Chương 496: Sự quỷ dị của Tuân Tu
Chương 496: Sự quỷ dị của Tuân Tu
"Xảy ra chuyện gì, tại sao lại không thấy người nào?" Một canh giờ sau, Tiền Đại Lễ với bộ dạng kinh nghi bất định, nhìn toàn cảnh dấu tích trước mắt, một mớ hỗn độn sau một trận đại chiến.
Có một số thi thể linh cầm nằm rải rác trên mặt đất, cũng như thi thể của Phi Kỵ chiến sĩ, còn có một mảnh váy xanh đẫm máu. Con ngươi Lục Tiểu Thiên co lại, hắn rất quen thuộc với khí tức trên mảnh váy xanh đó, chắc chắn là Lạc Thanh đã bị thương. Nhưng từ khí tức pháp lực ba động hiện tại mà xem, trong Phi Kỵ bộ tộc này cũng có hảo thủ.
"Xem bộ dạng, có lẽ là cao đồ Lạc Thanh của Cổ Kiếm Tông đã đại chiến với người của Phi Kỵ bộ tộc rồi." Mũi Tuân Tu ngửi ngửi trên không trung vài cái, rất nhanh lộ ra một tia ý cười. "Không sai, có lẽ Lạc Thanh của Cổ Kiếm Tông đã bị thương rồi, xem ra chúng ta phải theo sát một chút. Phải đuổi kịp trước khi Phi kỵ bộ tộc giết chết Lạc Thanh, trễ quá có thể cái gì cũng không còn."
"Sợ các ngươi sẽ không có cơ hội đó đâu." Một giọng nói bình tĩnh vang lên, một thanh y nam tử khoác áo tơi từ trong bụi cây rậm rạp chầm chậm bước ra.
"Ngươi, ngươi là Lục Tiểu Thiên!" Mặc dù Lục Tiểu Thiên đang khoác thêm áo tơi, nhưng hai người đều cực kỳ oán hận Lục Tiểu Thiên. Tiền Đại Lễ đã có mấy chục năm gút mắc với Lục Tiểu Thiên, mà Tuân Tu vốn cũng không phải là cừu hận không thể hóa giải với Lục Tiểu Thiên. Chỉ là từ sau khi tu luyện công pháp cổ quái trên phiến hắc sắc lân phiến đó, tính tình đã thay đổi, trở nên cực kỳ hẹp hòi, đối với những ai từng đắc tội qua lão, đều muốn giết chết cho thống khoái, càng huống chi Lục Tiểu Thiên đã mấy lần khiến lão mất mặt.
Hai người phải nói là vô cùng quen thuộc với Lục Tiểu Thiên, tuy rằng từ khi Lục Tiểu Thiên bị Phi Kỵ bộ tộc đuổi giết, tới hiện tại đã qua đi tám năm rồi. Nhưng giọng nói của Lục Tiểu Thiên, hai người bọn họ vẫn nhớ rất là rõ ràng.
"Nếu đã biết, thế thì chịu chết đi." Trong lòng Lục Tiểu Thiên lo lắng cho sự an nguy của Lạc Thanh, không có thời gian dây dưa với hai lão gia hỏa này, trực tiếp tung ra Băng Phách Huyền Âm. Hai người lập tức trở nên ngây ngốc, bóng dáng Lục Tiểu Thiên lóe lên, lướt qua bên người Tiền Đại Lễ.
Tiền Đại Lễ thậm chí không kịp sợ hãi, thân thể đã bị một đao chém làm hai nửa, từ thiên linh cái tới thân dưới, một chia làm hai.
Lục Tiểu Thiên không hề dừng lại chút nào, trực tiếp một đao chém về phía Tuân Tu. Nhưng chính vào lúc một đao này chém xuống, Tuân Tu vốn thần tình ngây ngốc trong mắt lại lóe qua một tia thần sắc quỷ dị.
Trong lòng Lục Tiểu Thiên nhảy lên một cái, một tia dị thường kia tuyệt đối không đơn giản, bất quá còn không đợi hắn kịp ứng biến, thân thể Tuân Tu lệch qua một bên, đồng thời tay biến thành trảo, như thiểm điện chộp về phía cổ họng Lục Tiểu Thiên.
Lại không bị Băng Phách Huyền Âm ảnh hưởng, thật là không ngờ đến! Trong lòng Lục Tiểu Thiên tràn đầy kinh ngạc, bất quá đối với biến cố xuất hiện trước mắt, cũng không cảm thấy kinh hoảng. Tay thoáng hạ xuống, lưỡi đao xoay chuyển, chém về một trảo của Tuân Tu đang nhắm vào cổ họng hắn, chỉ cần Tuân Tu không biến chiêu, tất nhiên sẽ bị một đao của hắn cắt đứt cả bàn tay.
Trong mắt Tuân Tu hiện lên vẻ khác lạ, không nghĩ tới Lục Tiểu Thiên ứng biến cũng nhanh như vậy, muốn trực tiếp đánh trúng chỗ yếu hại của Lục Tiểu Thiên đã không hiện thực. Tuân Tu cũng lùi lại tránh né, tay phải buông xuống.
Lục Tiểu Thiên cũng biến chiêu theo sát, bất quá một cái tay khác của Tuân Tu lại dùng một góc độ không thể tưởng tượng nổi, nhìn qua giống như là không có xương cốt đánh về phía vùng đan điền của Lục Tiểu Thiên. Cánh tay duỗi dài ra, tựa hồ tu luyện một loại nhu cốt công nào đó.
Lục Tiểu Thiên thất kinh nhưng không sợ, tay trái như thiểm điện chộp về phía đối phương. Ở khoảng cách gần như vậy cơ hồ không tìm thấy tu sĩ đồng giai nào có tốc độ vượt qua hắn, lực lượng lục giai đỉnh phong Thể Tu bộc phát, cộng thêm tu vi Trúc Cơ tầng mười của hắn, tốc độ nhanh tới mức hoa mắt.
Tuân Tu sắc mặt cũng cả kinh, cổ tay kéo căng ra, lại bị Lục Tiểu Thiên tóm gọm. Năm ngón tay của Lục Tiểu Thiên như là thiết trảo gắt gao nắm chặt lấy lão ta.
Rất nhanh, Lục Tiểu Thiên nhướng mày, cảm giác nắm lấy cổ tay Tuân Tu hoàn toàn không giống như đang bắt lấy cánh tay người. Trên cổ tay của đối phương không ngờ lại nổi lên một tầng hắc sắc lân phiến, vô cùng trơn trượt. Hơn nữa lực đạo của Tuân Tu không ngờ còn vượt qua cả lục giai Thể Tu, thật là cực kì quái dị. Nếu không phải hắn lần này tu vi đã đột phá lần nữa, dưới sự giãy giụa như vậy, sợ rằng đối phương đã thoát khỏi tay hắn rồi.
Dưới khoảng cách gần như vậy, Liệt Địa đao trên tay Lục Tiểu Thiên ngược lại trở nên bất tiện. Dù sao Lục Tiểu Thiên cũng không phải là người tinh thông đao pháp, hắn chỉ truy cầu tốc độ cực nhanh, cùng với đao ý công kích cường hoành. Nhưng đao pháp cận thân lại không am hiểu lắm. Trong lòng Lục Tiểu Thiên khẽ động, liền trực tiếp vứt bỏ Liệt Địa đao qua một bên.
Hai người quyền đấm cước đá, Lục Tiểu Thiên lần nữa giữ chặt tay phải còn lại của Tuân Tu. Nhưng khóe miệng Tuân Tu lại lóe qua một tia cười quỷ dị. Hai tay đột nhiên vươn dài hơn mức bình thường, giống như là độc xà đang giương cao cổ, năm ngón tay chụm lại, giống như là đầu xà, trùng trùng điệp điệp cắn về phía Lục Tiểu Thiên. Một tay cắn về nơi yếu hại trái tim hắn, một tay cắn về phía đan điền của Lục Tiểu Thiên.
Trong lòng Lục Tiểu Thiên giật mình, không nghĩ tới Tuân Tu lại còn có thủ đoạn này, hiển nhiên là có chút ngoài ý liệu của hắn. Trước đó hắn vẫn luôn giữ chặt tay trái của Tuân Tu, nhưng lão vẫn nhẫn nhịn không phát, thẳng tới lúc này khi hai tay đều bị hắn giữ chặt mới bùng phát. Lục Tiểu Thiên cũng có chút khinh suất, hắn lúc này phải lo được lo mất, trong lúc vội vàng, khó có thể đồng thời cùng một thời gian ứng phó hai đòn tập kích này. Vô luận là đan điền, hay là vị trí trái tim đối với tu tiên giả mà nói thì đều là nơi yếu hại.
Tung ra một kích súc thế như vậy, Tuân Tu đúng là kẻ lắm mưu nhiều kế. Lão biết Lục Tiểu Thiên chiến lực phi phàm, cho dù là Viên Hạo của Cổ Kiếm Tông, hay là Mông Vũ những tu sĩ đối địch với Lục Tiểu Thiên đã nói ra một số lời để hạ thấp hắn. Nhưng mọi chuyện không thể nào không có nguyên do, danh tiếng của hắn không phải tự nhiên mà có, việc gì cũng có hư có thực. Người có thể giết cho mấy chục tên Phi Kỵ chiến sĩ máu chảy thành sông thì nào có phải là kẻ dễ đối phó. Cho dù là lão tự nhận lực lượng nhục thân kinh người, trong cận chiến cũng khó gặp địch thủ. Nhưng lão cũng không nghĩ tới sau khi bản thân đã tu luyện loại công pháp cổ quái đó, lực lượng của Lục Tiểu Thiên vẫn còn trên lão một bậc. Nếu không phải công pháp trên khối hắc sắc lân phiến đó có chỗ đặc thù, lão hiện tại đã không còn năng lực nào để phản kháng.
Nhưng hiện tại, phải nhìn xem tên Lục Tiểu Thiên có thể ứng phó như thế nào. Tuân Tu cười hung ác. Vô luận là vị trí trái tim hay là đan điền, chỉ cần lão đánh trúng một nơi, thì người này có mạnh hơn nữa, cho dù trên người có mặc nhuyễn giáp có thể phòng ngự sát thương do đao kiếm pháp khí gây nên, nhưng cũng không thể nào hoàn toàn tiêu trừ đi lực xuyên thấu của một kích này. Lục Tiểu Thiên cho dù không chết, không trọng thương, lại hoặc là chỉ bị thương nhẹ, động tác cũng sẽ bởi vì đòn công kích này mà xuất hiện trạng thái ngưng trệ ngắn ngủi. Cho dù chỉ là trong chớp mắt, cũng đã đủ để lão cho Lục Tiểu Thiên một kích trí mạng.
"Có thể ép ta tới mức độ như vậy, ngươi cũng đủ để kiêu ngạo rồi. Nhưng tựa hồ ngươi cũng không hề lợi hại như trong lời đồn kia!" Trên mặt Tuân Tu lóe qua một tia đắc ý. Lục Tiểu Thiên danh chấn Vọng Nguyệt tu tiên giới không ngờ lại chết trong tay lão, nghĩ đến cũng thật khiến cho lão hưng phấn.
"Vậy sao?" Lục Tiểu Thiên cười lạnh một tiếng.
Nhìn thấy vẻ mặt Lục Tiểu Thiên không hề hoảng sợ, Tuân Tu nhất thời cảm thấy có chút bất ổn, nhưng lại không biết loại cảm giác này xuất phát từ đâu. Đột nhiên, một cỗ đao khí sắc bén lao tới, một kích đánh về phía đan điền của Lục Tiểu Thiên lại giống như đánh lên thân thanh kim đao kia. Thanh kim đao trước đó bị Lục Tiểu Thiên ném đi lại không hiểu vì sao lúc này lại xuất hiện giữa hai người họ. Một kích vốn đánh vào đan điền của Lục Tiểu Thiên lúc này lại đánh lên trên thanh kim đao đó.