Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 444 - Chương 444: May Mắn Chạy Ra

Chương 444: May mắn chạy ra Chương 444: May mắn chạy ra

Lục Tiểu Thiên dựa lưng vào một gốc đại thụ che trời, miệng thở lớn, hơi lấy lại tinh thần, liền bỏ vào trong miệng thêm viên Hồi Thiên đan. Vốn hắn chuẩn bị Hồi Thiên đan đủ dùng trong hai năm, không ngờ lúc này đã tiêu hao tới chỉ còn lại mấy viên. Cho dù là Đế Khôn luôn luôn dũng mãnh, lúc này bộ dạng tinh thần cũng vô cùng uể oải. Bất quá Đế Khôn lúc này còn có thể cử động được, vẫn là do Lục Tiểu Thiên tiêu hao lượng lớn Hồi Thiên đan, giúp cho Đế Khôn giảm bớt tiêu hao. Nếu không cho dù thực lực Đế Khôn vô cùng cường hãn, cũng sẽ bị tiêu hao đến chết trong sào huyệt Hỏa Biên Bức.

Nghĩ tới sự đáng sợ của bầy Hỏa Biên Bức trước đó, nhìn những đôi cánh đang vỗ không ngừng ở phía xa kia, Lục Tiểu Thiên vẫn còn cảm thấy hơi sợ hãi.

Nhìn Đông Phương Nghi vẫn còn hôn mê bất tỉnh, Lục Tiểu Thiên không khỏi cười khổ một tiếng. Trận ác chiến liên miên này hắn đã tiêu hao không ít, bất quá có thể chạy ra được một đường sinh lộ cũng coi như đáng giá. Nghĩ tới trước đó khi thoát ly khỏi sự đuổi giết của bầy Hỏa Biên Bức, Lục Tiểu Thiên không khỏi cảm thấy vô cùng may mắn.

Không phải thực lực của hắn và Đế Khôn đủ mạnh, cũng không phải Hồi Thiên đan trên người Lục Tiểu Thiên đủ nhiều, đám Hỏa Biên Bức rậm rạp chằng chịt đó căn bản giết không hết. Hồi Thiên đan của Lục Tiểu Thiên có nhiều hơn nữa cũng không chịu nổi tiêu hao như thế này. Mà là trong đầu Lục Tiểu Thiên đột nhiên lóe qua một đạo linh quang đã cứu hắn một mạng. Vốn hắn sắp đi tới bước sơn cùng thủy tận, vắt hết óc để tìm biện pháp chạy trốn. Hắn đang vô kế khả thi, lại đột nhiên nhớ tới một loại Hỏa Mật quả, chỉ là một loại đê giai linh vật, như lại là thực vật mà Hỏa Biên Bức yêu thích nhất. Hơn nữa còn có thể gia tăng thực lực của Hỏa Biên Bức, ở trong tu tiên giới được xưng là Dụ Bức Yêu quả. Ý chỉ chuyên môn dùng để dẫn dụ loại yêu vật Biên Bức. Lục Tiểu Thiên vội vàng dùng phó nguyên thần tìm kiếm bên trong kết giới, vừa hay phát hiện được hạt giống của loại đê giai linh vật này.

Lúc này Lục Tiểu Thiên đã không còn biện pháp khác, ngay cả Đế Khôn có cường hãn hơn nữa, đối với Hỏa Biên Bức vô cùng vô tận, cũng đã vô kế khả thi. Ôm thái độ thử một lần xem thế nào, Lục Tiểu Thiên vội vàng thôi luyện một số Hỏa Mật quả thành thục, sau đó ném ra ngoài vào trong bầy Hỏa Biên Bức, lập tức khiến cho chúng nó điên cuồng tranh đoạt. Dù sao trong mắt đám Hỏa Biên Bức trời sinh ăn tạp này, vô luận là hắn, hay là Đế Khôn, lại hoặc là đám Hỏa Mật quả kia, cũng chỉ là một loại thực vật mà thôi. Mà hắn và Đế Khôn chỉ là thực vật có thực lực tương đối cường hãn. Nếu như đã xuất hiện thực vật càng vừa miệng hơn, tự nhiên là có không ít lực chú ý của Hỏa Biên Bức đều bị chuyển dời đi, thậm chí đám Hỏa Biên Bức đó còn tranh giành điên cuồng, thậm chí cắn xé lẫn nhau.

Cứ như vậy, Lục Tiểu Thiên ở trong kết giới không ngừng dùng linh thạch thôi luyện Hỏa Mật quả. Dùng Hỏa Mật quả hấp dẫn Hỏa Biên Bức, bất quá cũng không phải toàn Hỏa Biên Bức đều bị hấp dẫn, còn có một bộ phận vô cùng hiếu chiến vẫn lao tới Lục Tiểu Thiên. Có lẽ bọn chúng càng cảm thấy hứng thú hơn với tinh huyết trên người tu sĩ, những bộ phận Hỏa Biên Bức này thực lực thường thường mạnh hơn một chút.

Chỉ là có sự giúp đỡ cửa Hỏa Mật quả, tuyệt đại đa phần Hỏa Biên Bức đều bị hấp dẫn qua đó. Chỉ có một bộ phận nhỏ lao về phía Lục Tiểu Thiên và Đế Khôn. Áp lực trên người Lục Tiểu Thiên tự nhiên là giảm mạnh.

Nhưng cho dù là như vậy, Lục Tiểu Thiên và Đế Khôn cũng có mấy lần ngàn cân treo sợi tóc. So với việc chiến đấu với Phi Kỵ bộ lạc còn nguy hiểm hơn nhiều. Nếu không phải trên người Lục Tiểu Thiên có nhiều Hồi Thiên đan không ngừng bổ sung pháp lực, cho dù là một bộ phận cực nhỏ trong bầy Hỏa Biên Bức, cũng đủ lấy đi tính mạng của hắn và Đế Khôn. Khó trách ngay cả tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không nguyện ý trêu chọc dạng yêu thú tộc quần. Loại cảm giác giết mãi không hết quả thật đủ để khiến cho một tu sĩ ý chí không đủ mạnh cảm thấy sụp đổ.

Tóm lại lần nữa có thể chạy thoát phải nói là cực kỳ may mắn, mấy chục vạn Hỏa hệ linh thạch trong kết giới của hắn, vì để thôi luyện Hỏa Mật quả, lúc này chỉ còn lại mấy khối rải rác. Hồi Thiên đan cũng chỉ còn lại mấy viên.

Bất quá tiêu hao có lớn hơn đi nữa, có thể sống sót vẫn tốt hơn là mất mạng.

Lục Tiểu Thiên lắc lắc đầu, lúc này tuy rằng ở trong Mê Vụ cấm địa xung quanh đầy nguy hiểm. Nhưng so với ở bên ngoài, Lục Tiểu Thiên ngược lại cảm thấy an toàn hơn rất nhiều. Sau khi phục dụng thêm Hồi Thiên đan, pháp lực đã khôi phục lại không ít. Chỉ là liên tục ác chiến với Phi Kỵ bộ lạc, hắn cũng đã bị thương không nhẹ. Chỉ là dựa vào năng lực nhẫn nại và sức chịu đựng của Thể Tu, tạm thời còn chưa tới mức bị ảnh hưởng tới hành động.

Hơn nữa Đế Khôn cũng cần phải nghĩ ngơi thật tốt một chút. Ác chiến liên tục, Đế Khôn xuất lực rất lớn. Đan nguyên pháp khí vốn cũng không thể nào thương tổn được Đế Khôn, ngược lại lúc này lại ngoài ý muốn bị hai con Hỏa Biên Bức rạch ra hai vết thương nhỏ. Lục Tiểu Thiên mới hiểu rõ Phi Thiên Ngân Thi Đế Khôn cũng không phải chân chính đao thương bất nhập, cũng có cực hạn. Một khi loại lực lượng phòng ngự kỳ dị trên thân thể bị tiêu hao hết, phòng ngự vô kiên bất toái đó của Đế Khôn cũng sẽ bị phá vỡ. Chỉ là tuyệt đại đa số tu sĩ dưới công kích cuồng bạo của Đế Khôn, cũng không chống đỡ được lâu như vậy. Dù sao Đế Khôn một đường chém giết cùng hắn tới hiện tại, gặp phải công kích vô số lần, luận phòng ngự và sức chịu đựng, ngay cả một tên lục giai Thể Tu như hắn cũng kém hơn nhiều.

Lục Tiểu Thiên vỗ vỗ đầu Đế Khôn. Đế Khôn mỏi mệt lại cạ cạ chân hắn mấy cái. Một người một thú vừa định rời đi, thần sắc Lục Tiểu Thiên trở nên căng thẳng. Thân thể Đế Khôn cũng khẽ kéo căng lên, hiển nhiên cũng đã phát giác được bầu không khí bốn phía không bình thường.

Lục Tiểu Thiên quét mắt nhìn lướt qua xung quanh, cũng không nhìn thấy có tu sĩ nào tiến tới. Chỉ là vừa rồi thần thức cảm ứng để hắn biết cảm giác của mình không hề sai. Lại nói Đế Khôn là Phi Thiên Ngân Thi nhất tộc, dưới tình huống cự ly không quá xa, đối với người sống, hoặc là sinh cơ trên thân yêu thú, cảm ứng khí huyết nhạy bén dị thường. Ngay cả Đế Khôn cũng có phản ứng như vậy, tự nhiên là không thể nào sai được.

Không nghĩ tới vừa từ trong sào huyệt Hỏa Biên Bức may mắn chạy ra, hiện tại lại găp phải phiền phức. Bất quá đối với những thứ này Lục Tiểu Thiên cũng không cảm thấy gì. Vô luận như thế nào, ở trong Mê Vụ cấm địa này, so với khốn cảnh ở trên không trung đối mặt với Phi Kỵ bộ tộc cũng tốt hơn nhiều. Hắn cũng không còn bị áp chế một phương. Phối hợp với Đế Khôn, tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bình thường càng khó có thể ngăn được hắn.

Đã nơi này không thể ở lâu, Lục Tiểu Thiên liền trực tiếp ngồi lên Đế Khôn, nhắm phương hướng sâu bên trong Mê Vụ cấm địa lao đi.

"Sa sư huynh, quả nhiên là tên thanh niên tóc bạc đó. Phản ứng của đối phương thật là nhạy bén, vừa rồi nếu không phải ta thu lại đủ nhanh, sợ rằng đã bị bọn họ phát hiện ra nơi ẩn thân rồi." Lục Tiểu Thiên vừa rời đi. Một người toàn thân giống như một cành cây khô, từ trên cành cây tuột xuống. Khí tức của người này cực kỳ khó nhận ra, như là cây khô. Màu sắc cả người hoàn toàn hòa làm một thể với xung quanh, cho dù là đi tới gần, cũng khó phát hiện ra. Người này lui tới nơi có một đám người đang ẩn nấp, dẫn đầu chính là Sa Bá.

"Cái gì, Biến Sắc Tích (Thằn lằn đổi màu) ngươi cũng suýt tí nữa bị phát hiện, cảnh giác thật là cao a." Đám người ở đây lập tức sắc mặt kinh hãi. Biến Sắc Tích là người ẩn nấp tài giỏi nhất trong đám người bọn họ. Sủng thú của y là một con yêu tích dị chủng cực kỳ lợi hại, có khả năng khiến y ở trong hoàn cảnh bất đồng dễ dàng ẩn nấp giống như là cá gặp nước. Thanh niên tóc bạc có thể nhanh chóng cảm giác được như vậy, đủ để nói dự định tập kích của bọn họ sợ rằng là không thể thực hiện được.

"Ngươi nhìn thấy được cái gì?" Sa Bá cũng không hề tiếp tục quan tâm vấn đề này, lạnh giọng hỏi.

"Tên thanh niên tóc bạc đó tựa hồ không hề bị trọng thương, chỉ là con Đế Khôn kia, trông có mấy phần mệt mỏi." Sa Bá lên tiếng chấn vấn, nam tử được gọi là Biến Sắc Tích cũng không dám giấu giếm. Một năm một mười nói ra hết những vì nhìn thấy vừa rồi.

"Nếu như đánh lén không được, thế thì chỉ có thể dùng sức mạnh. Các ngươi cũng không cần lo lắng quá mức. Tên thanh niên tóc bạc đó dù sao cũng là con người, trải qua nhiều trận chiến như vậy, làm sao mà không bị tiêu hao, mệt mỏi. Lúc này không trừ đi hắn, về sau cũng không còn cơ hội tốt như vậy đâu." Trong âm thanh của Sa Bá mang theo vài tia hàn ý, hai mắt khẽ híp lại, nhìn về phương hướng Lục Tiểu Thiên rời đi cách không xa kia.
Bình Luận (0)
Comment