Chương 581: Cá chết lưới chưa phá
Chương 581: Cá chết lưới chưa phá
Lục Tiểu Thiên cũng lần nữa kéo cung gài tên, dùng phó nguyên thần điều động Âm Dương Ngư.
Sưu, một chùy kinh người đó đột nhiên đánh xuyên qua phòng ngự của Bát Quái Tỏa Yêu Trận. Mắt thấy sắp đánh lên trên đầu Đế Khôn, nhưng Đế Khôn tự nhiên sẽ không để cho lang nha chùy đó rơi xuống đầu. Tứ chi khẽ cong xuống, miệng thét lên tiếng rống giận dữ, một cái hư ảnh Đế Khôn màu xám bạc giống như là thực chất từ trong nhục thân Đế Khôn lao ra, trực tiếp lao tới cắn lên trên lang nha chùy đó. Trong lúc nhất thời lại có thể giằng co bất phân thắng bại với lang nha chùy.
Nhưng Lục Tiểu Thiên rất nhanh đã chú ý tới đạo phân thân mà Đế Khôn thi triển sợ rằng không thể kiên trì được lâu. Với tốc độ của Đế Khôn, trải qua một lần trì hoãn vừa rồi, cũng có thể thong dong tránh khỏi đòn đánh trực tiếp của lang nha chùy. Chỉ là vì chống đỡ một đòn công kích lăng lệ vừa rồi của lang nha chùy, lực phòng ngự của Bát Quái Tỏa Yêu Trận cũng bị tiêu hao không ít.
Nếu như để mặc cho đòn đánh như vậy công kích trận pháp, sợ rằng cho dù giết chết được người này, trận pháp cũng sẽ gặp phải tổn hại nhất định. Bộ Bát Quái Tỏa Yêu Trận này hắn luyện chế không dễ, một khi bị tổn hại, nếu như nghiêm trọng một chút, rất có khả năng kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ, muốn tu phục lại cần phải hao phí không ít thời gian. Hắn không dễ dàng gì mới có thể luyện chế bộ trận pháp này được tiểu thành, một khi Bát Quái Tỏa Yêu Trận được luyện chế thành công, không chỉ lực công kích và phòng ngự càng tăng thêm một tầng, hơn nữa cũng sẽ không dễ dàng gặp phải tổn hại.
Lục Tiểu Thiên hít sâu một hơi, lần nữa lấy ra Thú Hồn Chiến Châu, hấp thu nguyên thần tinh phách của một con Mãng Ngưu toàn thân màu kim sắc, lực đạo vốn có chút thuyên giảm lúc này lần nữa bạo tăng. Lục Tiểu Thiên không hề chần chừ, nhanh chóng giương cung gài tên bắn ra một tiễn lăng lệ.
Một tiễn này tập hợp toàn bộ pháp lực của Lục Tiểu Thiên, và cả lực lượng nhục thân mà nguyên thần tinh phách của Mãng Ngưu mang lại.
Một tiễn phá không, Lục Tiểu Thiên không hề do dự, lại lần nữa bắn ra một tên. Hoắc Xuyên hiện tại đã liều mạng, hắn cũng không thể có chút chần chừ nào, tuyệt đối không thể để mặc cho gã ta phá hoại trận pháp này.
Hoắc Xuyên vừa bị Đế Khôn phát ra phân thân công kích, một tiễn Lục Tiểu Thiên bắn ra cũng tới ngay sau đó. Chỉ trong nháy mắt, đã có vô số Hỏa Giao tiễn trước sau gào thét lao tới, lực đạo vô cùng lớn. Hoắc Xuyên vừa đánh lui hai cây Hỏa Giao tiễn, Dương Ngư đã từ trong phương vị Càn môn giết ra, vô số đạo kim sắc khí kình bạo liệt giống như là những gai nhọn liên tiếp bay tới. Hoắc Xuyên cũng đang liều mạng đề thăng thực lực của bản thân tới cực hạn.
Chỉ là vô luận là Bát Quái Tỏa Yêu Trận, Đế Khôn hay là Lục Tiểu Thiên đang đồng thời vận dụng Thú Hồn Chiến Châu, chiến lực lúc này cũng đều đã vượt qua tu sĩ Kim Đan sơ kỳ một đoạn lớn. Phó nguyên thần của Lục Tiểu Thiên khống chế Bát Quái Tỏa Yêu Trận, mà Đế Khôn lại là chiến sủng của Lục Tiểu Thiên, sự phối hợp của ba đòn đánh này không hề có chút sơ hở nào, thậm chí còn vượt qua cả sự ăn ý của ba người Mạnh lão quái, Mạc Vấn Thiên và Đào Tiểu Phượng. Dù sao ba người họ có hợp tác thời gian dài hơn đi nữa, trong đó vẫn sẽ luôn có chút quan hệ lợi ích, thế nào cũng sẽ có vài phần tâm tư riêng.
Hoắc Xuyên há miệng thở dốc không thôi, dưới sự vây công toàn lực của một người một thú một trận này, trong lòng gã đã xuất hiện cảm giác thất bại. Tuy lúc này trông gã vẫn vô cùng uy mãnh, liên tiếp đón đỡ mấy đợt công kích, nhưng bản thân gã cũng tiêu hao pháp lực rất kinh người. Cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng nhiều nhất cũng chỉ chống đỡ được mấy hơi thở nữa mà thôi.
"Nhị đệ, mau đến cứu ta!" Hoắc Xuyên lúc này không còn lo được mặt mũi nữa, liền lớn tiếng kêu cứu.
"Ngươi tưởng rằng giọng nói của ngươi có thể truyền ra bên ngoài trận pháp sao?" Trên mặt Lục Tiểu Thiên mang theo một nụ cười mỉa mai nói.
"Không đúng!" Lục Tiểu Thiên vừa nói xong, Hoắc Xuyên lại đột nhiên bỏ mặc một tiễn đang bắn tới của hắn, trực tiếp dùng thân thể đón đỡ, sau đó một chùy đánh lui Đế Khôn, rồi quay lưng dùng sức lực cả người lao mạnh về phía quầng sáng do Bát Quái Tỏa Yêu Trận hình thành, ý đồ muốn dùng man lực phá trận.
Sưu! Hỏa Giao tiễn ghim thẳng vào sau lưng Hoắc Xuyên, nổ ra một lỗ máu lớn. Hoắc Xuyên hét thảm một tiếng, gương mặt tràn đầy vẻ điên cuồng, khí tức trên người cũng được đề thăng lên đỉnh điểm, một chùy nện thẳng về phía quầng sáng!
Phó nguyên thần khống chế Bát Quái Tỏa Yêu Trận, lúc này tựa hồ cũng cảm nhận được sự khủng hoảng do một chùy đó mang đến, vội vàng thúc giục Bát Quái Tỏa Yêu Trận vận chuyển tới cực hạn.
Thời khắc nguy cấp, quầng sáng do Bát Quái Tỏa Yêu Trận hình thành đột nhiên toàn bộ biến mất. Một chùy uy thế tuyệt luân đó lại trực tiếp đánh vào khoảng không. Hoắc Xuyên không nghĩ tới trận pháp của tên tiểu tử tóc bạc này lại có thể trong nháy mắt hoàn toàn thu lại như thế, thật sự là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Bất quá trận pháp của đối phương biến mất cũng coi như là một chuyện tốt, Hoắc Xuyên mặc kệ thân thể lúc này đang bị trọng thương, lập tức nghiến răng nhịn đau tăng tốc lao về phía nhị đệ Hoắc Đương. Chỉ là gã vẫn có chút xem nhẹ thương thế trên người, vừa rồi ác chiến một hồi đã tiêu hao quá nhiều pháp lực, lúc này tốc độ trong thời gian ngắn cũng không thể nào tăng lên được bao nhiêu.
Ánh sáng màu xám bạc lóe lên, chính là Đế Khôn đang đang bay tới trực tiếp nhảy lên lưng Hoắc Xuyên.
Phốc! Một âm thanh trầm thấp vang lên, thậm chí ngay cả tiếng hét thảm cũng không có, móng vuốt vô cùng sắc bén của Đế Khôn đã xẹt qua cổ của Hoắc Xuyên, một cái đầu người trực tiếp từ trên không trung rơi xuống.
Thẳng cho tới lúc này, Lục Tiểu Thiên cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp thu lại Bát Quái Tỏa Yêu Trận, may mắn là cuối cùng cũng không bị tổn hại gì. Nhưng sau một trận đại chiến, lực lượng súc tích bên trong trận bàn đã tiêu hao không ít. Lực lượng của Âm Ngư có thể dùng linh thạch bổ sung vào, nhưng Dương Ngư lại phải cần thất giai Kim hệ yêu đan, nhưng chỉ cần trận bàn không bị tổn hại, thu thập thêm vài viên thất giai Kim hệ yêu đan cũng là đáng.
Chỉ là Lục Tiểu Thiên không biết thực lực của Hoắc Xuyên xếp hạng như thế nào trong Kim Đan trung kỳ, một trận chiến này hắn đã thi triển hết mọi thủ đoạn, trận pháp, Đế Khôn, Thôn Hồn Đại Pháp, lại cộng thêm tu vi pháp lực của bản thân hắn. Dưới loại tình huống như vậy mà còn suýt tí nữa để cho Hoắc Xuyên cá chết rách lưới, tổn hại đến trận bàn của hắn.
Sau khi Đế Khôn giết chết Hoắc Xuyên, Lục Tiểu Thiên liền trực tiếp thu hồi Đế Khôn vào trong túi linh thú, tránh để cho những người khác nhìn thấy. Lúc này một đạo nguyên thần dài vài tấc hốt hoảng sợ hãi từ trong cái đầu dưới đất bay ra lao về phía phương hướng Hoắc Đương.
Lục Tiểu Thiên thu lấy túi trữ vật của Hoắc Xuyên cũng đuổi sát theo sau. Lúc này Hoắc Đương đang đại chiến liên tục với ba người Mạnh lão quái. Tuy rằng Hoắc Đương có thể áp chế ba người họ, nhưng muốn chiến thắng, sợ rằng cũng không phải là việc có thể làm được trong nhất thời nửa khắc. Nhưng Hoắc Đương lấy một địch ba thì vẫn còn dư lực.
Đám người Mạnh lão quái tuy rằng nhất thời còn có thể chống đỡ được, chỉ là không khỏi lo lắng nhìn về phía trận chiến của Lục Tiểu Thiên.
Bọn họ đã kiến thức qua sự mạnh mẽ của Lục Tiểu Thiên, nhưng lúc bình thường bọn họ cũng không thấy hắn có thủ đoạn đặc biệt lợi hại nào, trong lòng ba người họ cũng đều âm thầm cảm thấy có lẽ Lục Tiểu Thiên tu luyện công pháp thần bí nào đó, mỗi lần tu luyện xung quanh đều bố trí cấm chế, bọn họ cũng không thể nào biết được Lục Tiểu Thiên cụ thể đang tu luyện cái gì.
Chỉ là thực lực mà Lục Tiểu Thiên bạo phát ra tuy rằng rất mạnh, thậm chí còn mạnh gấp đôi bọn họ, đủ để đánh bại hay là giết chết bất kỳ một ai trong ba người họ, nhưng còn không đủ để chống lại một tu sĩ Kim Đan trung kỳ. Vừa khai chiến Lục Tiểu Thiên đã dẫn dụ đối phương đi một chỗ khác, tuy rằng vẫn còn có thể cảm nhận được khí tức đại chiến bên đó, chỉ là thế núi chập trùng, rừng cây rậm rạp, bọn họ bên này cũng đại chiến thành một đoàn, cũng không thể quá phân tâm để ý tới bên đó, chỉ có thể không ngừng lo lắng trong lòng.