Chương 501: Mưu tính của Độc Di Lặc
Chương 501: Mưu tính của Độc Di Lặc
"Mẹ kiếp!" Độc Di Lặc tự nhiên không phải đồ ngốc, mặc dù cà sa bị kiếm quang chọc thủng một lỗ. Chiến sủng Hạt Xà của gã cũng bị đối phương chém chết tại chỗ. Độc Di Lặc tâm tư ác độc này nhìn như đang nổi giận dị thường, nhưng cũng không bị choáng váng đầu óc. Kì thực gã ẩn thân ở trong tấm cà sa này, dựa vào năng lực phòng ngự của cà sa, còn có khả năng phòng ngự của gã, nữ tử này cho dù có lợi hại hơn nữa, muốn đánh tan hoàn toàn phòng ngự của gã cũng cần một chút thời gian. Độc Di Lặc ở bên trong cà sa lại có thể thấy rõ hết thảy tình huống bên ngoài. Có khoảng khắc ngắn ngủi vừa rồi, đám người Miêu Thiên, Xà Nữ đã lần lượt đuổi giết tới. Lấy chiến lực của Miêu Thiên, còn cao hơn gã một bậc, tuyệt đối có thể hấp dẫn phần lớn lực chú ý của nữ tử này. Gã trông như núp ở bên trong cà sa, trên thực tế một khi có cơ hội, gã liền có thể giết ra, trong lòng bàn tay đã chuẩn bị sẵn mấy khỏa độc hoàn rồi.
Vốn Độc Di Lặc chuẩn bị có cơ hội liền ném ra, mượn nhờ độc hoàn ngăn trở những người khác, sau đó gã lại lao ra chiếm tiện nghi. Không nghĩ tới Lạc Thanh cũng không đơn giản, gã dùng pháp lực đẩy cà sa ám hồng sắc này phồng lên đến cực điểm, đạt tới phương viên gần trượng. Còn Lạc Thanh mặc dù vóc dáng cao gầy, nhưng vẫn còn quá nhỏ bé trước mặt gã. Thành ra Lạc Thanh vừa tránh phía sau Độc Di Lặc vừa điên cuồng chém lên tấm cà sá đó, Miêu Thiên muốn công kích đến Lạc Thanh, thì cần phải vòng qua Độc Di Lặc. Mà hai Xà Nữ và Toái Đao mặc dù chiến lực cũng không tệ lắm, nhưng lại tạo thành uy hiếp không tính quá lớn cho Lạc Thanh.
Vốn cho rằng bản thân tiến có thể công, lui có thể thủ, không nghĩ tới lại biến thành bộ dạng này, Độc Di Lặc tức giận đến sắc mặt tái xanh, hận ý trong lòng với Hạng Thiết Tháp kia cũng nhiều thêm mấy phần. Lấy chiến lực của Hạng Thiết Tháp, nếu không phải cố ý kéo dài, cùng Miêu Thiên hai người từ hai phương hướng giáp công tới, Lạc Thanh lúc này dưới sự vây công của mọi người, chí ít cũng đã bị trọng thương.
Bất quá kiếm pháp của Lạc Thanh mặc dù vô cùng sắc bén, nhưng chung quy vẫn là song quyền nan địch tứ thủ, Miêu Thiên, Toái Đao, Xà Nữ, Độc Di Lặc, không có một người nào là dễ trêu vào.
Nhất là Xà Nữ, nhìn thấy Lạc Thanh cố tình tránh khỏi Miêu Thiên. Ba người các nàng vây quanh Độc Di Lặc triền đấu một hồi, không ngờ từ đầu đến cuối cũng không làm gì được Lạc Thanh, nên không khỏi giận dữ, nháy mắt ra dấu với Toái Đao.
Đại đao trong tay Toái Đao xoay chuyển, đột nhiên vỡ vụn thành vô số phiến tiểu đao, đan xen rậm rạp, cũng không phải là lao về phía Lạc Thanh, mà vô số Toái Đao này lại ngăn ở phía trước Lạc Thanh. Còn Xà Nữ lại cười lạnh một tiếng, phi bàn ở đầu sợi dây thừng cũng không có trực tiếp giết thẳng về phía Lạc Thanh, mà xoay tròn phong kín đường đi của nàng.
Lạc Thanh vừa bị Toái Đao bắn ra vô số lưỡi dao ép lui về, muốn di chuyển tới một bên khác, lại vừa vặn bị Xà Nữ dùng Phi Xà Bàn Tác phong kín đường đi. Mặc dù lấy thực lực của nàng, muốn đánh lui sự cản trở của Xà Nữ cũng không khó, nhưng Xà Nữ cũng là cao thủ không yếu, đánh lui ả cũng cần tốn hao một chút thời gian. Lạc Thanh một kiếm chém lui Phi Xà Bàn Tác kia liền ngẩng đầu nhìn lên. Một đạo đao khí yêu dị tựa hồ như từ trên trời rơi xuống. Bên trong đạo đao khí yêu dị kia, một thanh loan đao khí tức càng yêu dị hơn lăng không chém xuống, chính là Viêm Ma Yêu Đao Miêu Thiên.
Lạc Thanh ánh mắt lạnh lùng, trường kiếm trong tay đột nhiên trở nên băng lãnh, thế từ dưới lên trên vung ra một kiếm, như là một ánh trăng tàn băng lãnh kéo cong lên, nhật nguyệt tương giao, đao khí hung mãnh với kiếm khí linh động va chạm nổ tung, khiến cho cà sa ám hồng sắc của Độc Di Lặc bị thủng thêm mấy lỗ.
"Ngay tại lúc này!" Độc Di Lặc ánh mắt nhỏ dài tràn đầy thần sắc ngoan độc, từ trong tấm cà sa bị thủng lỗ chỗ lao ra. Độc Di Lặc đánh ra một bàn tay đầy màu đen đỏ, chính là Độc Âm Huyền Chưởng mà gã tu luyện. Nếu bị đánh trúng người, cho dù là có Bách Độc Đan, nếu như không được phục dụng trong thời gian cực ngắn cũng sẽ một mệnh ô hô. Người bị trúng chưởng càng vận hành pháp lực, độc phát sẽ càng nhanh hơn. Coi như đối phương phục dụng giải dược, nhưng nếu đấu pháp, giải dược cũng sẽ mất đi tác dụng.
Độc Di Lặc cười gằn, gã đã chờ lâu như vậy, nhưng chính là vì đợi giờ khắc trước mắt này. Gã nhất thời vô ý, ngay cả Hạt Xà cũng bị đối phương giết chết, nếu như không giết chết nữ tử trước mắt này, gã thật sự sẽ lỗ to.
"Phốc!" Lạc Thanh vì ứng phó một đao của Miêu Thiên như Thái Sơn áp đỉnh, đã dốc hết toàn lực, ngay cả Toái Đao và Xà Nữ hai người này từ hai bên tập kích tới cũng không thể để ý tới, huống chi là một kích súc thế của loại cao thủ tuyệt đỉnh như Độc Di Lặc này.
Tiểu phúc của Lạc Thanh khẽ co lại một chút, mới tránh khỏi bị đánh trúng vào đan điền. Nếu như để một chưởng âm độc này đánh trúng đan điền, cũng đủ để lấy mạng nhỏ của nàng rồi. Cho dù là như vậy, một chưởng này của Độc Di Lặc cũng đã đánh trúng bên cạnh đan điền. Gặp phải trọng kích gần như vậy, đan điền của Lạc Thanh lập tức cũng bị chấn động kịch liệt. Pháp lực vốn ôn hòa lúc này chạy loạn trong cơ thể, trong đan điền truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, ngay cả một tia pháp lực cũng không nhấc lên nổi. Cả người Lạc Thanh giống như một con diều bị đứt dây, bay ngược ra sau ngã xuống mặt đất.
"Sư tỷ!" Lúc này bên phía đệ tử của Cổ Kiếm Tông cũng vang lên mấy tiếng kêu thảm.
Mấy tu sĩ khác cũng gặp phải sự đồ sát của Phi Kỵ bộ lạc.
Lạc Thanh lúc này giống như một con diều bị đứt dây không chịu khống chế bay ngược ra sau, nhưng vào lúc này trong mắt Lạc Thanh lại mang theo một tia ý cười giống như là giải thoát.
"Rất tốt, Phi Kỵ bộ lạc, còn có mấy người quen cũ trước kia, không ngờ lại là các ngươi!" Lúc này một âm thanh vô cùng tức giận vang lên, ngoài xa trên không trung, một đạo quang mang màu xám bạc nhanh như thiểm điện đang phá không lao tới.
"Phi Thiên Ngân Thi, Đế Khôn!"
Khí tức của Đế Khôn quá mức đặc biệt, những người giống Miêu Thiên này đã gặp qua một lần, tuyệt đối khó quên. Nhưng còn đáng sợ hơn Đế Khôn chính là, cái tên nam tử đang khoác áo tơi kia.
Mặc dù đối phương đang khoác áo tơi, nhưng Đế Khôn lại không hề che giấu gì cả. Đế Khôn đã tuyệt tích gần ngàn năm, nơi nào dễ dàng xuất hiện con thứ hai. Mà người sở hữu Đế Khôn, đám người Miêu Thiên chỉ gặp qua một người, năm xưa bị đối phương dễ dàng đánh lui. Sau này còn có lời đồn thanh niên tóc bạc đó dưới sự truy sát của mấy trăm Phi Kỵ bộ lạc, đã chết ở trong sào huyệt của bầy Hỏa Biên Bức.
"Làm sao có thể!" So với sự chấn động của đám người Miêu Thiên, Toái Đao, Xà Nữ. Năm xưa Khoa Sâm tự mình trải qua một trận chiến thảm liệt kia, và còn tận mắt nhìn thấy thanh niên tóc bạc đó lao vào trong sào huyệt bầy Hỏa Biên Bức. Tám năm thời gian, một mực bật âm vô tín, mọi người đều cho rằng thanh niên tóc bạc này đã chết. Nhưng người xuất hiện trước mặt này vô luận là giọng nói, hay là khí thế bình đạm băng lãnh đó, đều giống y hệt. Không cần nhìn dung mạo của đối phương, Khoa Sâm cũng biết được đó chắc chắn là tên thanh niên tóc bạc của tám năm trước.
Độc Di Lặc vốn còn lo lắng mấy người Miêu Thiên sẽ cùng gã tranh giành công lao. Dù sao nữ tử kia lúc này cũng đã mất đi năng lực phản kháng, nhưng đối phương tựa hồ lại có thêm một người, mà có thể làm kinh sợ cả đám người Miêu Thiên, trong lòng Độc Di Lặc không khỏi run lên. Chỉ là khi nhìn thấy Lạc Thanh đang rơi xuống kia, Độc Di Lặc tuy rằng phát giác được bầu không khí lúc này có chút dị thường, nhưng cứ như vậy từ bỏ, ít nhiều trong lòng cũng không cam. Lại nói nữ tử đó có thể trở thành đệ tử thiên tài của Cổ Kiếm Tông, gia tài cũng nhất định vô cùng phong phú, vừa rồi gã đã tổn thất mất Hạt Xà, cần phải tìm vài thứ để bù đắp.
Chỉ cần đối phương không phải tu sĩ Kim Đan kỳ, ở đây phe bọn họ có nhiều người như vậy, còn có mấy tên cao thủ Trúc Cơ kỳ đỉnh tiêm bài danh mấy thứ hạng đầu. Xà Nữ, Toái Đao cũng là nhất lưu hảo thủ. Một mình đối phương cho dù là đáng sợ hơn nữa, lẽ nào còn có thể lật trời sao. Nếu như đối phương là tu sĩ Kim Đan kỳ, cho dù gã lúc này dừng tay, cũng không có kết cục nào tốt, nếu đã như vậy thì tại sao phải dừng tay.