Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 497 - Chương 497: Giáo Huấn Cho Sự Tự Đại

Chương 497: Giáo huấn cho sự tự đại Chương 497: Giáo huấn cho sự tự đại

Keng một tiếng, như là kim thạch giao kích. Trong lòng Tuân Tu lạnh lẽo, việc đã đến nước này, lão cũng như là tiễn rời cung không thể quay đầu, chỉ có thể cắn răng tiếp tục kiên trì. Một đòn súc thế bộc phát như vậy của lão vẫn không phải là đối thủ của Lục Tiểu Thiên, đợi khi Lục Tiểu Thiên lấy lại tinh thần, lão càng không có khả năng phản kháng. Ngoại trừ một kích tất sát vào vị trí đan điền ra, một kích đánh về vị trí trái tim cũng là chỗ yếu hại, lão đồng dạng vẫn còn cơ hội lật bàn.

Trên thực tế Lục Tiểu Thiên xác thực cũng không thể nào cùng lúc tránh né hai đòn công kích đồng thời của Tuân Tu. Thực lực Tuân Tu tuyệt đối không yếu, thậm chí trong số những tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà hắn giao đấu qua, thực lực của lão có lẽ không phải là mạnh nhất, nhưng tuyệt đối là một trong những người quỷ dị nhất, hơn nữa tâm cơ thâm trầm cũng vượt xa ngoài dự liệu của hắn.

Bất quá dưới khoảng cách gần, lực bạo phát của Lục Tiểu Thiên vẫn là cực kỳ đáng sợ. Cho dù không thể nào né tránh toàn bộ công kích của Tuân Tu, nhưng vẫn có thể tránh khỏi chỗ yếu hại. Khi công kích của Tuân Tu nhắm vào ngực hắn, Lục Tiểu Thiên cũng đã hơi lệch người đi vài tấc.

Bùm một tiếng, một kích của Tuân Tu đánh lên trên người Lục Tiểu Thiên, giống như đánh lên một khối đá rắn chắc vô kiên bất toái. Không, thậm chí còn cứng hơn cả đá vài phần.

"Lục giai Thể Tu!" Trong mắt Tuân Tu lóe qua một tia thần sắc hoảng sợ, lão rất rõ ràng lực lượng một kích của bản thân. Tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường nhận một kích của lão, chắc chắn xương cốt sẽ vỡ vụn. Cho dù không trực tiếp đánh trúng chỗ yếu hại, nơi gần vị trí trái tim, nhưng cỗ lực xung kích to lớn kia cũng đủ để chấn thương nội phủ.

Chỉ là trên mặt cái tên Lục Tiểu Thiên trước mắt không hề có chút biểu hiện đau đớn nào, loại năng lực phòng ngự này mạnh tới kinh người. Ngoại trừ kiện pháp khí phòng ngự cực mạnh hắn mặc trên người ra, nhục thân cường hãn cũng rất trọng yếu.

"Đây chính là sát chiêu của người? Đáng tiếc vẫn còn kém chút hỏa hầu." Lục Tiểu Thiên hất hai tay Tuân Tu ra, nhấc chân hung hăng đạp về phía bụng lão.

Thân thể Tuân Tu mềm mại giống như không xương, phần eo uốn éo, tránh khỏi một đạp cực mạnh của Lục Tiểu Thiên. Ngược lại còn xoay người tung chân đá về phần eo Lục Tiểu Thiên, cái chân mềm mại không xương giống như một sợi roi, khi đá mạnh ra không khí như có tiếng sấm rền.

Lục Tiểu Thiên bình tĩnh ngăn lại một cước này. Nhìn thấy thanh Liệt Địa Đao bên cạnh như hổ đói rình mồi, Tuân Tu làm sao không biết khi Lục Tiểu Thiên đang cùng lão giao thủ, đồng thời còn có thể nhất tâm nhị dụng khống chế chuôi đan nguyên pháp khí này. Lão cũng không dám kéo dài khoảng cách với Lục Tiểu Thiên, cận thân chiến đấu, dùng thân thể làm vũ khí là sở trường của lão. Ngay cả cái này cũng đánh không thắng Lục Tiểu Thiên, kéo dài khoảng cách, thì chẳng khác nào là muốn chết. Tuân Tu lúc này giống như là một đầu độc xà to lớn, gắt gao quấn chặt lấy Lục Tiểu Thiên không buông.

Lục Tiểu Thiên càng đánh càng giận, lực đạo của hắn còn lớn hơn Tuân Tu, năng lực chịu đòn cũng mạnh hơn. Nhưng loại chiến kỹ cận thân chiến đấu này của Tuân Tu rõ ràng là cao hơn hắn một bậc. Loại cảm giác này có chút giống với lúc chiến đấu với ngân giáp nữ tử của Khoa bộ tộc kia. Pháp lực của hắn cộng thêm lực lượng nhục thân, đồng dạng mạnh hơn ngân giáp nữ tử một bậc, nhưng khi chiến đầu hắn cũng không thể nào dễ dàng hạ được ngân giáp nữ tử kia. Ngân giáp nữ tử đó không chỉ có thương ý lợi hại, hơn nữa thương pháp càng vô cùng tinh diệu. Chỉ là hiện tại Tuân Tu lại đi một con đường cực đoan khác, cận thân công kích chi thuật.

Nhưng Lục Tiểu Thiên rất nhanh đã tìm được phương pháp ứng phó khi giao thủ với đối phương, đó chính là khí lực của đối phương không thể nào kéo dài hơi như hắn. Với thể lực và pháp lực hiện tại của hắn, khẳng định có thể chịu đựng được nhiều công kích hơn đối phương.

Khi đã hiểu rõ việc này, Lục Tiểu Thiên cũng không hoàn toàn tránh né toàn bộ công kích của Tuân Tu, chỉ cần không trực tiếp đánh trúng chỗ yếu hại, Lục Tiểu Thiên sẽ không hề né tránh, trực tiếp ngạnh tiếp một kích đó. Sau đó tung lại một quyền hoặc là một cước vào chỗ yếu hại của đối phương.

Đối với việc Lục Tiểu Thiên đột nhiên thay đổi phong cách chiến đấu, Tuân Tu cũng có chút trở tay không kịp. Tốc độ công kích của Lục Tiểu Thiên quá nhanh, có những lúc lão căn bản không tránh né kịp. Cho dù không phải là đánh trúng chỗ yếu hại, nhưng với thực lực của hắn, lão cũng có loại cảm giác đau nhức.

Nhưng Tuân Tu chung quy vẫn chiếm thượng phong trong thuật cận thân chiến đấu, luôn luôn vào lúc nguy cấp vẫn có thể tránh né kịp thời.

Phanh phanh phanh, hai người quyền cước qua lại như là điện quang hỏa thạch. Tuân Tu một kích đánh trúng Lục Tiểu Thiên hơn mười lần, vào lúc nguy cấp tránh khỏi mấy lần công kích của Lục Tiểu Thiên. Bất quá cho dù thành công tránh đi, nhưng nhiều lần vận dụng bí pháp khiến cho Tuân Tu tiêu hao cực kỳ lớn.

Ầm! Lục Tiểu Thiên lên gối nhanh như thiểm điện trúng vào bụng Tuân Tu, lão ta kêu thảm một tiếng, thân thể như là đạn pháo bắn ngược ra sau.

Lục Tiểu Thiên giống như là báo săn mồi nhảy vọt tới, bắt lấy chân Tuân Tu, xoay một vòng rồi ném thân thể không phải quá cường tráng của lão vào dưới một góc đại thụ thô to. Bùm một tiếng, cây đại thụ thô to đó ca sát một tiếng đứt gãy. Lục Tiểu Thiên gương mặt lạnh lùng nhấc Tuân Tu lên, quăng đi quăng lại mấy lần, ném cho Tuân Tu lúc này đã không còn ra hình người.

Sau đó Lục Tiểu Thiên thuận tay thu lấy túi trữ vật của Tiền Đại Lễ và Tuân Tu vào tay, trực tiếp ném tàn thể của Tuân Tu như ném phế thải qua một bên. Về phần nguyên thần đã bỏ chạy trong cơ thể Tuân Tu, bị Lục Tiểu Thiên búng tay bắn ra Lôi Võng thuật bao lại chặt chẽ. Lão hét thảm lên mấy tiếng, sau đó liền hóa thành tro bụi. Lục Tiểu Thiên trực tiếp dùng Hỏa Cầu Thuật đốt thi thể hai người thành tro.

Lục Tiểu Thiên lau đi vết máu trên khóe miệng, không chút chần chừ nhắm về phía phương hướng khí tức đại chiến còn lưu lại giữa Lạc Thanh và Phi Kỵ bộ tộc. Tình hình giao thủ với Tuân Tu vừa rồi như một bức họa sống động xuất hiện lại trong đầu hắn. Trận chiến vừa rồi là một trong những trận chiến đấu nguy hiểm chật vật nhất mà hắn từng trải qua. Rất nhiều lần Tuân Tu công kích vào chỗ yếu hại của hắn, chính hắn lúc đó cũng ngửi thấy được mùi vị tử vong. Không thể không nói, thuật cận chiến của Tuân Tu xác thực vô cùng lợi hại, hơn nữa thủ đoạn vô cùng quỷ dị, nếu không phải thực lực hắn vượt xa đối phương, dưới loại đấu pháp cự ly gần như vậy cơ hồ đã bị đối phương đắc thủ.

Dù là như vậy, hắn cũng bị Tuân Tu liên tục đánh trúng không dưới chục lần. Nếu không phải hắn đủ cường hãn, đổi lại một tu sĩ khác tám chín phần mười là chống đỡ không nổi, phỏng chừng đã bị lão trực tiếp đánh chết rồi. Xem ra kỳ ngộ của tên Tuân Tu này cũng không đơn giản, trước đó lão cũng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ bình thường. Mấy năm nay không ngờ lại trở nên đáng sợ tới mức độ như vậy.

Lục Tiểu Thiên lau đi vết máu nơi khóe miệng, nói cho cùng vẫn là do hắn có chút khinh địch. Từ sau khi đột phá tới Trúc Cơ tầng mười, thực lực đại tăng, lại cộng thêm thực lực lục giai Thể Tu đỉnh phong. Trong lòng không khỏi sản sinh ra một loại suy nghĩ dưới Kim Đan kỳ khó gặp địch thủ. Chỉ là tu tiên giới rộng lớn bao la, người có kỳ ngộ không biết bao nhiêu. Hơn nữa khi quyết đấu sinh tử, không phải chỉ dựa vào thực lực của một người. Thời cơ xuất thủ, so bì tâm cơ của song phương, cũng có khả năng cải biến sự chênh lệch thực lực của hai người. Cuộc chiến sinh tử giữa hắn và Tuân Tu chính là như vậy.

Ưu thế cận thân chiến đấu với Tuân Tu đã được lão phát huy tới cực hạn, vô cùng tinh tế. Lục Tiểu Thiên lại lần nữa tự coi lại bản thân mình. Hắn cảm thấy bản thân không thể nào bằng được Tuân Tu loại tu sĩ đi con đường chuyên tu Thể Tu về việc cận thân chiến đấu, còn khoảng cách hơi gần cũng không bằng ngân giáp nữ tử, và tên Miêu Thiên tu luyện Viêm Ma Yêu Đao kia. Cự ly xa thì hắn còn có thể lợi dụng đan nguyên Hoả Giao tiễn áp chế đối thủ đồng giai.

Chỉ là tiễn thuật của hắn một khi gặp phải cao thủ tiễn đạo, cũng đồng dạng chỉ có thể bị thua thiệt. Nhưng đối với điều này Lục Tiểu Thiên cũng chỉ có thể cười khổ mà thôi. Tổng hợp chiến lực của hắn cũng coi như tương đối mạnh mẽ, không có nhược điểm rõ ràng. Nếu không lúc cận chiến vừa rồi mà hơi yếu thế một chút thì hôm nay đã bị Tuân Tu đắc thủ rồi. Trên thực tế Tuân Tu cũng đánh trúng hắn rất nhiều lần, nhưng từ đầu tới cuối, Lục Tiểu Thiên chỉ đánh trúng Tuân Tu có vài lần. Đối với Lục Tiểu Thiên mà nói, lấy thực lực và phòng ngự của Tuân Tu hiện, hắn chỉ cần đánh trúng Tuân Tu một lần là có thể lấy đi tính mạng lão rồi.

Thông qua lần giao thủ này với Tuân Tu, Lục Tiểu Thiên cũng xem xét lại vấn đề của bản thân, thu lại tâm lý có chút tự đại sau khi bước vào Trúc Cơ tầng mười. Sư Tử vồ Thỏ còn phải dùng toàn lực, càng huống chi là địch nhân trong tu tiên giới càng hung hãn xảo trá hơn gấp trăm lần. Nếu như lúc bắt đầu hắn không áp sát quá gần Tuân Tu, cho dù không có Băng Phách Huyền Âm, với thực lực của hắn, muốn giải quyết Tuân Tu cũng không tốn bao nhiêu thời gian, càng không cần phải bị thương giống như hiện tại. Cùng Tuân Tu cận thân chiến đấu, chẳng khác nào dùng sở đoản của bản thân đi khiêu chiến sở trường của Tuân Tu.
Bình Luận (0)
Comment