Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 516 - Chương 516: Tề Tựu Đông Đủ

Chương 516: Tề tựu đông đủ Chương 516: Tề tựu đông đủ

Chốc lát sau, Chung đạo nhân của Cổ Độc Môn đã chạy tới, sau khi hiểu rõ được tình thế hiện tại, sắc mặt tràn đầy vẻ ngưng trọng. Lúc này bên phía tu sĩ liên minh Dị vực bao gồm cả Đế Diệu thực lực xếp hạng thứ nhất, Thiện Hùng của Phi Kỵ bộ lạc xếp hạng thứ tư, Đoạn Hồi Thiên của Ưng Vũ Môn xếp hạng thứ mười bảy trên bảng xếp hạng tu sĩ Trúc Cơ kỳ, một nhóm tu sĩ đỉnh tiêm cũng đều chạy tới.

Lúc này khí thế bên phía Vọng Nguyệt tu tiên giới sóng sau cao hơn sóng trước.

Cho dù là Chung đạo nhân dùng Tuyệt Mệnh Cổ, khiến cho thực lực tu sĩ liên minh Dị vực trên Chiến Nguyệt Đài bạo tăng gần như gấp bội, nhưng thủy chung vẫn không thể khiến cho cái tên thanh niên tóc bạc ngồi trên xe lăn kia di động được chút nào.

Người thứ ba bên phía liên minh Dị vực lên Chiến Nguyệt Đài là một nữ tu mặc váy hồng dáng dấp quyến rũ gương mặt xinh đẹp. Trên mặt thị có phủ một tấm lụa mỏng, dáng người đầy đặn quyến rũ, khiến cho mọi người nhìn thấy có một loại cảm giác khí huyết sôi sục.

Khi nữ tu váy hồng bước lên Chiến Nguyệt Đài cũng không phải lập tức động thủ với Lục Tiểu Thiên, mà trong miệng lại phát ra một tràng tiếng cười trong trỏe như tiếng chuông ngân, một đôi chân trần nhẹ nhàng nhảy múa, khiến cho lòng người rung động, có chút cảm giác quên cả lối về.

Ngay cả Lục Tiểu Thiên gặp qua đám người Đông Phương Nghi, Tô Thanh, Lạc Thanh, Ngô Nghiên, không người nào mà không phải tuyệt sắc khuynh thành. Hắn cũng coi như có lực kháng cự rất mạnh với mỹ sắc. Lúc mới nhìn thấy nữ tu phấn hồng này cũng có một cảm giác kinh diễm, chỉ là khi khẽ tiếp xúc với ánh mắt của nữ tu này, trong lòng Lục Tiểu Thiên hơi có chút cảm giác mê muội. Nhưng rất nhanh, hắn đã kịp phản ứng lại, trong lòng cười lạnh một tiếng. Muốn dùng mị thuật mê hoặc hắn, lá gan quả thật không nhỏ, nếu không phải thần thức của hắn vượt xa người thường, có thể sẽ thật sự si mê vào trong đó.

Nữ tử này cũng chưa chắc đẹp hơn đám người Đông Phương Nghi, Tô Thanh, Lạc Thanh chỉ là loại mị thuật đó có chút mê hoặc lòng người mà thôi.

Nữ tử váy hồng nhìn thấy ánh mắt Lục Tiểu Thiên chỉ trong phút chốc đã khôi phục lại vẻ thanh tỉnh. Khi ánh mắt thị vẫn còn đang kinh hãi thì một đạo đao mang linh động đã phá không bay tới.

Đao mang rất nhẹ, nhưng khoảng khắc khi nó được chém ra, lại khiến Đế Diệu, Hạng Thiết Tháp, Đoạn Hồi Thiên hay hoặc là Viên Hạo loại tu sĩ Trúc Cơ kỳ đỉnh tiêm này không ai mà không động dung. Đao ý công kích, tuyệt đối chỉ có một số tu sĩ đỉnh cấp mới có thể lĩnh ngộ được. Có thể lĩnh ngộ được tầng ý cảnh này, không ai mà không là cường giả xếp hạng trước mười trong tu sĩ Trúc Cơ kỳ. mà đạo đao mang Lục Tiểu Thiên chém ra này không khỏi quá kinh người đi.

"Pháp lực của tiểu tử này tinh thuần hùng hậu, tuyệt đối đã không thua gì tu sĩ Giả Đan, nhưng khí tức lại tuyệt đối vẫn là Trúc Cơ kỳ, thật là kỳ lạ, quá kỳ lạ."

Lúc này vô luận là Lôi Vạn Thiên đám tu sĩ Kim Đan kỳ của Vọng Nguyệt tu tiên giới, hay là Quỳ Trọng, Cát Trường Đạo đám tu sĩ Kim Đan kỳ của liên minh Dị vực, đều đang cau mày khó hiểu. Hiển nhiên là họ không biết được vấn đề nằm ở đâu. Bọn họ cũng không hề suy nghĩ theo hướng Trúc Cơ tầng mười.

Dù sao phục dụng Ngưng Kim đan như là hạt đậu xung kích cảnh giới Kim Đan kỳ thất bại, rồi lại xông loạn lên Trúc Cơ tầng mười. Sợ rằng bọn họ dù là tu sĩ Kim Đan kỳ cũng khó có thể tưởng tượng ra kiểu phục dụng Ngưng Kim đan xa xỉ như vậy. Càng huống chi Lục Tiểu Thiên còn là một tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ không hề có bối cảnh nào.

Nhìn thấy đao ý công kích đáng sợ kia, nữ tử váy hồng gương mặt trắng bệch vội vàng lấy ra một cái chuông nhỏ, sau đó đưa đầu ngón tay lên miệng cắn ra một vết thương rồi nhỏ một giọt tinh huyết lên trên một cái chuông nhỏ màu hồng. Cái chuông nhỏ đó sau khi hấp thu giọt tinh khuyết kia liền lắc lư liên hồi, bốn phía tràn ra một vòng lại một vòng âm ba (sóng âm). Tiếng chuông đung đưa theo gió, nghe vô cùng êm tai, thậm chí khiến cho các tu sĩ ở hơi gần Chiến Nguyệt Đài cũng lộ ra thần sắc si mê ngây ngốc.

Đao mang đó chém lên trên âm ba do chuông nhỏ phát ra, giống như tiến vào trong một vùng đầm lầy. Tốc độ từ từ chậm dần, không ngừng bị triệt tiêu bên trong âm ba cuồn cuộn. Khí tức của đao mang cũng không ngừng biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

Cái chuông nhỏ này cũng là một kiện pháp khí tuyệt diệu, Lục Tiểu Thiên hai mắt híp lại, bất quá nhìn thấy trên trán nữ tử phấn hồng thấm đẫm mồ hôi, lại không khỏi cười lạnh một tiếng. Pháp khí tuy rằng lợi hại, nhưng tiêu hao pháp lực cũng đồng dạng không thể xem thường được. Nữ tử váy hồng này bất quá chỉ là Trúc Cơ tầng tám, dựa vào sự lợi hại của mị thuật và pháp khí, xác thực cũng rất khó đối phó. Nhưng gặp phải hắn ta thì coi như thị xui xẻo rồi.

Mắt thấy nữ tử váy hồng sắp thoát ra khỏi đao mang công kích để lần nữa thi triển thủ đoạn khác, Lục Tiểu Thiên lại chém ra thêm một đạo đao mang thứ hai. Vào thời khắc sinh tử, nữ tử váy hồng nuốt xuống một viên Hồi Thiên đan, sau đó lại kích phát Tuyệt Mệnh Cổ. Âm ba của cái chuông nhỏ lập tức được phóng lớn lên, lần nữa ngăn cản lại đạo đao mang thứ hai của Lục Tiểu Thiên.

Trên mặt Lục Tiểu Thiên vẫn một vẻ lạnh lùng, Liệt Địa Đao tiếp tục chém ra đồng thời tay trái chộp về phía hư không một cái. Một cái hàn băng đại ấn khổng lồ đột nhiên xuất hiện trên không trung rồi trực tiếp giáng xuống. Bạch quang lóe qua, thổ dân khôi lỗi cũng lăng không xuất hiện tung ra một chùy nện về phía nữ tử váy hồng này.

Sắc mặt nữ tử váy hồng tràn đầy vẻ kinh hoảng, lực công kích của Hàn Hoang Ấn và thổ dân khôi lỗi tuy rằng đã tới mức độ Trúc Cơ hậu kỳ, đối với một số tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ khác mà nói cũng cực kỳ phiền phức, nhưng thị chỉ cần tốn chút công phu là có thể thong dong hóa giải.

Chỉ bất quá trước mắt hiện tại thị không thể không phân tâm đi ứng phó với đao ý công kích của Lục Tiểu Thiên, khiến cho Hàn Hoang Ấn và thổ dân khôi lỗi vốn chỉ là một phiền phức nhỏ, lúc này lại trở thành một cọng cỏ cuối cùng đè chết luôn Lạc Đà*. Ba đòn kết hợp cùng lúc đã vượt qua cực hạn có thể thừa nhận của nữ tử váy hồng này.

*Một cọng cỏ cuối cùng đè chết luôn Lạc Đà: hành động nhỏ nhặt hoặc thông thường gây ra phản ứng lớn và bất ngờ không thể đoán trước, do tác động tích lũy của các hành động nhỏ gây nên.

Aaaa ! Nữ tử váy hồng kêu lên sợ hãi, bởi vì phân tâm quá nhiều, những âm ba kia cũng không còn chống đỡ được đao ý công kích của Lục Tiểu Thiên. Cái chuông nhỏ bị đánh văng đi đập lên trên người nữ tử váy hồng. Mà Hàn Hoang Ấn cũng đã giáng xuống tới đỉnh đầu, trọng chùy của thổ dân khôi lỗi và đao mang kia cơ hồ cũng đồng thời đánh lên trên người ả. Khi nữ tử váy hồng ngã ra đất cũng chỉ còn lại là một đoàn huyết nhục mơ hồ, không có một chút sinh cơ.

Hàn Hoang Ấn khổng lồ hóa thành từng tia hàn ý tan đi, Lục Tiểu Thiên thu hồi lại khôi lỗi, triệu hồi lại Liệt Địa Đao. Bộ dạng khí định thần nhàn, vô cùng bình tĩnh, nhưng hắn vẫn chưa hề nhấc chân lên một bước là đã liên tục trảm đi ba người rồi.

Tu sĩ Kim Đan kỳ của liên minh Dị vực lúc này sắc mặt càng thêm khó coi cực điểm.

Pháp lực tinh thuần, so lực đạo lại không bằng hắn, so tốc độ, tên thanh niên tóc bạc này hiện tại mới chỉ biểu hiện ra khả năng nhất tâm nhị dụng, cùng với việc có thể thuấn phát ra Băng hệ pháp thuật vây khốn, tốc độ có nhanh hơn nữa cũng có cực hạn, đồng dạng không thể nào thoát khỏi chiến thuật vây công của hắn.

Mị thuật của nữ tử váy hồng không phải không lợi hại, mà là do tên thanh niên tóc bạc trước mắt này không chỉ thần thức cực mạnh, hơn nữa tâm trí rất kiên định, căn bản không thể bị tác động bởi ngoại vật.

"Tăng phần thưởng lên tới ba viên Ngưng Kim đan, số lượng Hồi Thiên đan gia tăng tới hai mươi viên, ta không tin dùng xa luân chiến cũng không thắng được cái tên thanh niên tóc bạc này." Quỳ Trọng trầm giọng nói.

Dưới phần thưởng kếch xù như thế, rất nhanh lại có người bí quá hóa liều. Dù sao vì một viên Ngưng Kim đan, cũng sẽ có vô số tu sĩ lựa chọn đi các nơi hiểm địa cửu tử nhất sinh để tìm kiếm, càng huống chi lúc này tới tận ba viên.

Rất nhanh lại có một vị trung niên thân hình vạm vỡ với làn da màu cổ đồng xuất chiến. Vừa lên đài y lừa vỗ vào túi linh thú, hai con Yêu Nham Hổ khổng lồ toàn thân do một khối nham thạch tạo thành, cao tới mấy trượng, phát ra tiếng rống trầm thấp xuất hiện,

Khí tức của hai con Yêu Nham Hổ khổng lồ này cũng không yếu, cũng đã đạt tới lục giai đỉnh phong. Hơn nữa loại Thổ hệ yêu thú ngoại trừ lực đạo vô cùng lớn ra, thường thường lực phòng ngự cũng cực kỳ cường hãn. Hơn nữa một lần xuất hiện cả hai con, đều có thực lực vô cùng cường hãn, cũng có thể coi như rất đặc biệt. Dù sao đa phần tu sĩ muốn bồi dưỡng một con yêu thú tới lục giai đỉnh phong, lại không làm ảnh hưởng tới quá trình tu luyện của bản thân đã ít càng thêm ít, huống chi là hai con như lúc này.

Nhưng trên mặt Lục Tiểu Thiên lại lóe qua một tia thần sắc quái dị, muốn lấy nhiều đánh ít sao? Hắn cũng có linh thú, Lục Tiểu Thiên vỗ vào túi linh tú, bạch quang lóe lên, thân hình của Đế Khôn xông thẳng lên trời cao, ở trên không trung huy động đôi cánh, từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt cao ngạo khinh thường nhìn xuống trung niên vạm vỡ, còn có hai con lục giai Yêu Nham Hổ kia.
Bình Luận (0)
Comment