Chương 499: Nguyệt Linh Kiếm
Chương 499: Nguyệt Linh Kiếm
Trong tiếng kêu bén nhọn của Bạch Đầu Quán, lại có một đội hơn hai mươi Phi Kỵ chiến sĩ chạy tới.
"Linh cầm Bạch Đầu Quán, các ngươi là người của Khoa bộ tộc!" La Khang, đám người Hầu Tam Thông lúc này đã ôm lòng quyết tử. Nhưng ánh mắt Lạc Thanh lúc này lại trở thành băng hàn hơn nhiều, cả người giống như một thanh kiếm linh động thoát tục, không có loại sắc bén kinh người, cho người ta một loại cảm giác linh động giống như ánh nguyệt quang vậy. Khí chất linh động giống như ánh nguyệt quang tán phát ra, cho người một loại cảm giác thủy ngân tả địa không đâu không có, lúc này toàn bộ người đều sắc mặt biến đổi, phảng phất như loại khí chất này bao phủ toàn bộ nơi này, đều nằm trong phạm vi kiếm ý của đối phương.
*Thủy ngân tả địa: thành ngữ của TQ, thủy ngân đổ xuống đất liền thấm vào trong đất, ý là không gì cản nổi, ở đâu cũng có.
"Không sai, chúng ta chính là người của Khoa bộ tộc, Lạc cô nương đã giết chết không ít người của Khoa bộ tộc ta. Hôm nay đặc biệt tới tìm cô nương thỉnh giáo một phen." Khoa Sâm dẫn đội chính là một trong những người trước đó tham dự vây công Lục Tiểu Thiên, lúc này sắc mặt trầm xuống nhìn nữ tử váy xanh trước mặt nói.
"Tám năm trước, các ngươi vây công một thanh niên tóc bạc. Thanh niên tóc bạc này còn là một người hai chân đã tàn phế, đã từng nghĩ tới phải trả nợ không?"
Gương mặt Lạc Thanh lạnh lùng, sau sự việc đó, nàng trăm phương nghìn kế để đi nghe ngóng. Từ Ngô Nghiên, Bành Đại Dụng, còn có mấy tên tu sĩ chạy thoát trở về từ trong khe nứt, cũng coi như biết rõ đại khái một số tình hình ngày đó. Thông qua sự xuất hiện của một số phi cầm lúc đó, cũng có thể suy đoán ra đại khái là mấy Phi Kỵ bộ tộc tham dự vào trận đại chiến vây công Lục Tiểu Thiên ngày đó.
Mấy năm nay, Lạc Thanh cũng giết chết không ít người của Phi Kỵ bộ lạc, từ trong số lời nói rải rác của những tu sĩ đối địch đơn lẻ, cũng có thể liên tiếp kết nối lại từng sự kiện để hình dung ra tình hình cụ thể lúc đó. Tuy rằng nghe được Lục đại ca lại vì một bạch y nữ tu sĩ bị trọng thương mà lựa chọn dấn thân mạo hiểm, trong lòng Lạc Thanh có chút cảm giác đau đớn. Chỉ là nghĩ tới Lục đại ca thảm tử dưới sự vây công của Phi Kỵ bộ lạc, chiến đấu tới chết, Lạc Thanh liền cảm thấy trong lòng có một sự quặn đau trước nay chưa từng có. Cho dù là sư tôn, đại ca đều muốn nàng lưu lại trong tông môn, để chuẩn bị cho việc kết đan, nhưng nàng vẫn khư khư cố chấp đi ra khỏi tông môn. Mấy năm nay, nàng đi khắp nơi tìm người của Phi Kỵ bộ lạc để báo thù. Vật đổi sao dời, mấy năm đã qua đi, Nguyệt Linh Kiếm Thể của nàng đã nhuốm không ít máu tươi của tu sĩ Phi Kỵ bộ lạc, mảnh sát ý trong lòng tựa hồ cũng đã nhạt đi ít nhiều. Duy nhất chưa từng phai nhạt chính là sự rung động sâu trong tận đáy lòng một mực được nàng chôn giấu từ lúc tu vi Luyện Khí kỳ đến bây giờ.
Nghe thấy Lạc Thanh nhắc đến tên thanh niên tóc bạc kia, Khoa Sâm và mấy người bên cạnh y tham dự qua trận đại chiến đó, không ai mà không biến sắc, tựa hồ lại nhớ đến một trận chiến đáng sợ kia.
Ngay cả Miêu Thiên, Toái Đao, Xà Nữ mấy tên từ giao thủ qua với Lục Tiểu Thiên, lúc này sắc mặt cũng hơi tái đi.
"Không sai, lúc trước các ngươi dựa vào nhiều người, vây công Lục sư huynh của Linh Tiêu Cung ta lại nói như thế nào. Lẽ nào chỉ có các ngươi giết người, không cho chúng ta giết ngược lại sao?" La Khang nhìn thấy tình hình trước mắt căn bản không thể nào cải biến được nữa, lúc này cũng lớn tiếng phản bác lại, cùng lắm thì chỉ là chết, còn không bằng chiến đấu thống khoái một lần, còn hơn là co rụt lại sợ hãi.
"Trận doanh bất đồng, gặp mặt trên chiến trường tự nhiên là ngươi chết ta sống. Nếu như đã gặp nhau trên chiến trường thì cũng không cần phải nhiều lời. Bất kẻ ngươi là lẻ loi một mình, hay là thiên quân vạn mã, Khoa bộ tộc ta vẫn chiến không lùi!"
Khoa Sâm đang định động thân ra chiến, hai cỗ khí tức dọa người lại cuốn đến. Động tĩnh chiến đấu của tu sĩ Kim Đan kỳ quá mức kinh người, không chỉ Lục Tiểu Thiên bị kinh sợ, ngay cả bọn họ, cũng đồng thời có cảm giác như vậy.
"Là tu sĩ Kim Đan kỳ đang chiến đấu!" Toàn bộ tu sĩ đều chợt tỉnh ngộ. Cho dù động tĩnh này tới đi cũng vội vàng, nhưng lại khiến trong lòng mọi người vô cùng căng thẳng. Bọn họ cũng lo lắng giống y như Lục Tiểu Thiên, vạn nhất tu sĩ Kim Đan kỳ của Vọng Nguyệt giới giành thắng lợi, đối với bọn họ chẳng khác nào là tai họa diệt vong. Đừng nhìn bọn họ ở đây có không ít người đều là thiên kiêu trong tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhưng cộng hết lại cũng không đủ cho một tu sĩ Kim Đan kỳ giết. Cho dù không phải tu sĩ Kim Đan kỳ của Vọng Nguyệt giới thắng lợi, nhưng tu sĩ Kim Đan kỳ chiến đấu cũng không thể xem thường, lỡ như chiến đấu lan tới nơi này, cỗ pháp lực ba động khủng bố đó, cũng đủ tạo thành đả kích mang tính hủy diệt với mọi người ở đây.
"Giết, treo thưởng cho nữ tử trước mắt này đã lên tới một viên Ngưng Kim đan, mọi người còn đợi cái gì nữa?"
Trong mắt Độc Di Lặc lập tức bạo phát ra sát cơ, thân thể mập mạp trên không trung như bão táp lao tới. Lạc Thanh thân là đệ tử thiên tài của đệ nhất đại tông môn Cổ Kiếm Tông của Vọng Nguyệt giới. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, chắc chắn sẽ trở thành một tu sĩ Kim Đan kỳ. Tam đại liên minh đã treo thưởng Lạc Thanh tới trình độ bằng một viên Ngưng Kim đan, điểm này không kể là Vọng Nguyệt giới hay là tam đại liên minh, thì đều giống nhau. Nhưng chỉ giới hạn trong mười vị cao thủ xếp hạng đầu của mỗi bên, ngoài mười người này ra thì không có đãi ngộ này nữa.
Giết chết dạng tu sĩ đối địch như vậy, không chỉ dang vọng hay là lợi ích, đều là cực lớn, có thể nói là có cả danh lẫn lợi. Lúc này dưới sự uy hiếp của tu sĩ Kim Đan kỳ, ai còn dám dừng lại nơi này quá lâu.
Giành lấy công huân này vào tay, rồi lập tức rút đi mới là lựa chọn chân lý.
Miêu Thiên, Toái Đao còn có những người khác đều lóe qua thần sắc như vậy, tất cả đều chỉ chậm hơn nửa khắc, đều tự mình thi triển thủ đoạn giết về phía Lạc Thanh. So với Lạc Thanh, La Khang, và những người khác ngược lại lại bị bỏ mặc.
"Đáng chết!" Khoa Sâm nhìn thấy một màn trước mặt không khỏi tức giận nhướng mày. Không chỉ Miêu Thiên, Độc Di Lặc loại cao thủ đỉnh tiêm này, đằng sau còn có cả không ít tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác lao tới tham gia. Phong Hỏa Ly Hợp thương của Khoa bộ tộc uy rằng vô cùng sắc bén, nhưng nhiều người như vậy, dưới ánh mắt của mội người, lỡ như ngộ thương người trong liên minh thì không hay ho cho lắm. Càng huống chi đám người này cũng thuộc về những thế lực không yếu, mà cao thủ đỉnh tiêm của Khoa bộ tộc lại không có ở đây.
Nhìn thấy đám người đang lao tới vây công, Lạc Thanh khẽ thở ra một hơi. Vừa bất lực vừa có một loại cảm giác giải thoát, không nói trước đó nàng đã trải qua một trận ác chiến, có thương thế trên người, ngay cả nàng lúc toàn thịnh, đối mặt với nhiều hảo thủ Trúc Cơ kỳ đỉnh tiêm như vậy, cũng là hỗ dữ không ngăn được quần lang.
Chỉ là Lạc Thanh tuyệt không phải là người chịu ngồi chờ chết, trường kiếm trong tay vung lên, nơi kiếm phong đi qua, vô cùng điểm sáng hội tụ thành một đạo nguyệt quang chảy xuôi. Nhưng đám người Độc Di Lặc nhìn thấy nguyệt quang này cũng không hề dám chủ quan chút nào. Nguyệt quang trông rất là xinh đẹp đó, nhưng lại là kiếm khí đòi mạng.
"Giết!" Lúc này mấy tên đệ tử của Cổ Kiếm Tông, còn có đám người La Khang cũng biết dưới loại hoàn cảnh này cho dù sợ hãi cũng không có bất cứ tác dụng gì, địch nhân sẽ không vì vậy mà có bất kỳ sự nương tay, nhân từ nào.
Trường kiếm trong tay Lạc Thanh chỉ xéo xuống, tinh khôn chiếu rọi, tựa như có vô số đạo nguyệt qua từ thiên ngoại bay đến, cho người ta một loại ảo giác như đêm đen đang tới gần. Nguyệt quang đó chiếu rọi xuống mặt đất, trong ánh nguyệt quang thẳng chiếu như một dòng sông, Lạc Thanh giống như là lăng ba tiên tử đạp lên sông trăng, thân hình nhoáng lên, sau đó ở trong ánh nguyệt quang xuất hiện mấy chục cái hư ảnh, còn người đã xuất hiện ở bên ngoài hơn mười trượng.
"Tốc độ thật là nhanh, độn thuật thật là lợi hại!" Mấy người Miêu Thiên trong lòng run lên. Tuy rằng sát ý trên thân Lạc Thanh không hề kinh người, nhưng loại phản khích không hề mang chút khí tức khói lửa nào, lại khiến đám cao thủ đỉnh tiêm Trúc Cơ kỳ bọn họ cảm thấy kinh hãi.
Trình độ kiếm thuật của nàng ta đã đạt tới mức vô cùng cao siêu, tựa hồ không hề dưới Viêm Ma Yêu Đao của Miêu Thiên. Không hổ là tu sĩ thiên tài của đệ nhất tông môn ở Vọng Nguyệt giới, đơn đả độc đấu, dù là Miêu Thiên tự phụ hơn người, cũng không có chút nắm chắc phần thắng nào!