Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 498 - Chương 498: Cường Địch Như Mây

Chương 498: Cường địch như mây Chương 498: Cường địch như mây

Khí tức chiến đấu của Lạc Thanh và Phi Kỵ bộ lạc lưu lại hết sức rõ ràng, Lục Tiểu Thiên thậm chí không cần cố ý đi tìm, liền có thể dọc theo ba động pháp lực rõ ràng này một đường đuổi theo, thuyền Thanh Phong trên không trung dùng tốc độ cực nhanh lao về phía trước.

Ngoài xa xa, một đội Phi Kỵ bộ lạc đang chạy về phía trước, tựa hồ không hề chú ý tới hắn. Lục Tiểu Thiên biến sắc, nhìn phương hướng lẽ nào cũng nhắm về phía Lạc Thanh? Chi tiểu đội Phi Kỵ bộ lạc này cũng là người quen cũ của hắn, không ngờ lại là tu sĩ của Khoa bộ tộc, chỉ là không biết những người lúc trước vây quét hắn có nằm trong chi tiểu đội này không.

Trên mặt Lục Tiểu Thiên mang theo một tia lãnh ý, tốc độ không giảm. Vô luận như thế nào, hội hợp với Lạc Thanh trước rồi nói. Lạc Thanh vì báo thù cho hắn, mà liều chết với người của Phi Kỵ bộ lạc, hắn sao có thể ngồi nhìn Lạc Thanh lọt vào trong trùng vây? Nhưng cho dù lần nữa hắn bị hãm vào trong vòng vây của Phi Kỵ bộ lạc cũng không sao, cùng lắm thì mang theo Lạc Thanh giết ra ngoài là được. Trước đó hắn còn có thể mang theo một Đông Phương Nghi đang bị trọng thương giết ra một con đường máu, hiện tại thực lực càng mạnh hơn xưa nhiều, làm sao lại không thể.

Chính trong quá trình Lục Tiểu Thiên đang lao tới trước. Đột nhiên, một cỗ pháp lực ba động hãi nhân truyền đến, có lẽ là nói hai cỗ khí tưc pháp lực hoàn toàn khác biệt mới đúng, tu sĩ Kim Đan kỳ! Trong lòng Lục Tiểu Thiên kinh hãi, là tu sĩ Kim Đan kỳ đang chiến đấu.

Lục Tiểu Thiên vội vàng từ trên không trung hạ xuống mặt đất, thu liễm khí tức trên người tới cực hạn, tận lực không để cho bất cứ ai phát hiện. Dù sao hiện tại còn không biết là tu sĩ Kim Đan kỳ bên phe nào đang chiếm thượng phong. Nếu như tu sĩ Kim Đan kỳ của Dị vực lợi hại hơn, phỏng chừng cũng sẽ không ngại tiện tay diệt trừ luôn hắn.

Lục Tiểu Thiên hạ xuống mặt đất trong lòng nóng nảy, đợi không qua bao lâu, hắn cẩn thận đi về phía trước. Dù sao vừa rồi cũng có một tiểu đội Phi Kỵ bộ lạc bay về phía phương hướng của Lạc Thanh, còn không biết tình hình bên chỗ Lạc Thanh như thế nào.

Lúc này tuy rằng xuất hiện cuộc chiến của tu sĩ Kim Đan kỳ, Lục Tiểu Thiên vẫn cực kỳ cẩn thận đi về phía phương hướng của Lạc Thanh. Cho dù là ở dưới mặt đất, tốc độ lao đi của hắn cũng tuyệt đối không chậm.

Tuy rằng nhìn không thấy bóng dáng của đối phương, nhưng âm thanh giống như tiếng sấm nổ trên không trung lại liên tiếp vang lên, khí tức cuồng bạo thuộc về tu sĩ Kim Đan kỳ tràn ngập trong không trung như gió lốc cuốn qua, khiến trong lòng Lục Tiểu Thiên rung động không thôi. Cũng may không hề xuất hiện bóng dáng của hai người đó, hai cỗ khí tức cũng đã chầm chầm đi xa, hiển nhiên là đã rời khỏi nơi này, Lục Tiểu Thiên hít sau một hơi, đề thăng tốc độ lao tới trước.

Hô hô, trên bầu trời, đại đội Phi Kỵ bộ lạc, ngoài ra còn có mấy tu sĩ Dị vực khác. Nếu như Lục Tiểu Thiên sớm một bước chạy tới đây, nhất định có thể phát hiện hiện trường lại có không ít người quen.

Tam đại cao thủ Trúc Cơ kỳ lúc trước Miêu Thiên, Xà Nữ, còn có Toái Đao.

Hơn hai mươi tên Phi Kỵ bộ lạc, ngoài ra còn có một tên hắc tráng hán tử thân cao chín thước giống như là một cái thiết tháp, tay cầm một cây đoản tiên (roi ngắn) xích kim sắc dày nặng.

Ngoài ra còn có một nam tử đầu trọc mập mạp khác mặc y phục khoe ra bộ ngực to lớn của mình, trên thân có một con yêu vật Hạt Xà (Bò cạp rắn) cực kỳ hiếm thấy. Với một thân hình mãng xà đầy hoa văn thô to như bắp chân một người trưởng thành, dài bảy thước không giống như mãng xà bình thường, ngược lại còn thô to hơn nhiều. Phần đầu chính là một cái đầu hạt tử (bò cạp), hai cái kìm bò cạp trước đưa ra đồng dạng cũng cực kỳ sắc bén. Con Hạt Xà đó nằm cuộn tròn trên thân mập mạp đầu trọc, đôi mắt âm lãnh giống như là độc xà vậy. Nhưng trên gương mặt mủm mỉm của nam tử đầu trọc mập mạp này lại đang mỉm cười, giống như là một tôn Phật Di Lặc.

Mà Lạc Thanh, còn có sáu bảy tên tu sĩ đều bị vây ở giữa. Váy xanh trên người Lạc Thanh đã bị rách đi mấy phần, mơ hồ có chút huyết tích. Bờ môi vốn sạch đẹp cũng đang có một tia huyết tích. Nhưng đối mặt với nhiều người như vậy, Lạc Thanh vẫn không hề có một tia sợ hãi. Váy xanh trên người tung bay trong gió, biểu tình trên mặt giống như là mây gió thoáng qua, vô cùng lạnh lùng.

Trong mấy người còn lại, có bốn người là tu sĩ Cổ Kiếm Tông, hai nam hai nữ, còn có ba người La Khang, Triệu Trung, Điền Tĩnh của Linh Tiêu Cung.

Lúc này nhìn thấy đám tu sĩ Dị vực đang bao vây xung quanh, sắc mặt mọi người đều trắng bệch.

"Phục Ma Kim Tiên Hạng Thiết Tháp bài danh thứ ba trong liên minh tu sĩ Dị vực!"

"Viêm Ma Yêu Đao Miêu Thiên bài danh thứ bảy!"

"Còn có cái tên nam tử đầu trọc mang theo Hạt Xà bên người kia, hẳn là Thiên Ảnh Hạt Xà Độc Di Lặc! bài danh thứ tám!"

Mấy tên tu sĩ còn lại cũng tuyệt không đơn giản. Toái Đao, Xà Nữ có thể cùng những người này đứng song song với nhau, chỉ riêng khí tức cũng đã cực mạnh, làm sao có thể lại là một tên xoàng xĩnh?

Mà trước mắt một mình Lạc Thanh, tuy rằng cũng là nữ đệ tử thiên tài của Cổ Kiếm Tông. Vốn đang bế quan bên trong Cổ Kiếm Tông, gần bốn năm năm nay mới giết ra ngoài. Từ đó thế không thể nào ngăn cản được, truy giết tu sĩ Trúc Cơ kỳ đối địch như là rơm rạ, người bên cạnh không hề biết được Lạc Thanh rốt cuộc đã giết chết bao nhiêu tu sĩ đối địch, chỉ là từ trận thế trước mắt mà nói, sợ rằng vượt xa trong lời đồn không ít.

"Nghe nói trong tu sĩ Trúc Cơ kỳ ở Vọng Nguyệt giới, lại có một cao thủ tuyệt đỉnh quật khởi, đặc biệt chạy tới nhìn xem, không nghĩ tới lại là một mỹ nhân yêu kiều. Mỹ nhân kia, ta nói ngươi chết đi như vậy không khỏi có chút quá đáng tiếc, hay theo đi theo hòa thượng ta đi. Cùng hòa thượng ta sinh sống khoái khoái lạc lạc luôn nửa đời còn lại, hòa thượng ta có thể bảo vệ cho ngươi một mạng." Độc Di Lặc cười rộ lên, gương mặt mập mạp cười híp lại, con mắt chỉ còn một đường kẽ.

"Hòa thượng giả, thu lại bộ dạng kia của ngươi cho lão tử, nhìn thấy thật khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn. Nếu không đừng trách lão tử sau khi thu thập xong nữ tử kia lại quay qua thu thập luôn ngươi." Hạng Thiết Tháp mang theo giọng nói bất mãn liếc nhìn Độc Di Lặc một cái.

"Hạng Thiết Tháp, ngươi có ý tứ gì, đừng quên nàng ta là tu sĩ của Vọng Nguyệt giới, hơn nữa còn có danh tiếng rất lớn, đệ tử thiên tài thực lực đỉnh tiêm của Cổ Kiếm Tông. Ngươi muốn vì một tên tu sĩ của Vọng Nguyệt giới mà động thủ với ta?" Trong ánh mắt Độc Di Lặc hiện lên một tia thần sắc hung ác.

"Chớ giở những trò này với lão tử, quản ngươi là người của trận doanh nào, nếu chọc cho lão tử không thoải mái ta vẫn đánh ngươi như thường. Nếu không phục, tùy thời có thể tới tìm lão tử đánh một trận là được." Hạng Thiết Tháp hừ một tiếng, kim hồng sắc đoản tiên thô to vụt một tiếng rõ to trong không khí, một bộ dạng mặc kệ mặt mũi đối phương.

"Thật vất vả mới có thể vây khốn được đệ tử thiên tài của Cổ Kiếm Tông danh xưng Nguyệt Linh Kiếm Thể này, hôm nay không có thời gian chơi với ngươi, ngày khác ta lại lãnh giáo một chút."

Độc Di Lặc ánh mắt lóe lên, thần sắc cũng có vài phần e ngại Hạng Thiết Tháp. Dù sao thanh danh của mọi người không phải tự nhiên mà có, có thể bài danh thứ ba trong liên minh tu sĩ Dị vực, xác thực đã là nhân vật đỉnh phong trong tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Khoảng cách với hai người trước cũng không có khác biệt bao nhiêu. Y mặc dù là thiên kiêu của Tinh Túc tu tiên giới, nhưng đối mặt với tên Thiết Tháp này, vẫn có vài phần sợ hãi.

"Nghe danh Phi Kỵ bộ lạc hiếu chiến đã lâu, rất hay sử dụng chiến thuật lấy nhiều đánh ít, có dám tiến lên chiến một trận!" Khi hai người Hạng Thiết Tháp và Độc Di Lặc tranh chấp, Lạc Thanh lại không hề muốn nghe hai người họ tiếp tục hồ nháo, trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, trực chỉ vào vị trí của Phi Kỵ bộ lạc.

"Như ngươi mong muốn!" Một nam tử trung niên trên lưng Yêu Sư Thú (Điểu Sư) tên Điệt Dung nghe vậy liền nổi giận. Huynh trưởng của y bài danh chỉ có hai mươi chín bên trong liên minh tu sĩ tam đại Dị vực. Nhưng có thể đạt được thứ hạng này trong vô số tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thủ đoạn của họ cũng đều vô cùng kinh người. Trước đó không ngờ lại bị nữ tử trước mặt này tập kích một kiếm giết chết. May mà phụ cận có một đội đồng tộc khác đuổi tới, nếu không bọn họ cũng không thể chạy thoát được dưới kiếm của nữ tử này. Hiện tại Lạc Thanh lại lần nữa buông lời khiêu khích, Điệt Dung thân là Phi Kỵ bộ lạc nhất tộc, làm sao còn có thể nhịn được nữa.
Bình Luận (0)
Comment