Chương 500: Lực địch chúng địch
Chương 500: Lực địch chúng địch
"Nữ tử này quyết không thể lưu lại!" Trong lòng tu sĩ Dị vực ở đây đồng thời lóe qua một cái suy nghĩ như vậy. Nếu không ngày sau gặp lại lần nữa trên chiến trường, bọn họ chưa chắc còn có cơ hội như vậy. Để cho nữ tử có kiếm thuật đáng sợ như vậy chạy thoát, một khi đơn độc gặp lại, sợ rằng khó có thể là đối thủ của nàng ta.
Độc Di Lặc nhìn thấy kiếm quang linh động đó, trong mắt cũng lóe qua một tia sợ hãi, đừng nhìn gã lao tới dũng mãnh như vậy, trên thực tế cũng có lưu lại đường lui nhất định, chứ không phải chân chính ngạnh kháng với Lạc Thanh, sau khi hai người lưỡng bại cầu thương, lợi ích lại để cho người khác. Nhưng xông tới trước cũng có một cái chỗ tốt, một khi Lạc Thanh một mình khó chống đỡ quần công, gã cũng có thể nhanh chóng cho đối phương một kích tất sát!
Lúc này nhìn thấy trong ánh nguyệt quang thanh đạm như thủy ngân tả địa kia, mấy đạo kiếm khí linh động được ánh nguyệt quang bao phủ, cơ hồ với tốc độ mắt thường khó phân biệt được bắn về phía gã. Hiển nhiên là Lạc Thanh có chút tức giận với một kẻ xuất khẩu cuồng ngôn như Độc Di Lặc. Lúc này công kích cường đại lập tức giáng thẳng vào đầu Độc Di Lặc, khiến gã không khỏi tức giận. Bàn tay lớn vung lên, một cái áo cà sa to lớn ám hồng sắc, dưới sự rung lắc của Độc Di Lặc, tấm áo cà sa đó giống như tạo ra một cơn sóng ám hồng sắc.
Từ dưới tấm cà sa, một làn sương độc ám hồng sắc yên lặng phun ra.
Độc Di Lặc nhe răng cười, mượn nhờ kiện pháp khí cà sa này làm vật che chắn, làn sương độc mà gã phóng thích ra không biết đã độc hại bao nhiêu đối thủ rồi.
Đôi mi thanh tú của Lạc Thanh hơi nhíu lại, tuy rằng còn chưa tới gần tên Độc Di Lặc đó, nhưng từ phía dưới tấm cà sá ám hồng sắc đó, mơ hồ truyền đến một cỗ mùi vị khiến người ta kinh tởm buồn nôn. Với lịch duyện của nàng, tự nhiên có thể phán đoán ra tấm cà sa nhất định che giấu điều kỳ quặc gì đó. Nhìn con Hạt Xà to lớn trước đó trên người gã, quá nửa là một tên Độc Tu.
Trên thực tế Độc Di Lặc thân là một tên cao thủ Trúc Cơ kỳ đỉnh tiêm của Nam Hoang, mấy năm nay sau khi được xếp hạng trên bảng bài danh tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cũng có đại danh đỉnh đỉnh trong tu sĩ Trúc Cơ kỳ song phương.
Lạc Thanh tự nhiên có phòng bị với tên Độc Di Lặc này. Tay phải nàng cầm kiếm, lòng bàn tay trái xuất hiện một cái tiểu hồ lô màu xanh. Miệng tiểu hồ lô đó nhắm vào Độc Di Lặc, thanh quang chớp lên, một cơn gió lốc to lớn thét gào xuất hiện thổi cho những làn sương độc xuất hiện ở phía dưới tấm ca sà bay ra khắp nơi, ngay cả Phi Kỵ chiến sĩ ở phía sau lao đến, và những tên tu sĩ Dị vực khác thực lực không yếu cũng bị làn sương độc này ảnh hưởng tới. Ngược lại khiến mấy tên đệ tử khác của Cổ Kiếm Tông, còn có đám người La Khang cũng bởi vì tránh né sương độc mà không còn tiếp tục xông lên.
"Đáng chết, Độc Di Lặc, ngươi dùng độc gì vậy, không ngờ lại bị nữ tử kia lợi dụng ngược lại." Dạng tu sĩ đỉnh tiêm như Miêu Thiên, Hạng Thiết Tháp tự nhiên là không sợ. Nhưng chiến lực của Phi Kỵ chiến sĩ phần lớn lại không bằng đám người bọn họ, đặc biệt là tọa hạ linh cầm, cũng phải bị chút hạn chế. Lúc này hít phải bộ phận sương độc, tọa hạ linh cầm không ngờ lại có chút tình trạng không đủ thể lực, tu sĩ Phi Kỵ bộ lạc vội vàng kéo ra một chút khoảng cách, tự mình thi pháp, thổi bay hết những làn sương độc đang lan ra khắp nơi, hoặc là lấy ra Giải Độc Đan cho bản thân hoặc linh cầm phục dụng, cũng may chỉ hít phải có một ít, ảnh hưởng tạo thành không phải là lớn, nhưng lại khiến công kích của bọn họ bị hoãn lại một chút.
Trong mắt Độc Di Lặc lóe ra một tia thần sắc lúng túng. Sương độc của gã tự nhiên là cũng có chút danh tiếng, thông thường đều là ngưng tụ lại mà không tán, gặp gió không tan, nhưng cái tiểu hồ lô màu xanh trong tay Lạc Thanh hiển nhiên cũng là vật phi phàm.
Lại thấy mấy người Miêu Thiên, Toái Đao đều nhao nhao giết tới trước, trong lòng Độc Di Lặc hạ quyết tâm. Gã vừa định thi triển thủ đoạn, mấy đạo kiếm quang trước đó đã đột nhiên bay tới, chém lên trên tấm cà sa ám hồng sắc. Phốc phốc phốc, vang lên mấy tiếng trầm đục. Tên cà sa phảng phất như không bị ảnh hưởng, chỉ nổi lên một tầng gợn sóng, nhưng vẫn không hề có chút tổn hại nào.
Lạc Thanh sắc mặt ngưng lại, trường kiếm trong tay xoay chuyển, chuyển thân đánh tới, giống như là tiên nữ dẫn đường, một tia kiếm quang ngưng tụ tới cực điểm bắn ra, đánh lên trên tấm cà sa ám hồng sắc đang cuộn trào kia, phát ra một tiếng vang như kim thạch va chạm.
Bùm một tiếng, tấm cà sa trước đó nhìn như vô kiên bất toái không ngờ lại bị kiếm quang đâm thủng một lỗ.
"Ngươi lại dám hủy đi cà sa của ta!" Trong lòng Độc Di Lặc đau đớn kêu lên, trong miệng phát ra một tiếng thét giận dữ.
Con Hạt Xà trước đó trên người gã, không biết đã không thấy tung tích từ lúc nào. lúc này lại từ bên trong tấm cà sa bắn ra, vô cùng hung hãn cắn về phía Lạc Thanh. Dám hủy cà sa của gã, gã muốn nữ tử trước mặt này phải hối hận khi đã sinh ra trên thế gian này.
Đôi mắt to tròn linh động của Lạc Thanh tràn đầy lạnh lùng, tiểu hồ lô màu xanh trong tay lần nữa lóe lên quang mang. Lần này bên trong tiểu hồ lô bắn ra lượng lớn hàn phong cùng với mảnh băng nhỏ, vừa vặn bao phủ con Hạt Xà trước mặt. Hạt Xà phun ra lượng lớn độc dịch trực tiếp bị băng phong, ngay cả bản thân Hạt Xà vô cùng kịch độc cũng bị băng phong trong đòn đánh này. Trong nháy mắt bên ngoài con Hạt Xà đã bị bao phủ một khối băng dày.
Trường kiếm trong ta Lạc Thanh chém ra, liền cắt con Hạt Xà đó thành vô số khối.
"Không!" Độc Di Lặc kêu lên thảm thiết, không nghĩ tới con lục giai Hạt Xà gã nuôi dưỡng bao lâu nay lại bị nữ tử của Cổ Kiếm Tông dễ dàng giết chết như vậy. Ngay cả pháp khí bình thường cũng khó có thể tổn thương được con Hạt Xà này nửa phần, không nghĩ tới kiếm của đối phương lại sắc bén đến như vậy. Sớm biết như thế, gã đã không liều lĩnh, lỗ mãng như vậy.
Quá trình song phương giao thủ có thể nói là kinh tâm động phách, trong nháy mắt Độc Di Lặc đã rơi hạ phong, Miêu Thiên chậm nửa bước phía sau cũng kinh hãi không thôi.
"Nạp mạng đi!" Độc Di Lặc gặp phải tổn thất thảm trọng hét lo một tiếng, vươn tay ra thu hồi lại tấm cà sa ám hồng sắc quấn quanh người. Cả người giống như phồng lên vậy, to lớn hơn thêm một vòng.
Độc Di Lặc ẩn thân hình bên trong đó, hung hăng đụng về phía Lạc Thanh.
Bang bang...
Lạc Thanh mặt không đổi sắc, liên tục bổ ra vài kiếm, thầm nghĩ tên Độc Di Lặc này cũng vô cùng lợi hại, nếu như không phải sư phụ ban cho nàng Băng Phong Bảo Hồ, muốn áp chế được người này cũng có chút không dễ.
Bất quá Băng Phong Bảo Hồ nàng đã dùng qua mấy lần, linh lực bên trong đã không còn nhiều lắm, nhất định phải đợi sau khi khôi phục mới có thể lần nữa vận dụng được sát chiêu cường đại như vậy.
Lạc Thanh thu hồi Băng Phong Bảo Hồ, trường kiếm trong tay vung ra từng đạo kiếm khí. Đánh lui Độc Di Lặc đang có chút cuồng loạn mấy lần, đang muốn một kiếm lần nữa đâm rách cái áo cà sa phiền phức kia. Thì có một đạo đao khí doạ người cùng với có một đạo Phi Xà Bàn Tác đánh tới.
Trong lòng Lạc Thanh hơi giật mình, đồng thời cũng khẽ thở dài một hơi. Nàng một đường giết tới, đại chiến liên tràng, tiêu hao không ít, lúc này lại đột nhiên gặp nhiều cường địch như vậy, đối phương đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ đỉnh tiêm, cho dù là nàng, lúc này cũng khó có thể tiếp tục chiến đấu như vậy.
Chỉ bất quá cho dù chết, cũng phải kéo theo một hai tên làm đệm lưng.
"Phong Nguyệt Thức!" Lạc Thanh quát một tiếng, một đạo kiếm quang trùng thiên, trên không trung nổ tung, hóa thành vô số đạo bóng đen, bao phủ lại khu vực phương viên trong vòng mấy chục trượng.
Ánh trăng lưu chuyển đột nhiên xuất hiện từ trường kiếm trong tay nàng, phương viên trong vòng mấy chục trượng, chỉ thấy vô số bóng dáng váy xanh.
Phi Xà Bàn Tác của Xà Nữ kia bị một kiếm đánh lui về, mà một đao đáng sợ của Miêu Thiên kia cũng bị Lạc Thanh dùng gốc độ cực kỳ quỷ dị tránh khỏi.
Bang bang. . . . .
Lạc Thanh vây quanh Độc Di Lặc chém ra từng đạo kiếm quang, chém lên trên tấm ca sà ám hồng sắc đã thủng một lỗ kia.