất. Về phần kết cục cuối cùng như thế nào, cũng chỉ có thể xem vận khí của bản thân thôi. Nghĩ tới điều này, Lục Tiểu Thiên không khỏi cười khổ một tiếng. Hắn xưa này hành động đều có mưu tính trước, có đủ khả năng nắm chắc mới hạ quyết định, loại tình huống bị ép phải hạ quyết định như hiện tại thật sự không có nhiều. Chỉ là rất nhiều sự nguy hiểm trong tu tiên giới căn bản không thể nào dự liệu được, cho dù hắn có cẩn thận hơn nữa, cũng không thể nào hoàn toàn tránh gặp phải loại tình huống này. Nhìn Đông Phương Nghi vẫn một mực hôn mê nhưng phong thái vẫn không giảm, cho dù sự tình có lặp lại lần nữa, hắn cũng sẽ làm ra sự lựa chọn như vậy. Con người sống ở đời, cho dù là tu tiên giả, nếu như trong lòng không có chấp niệm, một mực truy cầu tu vi càng cao hơn, thọ nguyên càng dài hơn. Bản thân lại trở thành nô lệ của việc tu luyện mất rồi.

Mới đầu Lục Tiểu Thiên vừa bước vào trong tu tiên lộ, cũng là hành động bị ép buộc bất đắc dĩ. Sau này Lục Tiểu Thiên cảm thấy chỉ có thực lực đủ cường đại, mới có thể sống cuộc sống như ý mình, trong lòng cũng có một phần khao khát đối với Tiên nhân. Chỉ là tới lúc này, Lục Tiểu Thiên ngoại trừ một phần chấp nhất với tu tiên ra, thì bản tâm khi xưa vẫn không hề thay đổi.

Tu tiên đại đạo, không quên bản tâm, chỉ cần bản thân cảm thấy đáng giá là đủ rồi.

Cho nên mặc dù đối mặt với lượng lớn địch nhân ép chặt, Lục Tiểu Thiên vẫn có thể mặt không đổi sắc, vẫn có thể trong thời gian ngắn nhất làm ra lựa chọn có lợi nhất cho mình.

Phi Thiên Ngân Thi Đế Khôn cõng theo Lục Tiểu Thiên, phó nguyên thần khống chế thuyền Thanh Phong, không hề do dự mà lao về phương hướng sào huyệt của bầy Hỏa Biên Bức.

Lúc này Ô thị bộ tộc nhìn thấy Lục Tiểu Thiên chuyển hướng. Cũng nhìn thấy vẻ mặt Lục Tiểu Thiên không hề có chút ý tứ hoảng loạn, trong mắt không khỏi lóe lên vài tia khâm phục. Bất kể như thế nào, tên thanh niên tóc bạc trước mắt chính là đệ nhất nhân trong lứa tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà bọn họ gặp được, không chỉ là thực lực cao thâm trác tuyệt, mà còn là sự kiên nghị của hắn.
Bình Luận (0)
Comment