Chương 582: Một chết một bỏ trốn
Chương 582: Một chết một bỏ trốn
Nhìn thấy ánh mắt mấy người Mạc Vấn Thiên, Đào Tiểu Phượng thỉnh thoảng liếc nhìn về phương hướng tên thanh niên tóc bạc rời đi. Trong lòng Hoắc Đương cười lạnh, gã vô cùng hiểu rõ thực lực của đại ca, còn mạnh hơn gã vài phần, còn có một con thất giai chiến sủng. Nếu như không phải cảm thấy tên thanh niên tóc bạc đó có chút quỷ dị, người đuổi theo có lẽ là gã. Chỉ là cả hai huynh đệ cũng đều nhìn ra tên thanh niên tóc bạc này không giống bình thường, còn ba người trước mắt cũng không gây ra được sóng gió gì, cho nên gã mới lưu lại kiềm chế ba tên tu sĩ Kim Đan sơ kỳ này.
Xem bộ dạng ba người này tựa hồ còn đang ký thác hy vọng lên trên người tên thanh niên tóc bạc, thật là si tâm vọng tưởng. Hoắc Đương vừa định mỉa mai vài câu, thì lại nghe được một tiếng thét vang lên, chính là nguyên thần của đại ca Hoắc Xuyên đang nhanh chóng bay tới.
Trong đầu Hoắc Đương lập tức tràn đầy khủng hoảng, chỉ thấy ở nơi càng xa hơn, tên thanh niên tóc bạc kia mặt không đổi sắc đang một mình đuổi theo phía sau. Hết thảy trước mắt đều quá quỷ dị, với thực lực của đại ca, không ngờ cũng bị giết hại, nhục thân bị hủy, chỉ còn lại nguyên thần chạy thoát. Xem bộ dạng kết cục của con chiến sủng của đại ca tuyệt đối còn thảm hơn, ngay cả một tu sĩ Kim Đan trung kỳ sợ rằng cũng không thể làm được như vậy, thế nhưng tên thanh niên tóc bạc này lại làm được.
Lúc này khi Hoắc Đương nhìn về phía Lục Tiểu Thiên, trên mặt không khỏi dâng lên nỗi sợ hãi.
"Nhị đệ, mau chạy, ngươi không phải là đối thủ!" Nguyên thần đang bỏ chạy của Hoắc Xuyên hét lớn, thời gian quá cấp bách, gã cũng không kịp nói nhiều hơn.
Hoắc Đương vốn đang ở thế thượng phong không ngừng áp chế mấy người Mạnh lão quái. Chỉ là khi nhìn thấy đại ca chỉ còn lại nguyên thần bỏ chạy, trong lòng trở nên vô cùng sợ hãi, trực tiếp một đòn đánh lui Húc Hạt Linh Hỏa đang lan tới, sau đó đầu cũng không hề nhìn mà trực tiếp xoay người bỏ chạy.
Vừa mới đầu ba người Mạnh lão quái, Đào Tiểu Phượng và Mạc Vấn Thiên còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đợi đến khi nguyên thần của Hoắc Xuyên bỏ chạy tới hét lên, mới kinh ngạc quay đầu nhìn lại. Một màn trước mắt khiến bọn họ cảm thấy không phải là kinh hỉ, mà trên mặt cả ba người đều tràn đầy vẻ hãi hùng thất sắc.
Tên tu sĩ Kim Đan trung kỳ vô cùng lợi hại kia không chỉ bị đánh bại, mà ngay cả nhục thân cũng bị phá hủy. Xem bộ dạng nếu như không phải nguyên thần chạy nhanh, sợ rằng còn có thể sẽ hình thần câu diệt. Nghĩ tới khi Lục Tiểu Thiên đối phó với những yêu thú khác, loại thủ đoạn câu hồn thần bí khó lường kia, chắc hẳn nguyên thần đối phương lúc này có thể chạy thoát được sợ rằng cũng là một loại vận khí.
Bọn họ ba người liên thủ mới không dễ dàng gì mới quấn lấy được một người, đừng nói là thủ thắng, chỉ cần đánh ngang tay với người này, cũng coi như không tồi rồi. Không nghĩ tới một trận chiến kia vẫn luôn khiến bọn họ lo lắng, không ngờ lại có kết cục nghịch chuyển như vậy. Lại nhìn lại trên người Lục Tiểu Thiên, ngay cả một điểm thương thế cũng không có, mấy người bọn họ không khỏi liếc mắt nhìn nhau, trong lòng tư vị hỗn tạp, cũng không biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì.
Về phần đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Thiên Tâm Các lúc này, hiển nhiên cũng phát hiện sự biến hóa của cuộc chiến lúc này. Bọn họ tự nhiên không biết sự khác biệt to lớn giữa Kim Đan sơ kỳ và Kim Đan trung kỳ. Trong mắt đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ bọn họ, mỗi một tu sĩ Kim Đan kỳ cũng đều là những tồn tại có thủ đoạn thông thiên, muốn diệt trừ bọn họ căn bản không cần phí bao nhiêu tâm tư. Mà một tên ác nhân trong đó, lại có thể lấy sức một người chống lại ba vị tu sĩ Kim Đan kỳ. Còn một người khác lại vô cùng phách lối đuổi theo vị tiền bối tóc bạc kia, cũng chính là người mà Phú Giảo Giảo hơi có chút giao tình. Vốn bọn họ chỉ phán đoán dựa vào khí thế của song phương, và cho rằng hai người đột nhiên giết ra kia nhất định sẽ chiếm thế thượng phong, không nghĩ tới lúc này lại trở nên chật vật như vậy, tới cuối cùng còn bị giết ngược lại một người.
Cuộc chiến của ba vị tiến bối Kim Đan kỳ liên thủ đối với một người trông vô cùng đặc sắc, bọn họ cũng là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến trận chiến nảy lửa như vậy giữa các tu sĩ Kim Đan kỳ, còn một trận chiến khác tuy rằng không biết rõ tình hình cụ thể như thế nào, nhưng kết quả lại ngoài ý liệu của tất cả mọi người. Tên ác bá cầm lang nha chùy kia thực lực cũng không thấp, cho dù không hề nhìn thấy quá trình chiến đấu, nhưng dám đơn thương độc mã chiến đấu với tên ác bá kia hơn nữa còn chiến thắng, bọn họ cũng có thể suy đoán được vị tiền bối có giao tình với Phú Giảo Giảo cũng là một tồn tại thần thông quảng đại trong tu sĩ Kim Đan kỳ. Không nghĩ tới Phú Giảo Giảo gia thế bình thường lại quen biết được một vị tiền bối Kim Đan kỳ lợi hại như vậy. Đám đệ tử Thiên Tâm Các này không khỏi nhìn Phú Giảo Giảo với ánh mắt ngưỡng mộ.
"Lục đạo hữu, ngươi chưa từng thụ thương?" Âm thanh Mạnh lão quái có chút lắp bắp nói.
"Không sao, chỉ tiêu hao một chút pháp lực mà thôi." Lục Tiểu Thiên lắc lắc đầu, từ bỏ việc truy sát hai người kia. Đối phương là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, sợ rằng chỉ có gọi Đế Khôn ra thì hắn mới có thể đuổi theo được. Chỉ là vừa rồi hắn mới đại chiến một hồi, cũng tiêu hao không nhỏ, đặc biệt là Bát Quái Tỏa Yêu Trận còn cần phải hồi phục lại.
"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi." Mạc Vấn Thiên liên tục gật đầu. Mới đầu ở Thanh Châu Thành khi lần đầu gặp được, y cũng chỉ coi Lục Tiểu Thiên là một tu sĩ mới kết đan không bao lâu, bản thân y bởi vì luyện chế ra Húc Hạt Linh Hỏa, ít nhiều trong lòng cũng có vài phần cảm giác ưu việt. Sau này sau khi Lục Tiểu Thiên thi triển bí thuật Thôn Hồn Đại Pháp, mấy người họ liền ý thức được sự chênh lệch với Lục Tiểu Thiên. Nhưng thẳng cho tới lúc này, ở cùng với Lục Tiểu Thiên càng lâu, ngược lại càng cảm thấy tên thanh niên trước mặt này càng cao thâm khó lường hơn.
"Đi thôi, một tên chạy thoát, chúng ta cũng phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, tránh cho cái tên chạy thoát kia lại tìm viện thủ quay lại." Lục Tiểu Thiên nói với mọi người.
"Đúng đúng, trước tiên quay về Thanh Châu Thành, nơi này không an toàn." Mấy người Mạc Vấn Thiên lúc này mới như vừa tỉnh mộng. Mấy năm nay cùng Lục Tiểu Thiên liệp sát yêu thú, lựa chọn yêu thú cũng bạo gan hơn trước rất nhiều. Ở quá khứ, ba người bọn họ cho dù gặp phải hai con thất giai yêu thú, muốn giết chết được chúng nó cũng phải hao phí rất lớn công phu, cần thời gian dài để đi chuẩn bị, bởi vì bọn họ khiếm khuyết loại lực lượng bộc phát tất sát như Lục Tiểu Thiên. Nhưng từ khi có Lục Tiểu Thiên gia nhập vào, cho dù đồng thời gặp phải bốn con thất giai yêu thú cũng có thể chiến một trận, cho dù là chạy thoát một hai con, quá nửa số còn lại đều bị bọn họ giết chết.
Mấy năm nay trong tay mấy người họ cũng tích lũy lượng lớn tài phú, còn có một số linh vật trân úy, có thể vào thành đổi lấy lượng lớn linh thạch hoặc là kỳ vật cần thiết khác. Bởi vì linh vật trên tay tương đối sung túc, cho nên vừa rồi khi hai tên Lang Nha Song Chùy yêu cầu bọn họ giao ra túi trữ vật, mới khiến cho bọn họ có cùng suy nghĩ đồng lòng đối địch.
Lúc này mỗi người đều tự mình ngự khí phi hành bay về phía phương hướng của Thanh Châu Thành, vì nể mặt mũi của Lục Tiểu Thiên, mỗi người đều dẫn thêm mấy tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia, cũng coi như bán một cái nhân tình cho Thiên Tâm Các. Đương nhiên, so với Thiên Tâm Các, mấy người Mạnh lão quái càng coi trọng nhân tình của Lục Tiểu Thiên hơn.
Một đường sau đó bay về phía Thanh Châu Thành, dọc đường lại gặp phải mấy nhóm thất giai yêu thú tương đối lợi hại, thậm chí còn có một con bát giai Phệ Hồn Tước. Ngoại trừ số ít yêu thú sở trưởng về tốc độ phi hành bỏ chạy ra, đa phần còn lại đều chết dưới sự vây công của đội ngũ bốn người của Lục Tiểu Thiên. Đặc biệt là khi gặp phải con bát giai Phệ Hồn Tước to như một con nghé con kia, mấy người Mạnh lão quái đều vô cùng hưng phấn, mặc dù bọn họ không hề tận mắt nhìn thấy Lục Tiểu Thiên giết chết Hoắc Xuyên như thế nào, nhưng đã biết được Lục Tiểu Thiên có thực lực chiến đấu với Kim Đan trung kỳ, hiện tại lại cộng thêm ba người bọn họ, tự nhiên là càng như hổ mọc thêm cánh.
Chỉ là khiến ba người thất vọng chính là Lục Tiểu Thiên cuối cùng vẫn để cho con Phệ Hồn Tước chạy thoát, mà không hề ra sức quấn lấy. Theo Lục Tiểu Thiên nói, hắn và Hoắc Xuyên đại chiến một phen, tiêu hao cũng không nhỏ, còn chưa hoàn toàn khôi phục. Ba người Mạc Vấn Thiên tuy rằng cảm thấy đáng tiếc, thế nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được. Giết chết một tu sĩ Kim Đan trung kỳ, hơn nữa còn là vượt giai chiến đấu, không có khả năng không trả bất cứ giá nào.
Lục Tiểu Thiên nhìn con Phệ Hồn Tước đã bỏ chạy kia cũng cảm thấy có chút đáng tiếc, chỉ bất quá dưới tình huống trận pháp đã bị tiêu hao. Dựa vào mấy người bọn họ, cũng khó có thể vây giết được con bát giai yêu cầm này. Con bát giai yêu cầm này thực lực còn mạnh hơn Hoắc Xuyên một chút, dựa vào sức mấy người bọn họ mà không có sự giúp đỡ của trận pháp, khó có thể giết chết được nó, thật sự là lòng tham không đáy mà, một nắm gạo tốt sắp nấu chín rồi mà lại để xổng đi mất.