Chương 593: Gặp phải ngăn cản
Chương 593: Gặp phải ngăn cản
Sau khi thu lấy nguyên thần của Thâm Hải Thanh Yêu Viên, Lục Tiểu Thiên thậm chí còn chưa kịp lấy đi tài liệu trên thân Thâm Hải Thanh Yêu Viên, liền cảm giác được có mấy chục cổ khí tức lớn nhỏ bất đồng từ các nơi đang lao tới.
Là mùi máu tanh dẫn dụ các yêu thú khác tới đây. Trước đó đám yêu thú bởi vì hai con Thâm Hải Thanh Yêu Viên chiến đấu, khí tức của Yêu Viên quá mức dọa người, sợ bị tai bay vạ gió nên liền chạy đi thật xa. Lúc này cuộc chiến đã kết thúc, lại không thể chịu nổi mùi máu tanh dụ hoặc nên liền từ bốn phương tám hướng lao tới. Lục Tiểu Thiên thầm kêu một tiếng đáng tiếc, chỉ lấy đi một viên yêu đan, thậm chí viên còn lại cũng chưa kịp lấy liền vội vàng rời khỏi. Yêu thú từ các nơi lao tới có mạnh có yếu, một tên Nhân tộc như hắn ở lại nơi này, rất có khả năng sẽ bị các loại yêu thú trong biển vây công. Lục Tiểu Thiên không muốn mạo hiểm như vậy, hơn nữa lần này ngoài ý muốn đạt được nguyên thần tinh phách của bát giai yêu thú mạnh mẽ như vậy, đã là niềm vui ngoài ý muốn, trước mắt không phải là lúc nên tham lam.
Bất quá từ sau khi thu hoạch được nguyên thần tinh phách của con Thâm Hải Thanh Yêu Viên, vận khí của Lục Tiểu Thiên đã không còn tốt như thế nữa, thậm chí ngay cả thất giai yêu thú cũng rất ít khi gặp được.
Chỉ là Lục Tiểu Thiên cũng không quá quan tâm, nhoáng một cái hắn đã ở vùng hải vực này được bốn năm, tính đến nay Lục Tiểu Thiên tiến vào Kim Đan kỳ cũng đã được ba mươi năm, và vẫn bị khốn ở Kim Đan sơ kỳ. Nhưng trình độ pháp lực tinh thuần đã khác xa so với lúc vừa mới kết đan, trong lúc nhấc tay càng có thêm một loại khí thế trầm trọng. Lúc này Bát Quái Tỏa Yêu Trận cũng đã hoàn toàn luyện chế đại thành, chỉ là trong bốn năm này, hắn cũng vẫn không hề thấy được Phiêu Miểu Điện trong truyền thuyết kia xuất hiện.
Lục Tiểu Thiên cũng không hề nóng vội, bởi vì hắn chú ý thấy trong đoạn thời gian này. Hắn nhìn thấy dấu vết tu sĩ Nhân tộc ở phụ cận tựa hồ nhiều hơn một chút. Trước đây một hơi mấy tháng trời cũng không hề gặp được một ai. Dù sao hải vực này vô cùng vô tận, tu sĩ liệp sát yêu thú tuy nhiều, nhưng phân bổ ở trên hải vực rộng lớn như thế này, thì vẫn chỉ như là một giọt nước trong biển lớn, hơn nữa Lục Tiểu Thiên cũng một mực cố gắng tránh chạm mặt với những tu sĩ khác.
Chỉ là đoạn thời gian này, tu sĩ xuất hiện tựa hồ bắt đầu nhiều lên, trong lòng Lục Tiểu Thiên không khỏi khẽ động, chẳng lẽ đám người cũng là tới vì Phiêu Miểu Điện trong truyền thuyết kia?
Nếu là như vậy, nói rõ bốn năm nay hắn chờ đợi ở nơi này là chính xác, ngoài ý muốn nhất chính là số lượng tu sĩ xuất hiện còn nhiều hơn trong tưởng tượng của hắn một chút.
"Ân?" Sau khi Lục Tiểu Thiên liên tiếp tránh khỏi mấy người, lại cảm thấy lại có một tên tu sĩ đang nhắm vào hắn mà tới. Lục Tiểu Thiên nhíu mày, thay đổi một phương hướng khác chạy đi. Nhưng chưa chạy được bao xa, lại gặp phải một tên tu sĩ khác vừa hay xuất hiện ở chính diện hắn.
"Những người này là nhắm vào mình sao?" Sắc mặt Lục Tiểu Thiên trầm xuống, lấy ra Liệt Địa Đao định động thủ. Đối phương xuất động mấy người vây kín ở bốn phía, hắn không thể mặc cho bọn họ hoàn toàn bao vây lấy rồi mới động thủ, trước giết phá vòng vây rồi nói.
"Lục đạo hữu, xin đừng động thủ, chúng ta cũng coi như có quen biết mà." Một vị tu sĩ mặc áo xám đang nhanh chóng lao tới, vội vàng hét lớn.
"Thì ra là Triệu đạo hữu, thật là hân hạnh." Hai mắt Lục Tiểu Thiên khẽ híp lại, không ngờ lại có thể gặp được Triệu Nam Tinh của Thiên Hải Các ở nơi này. Lúc trước khi hắn còn là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, được Phú Đông Minh mời, thay y tỷ thí, Triệu Nam Tinh là tu sĩ Kim Đan kỳ quan khán trận chiến đó. Bởi vì Triệu Nam Tinh nhìn thấy trình độ trận pháp của hắn, hơn nữa còn muốn mời hắn cùng đi dò la một nơi bí cảnh. Chỉ là Lục Tiểu Thiên ở Lam Minh Thành đợi hơn hai mươi năm, đối phương cũng không hề có liên hệ gì. Lục Tiểu Thiên cũng gần như quên mất việc này, lại cộng thêm sau đó bản thân đi lại ngược xuôi, bận rộn tăng cường thực lực, nên cũng để sự việc này qua một bên. Dù sao Triệu Nam Tinh không nguyện ý tìm hắn nữa, chắc hẳn cũng là đã có chuẩn bị khác. Hắn nếu như lại chủ động hỏi tới, chẳng khác nào lại khiến cho Triệu Nam Tinh nổi lên sát ý. Đối phương là người của Thiên Hải Các, thế lực của Thiên Hải Các nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng cũng không phải hắn có thể trêu chọc được.
Chỉ là không ngờ tới sự việc đã cách biệt hơn ba mươi năm sau, hai người không ngờ gặp lại ở nơi này, cũng coi như có chút ly kỳ. Càng ly kỳ hơn chính là bí địa mà Triệu Nam Tinh muốn dò xét rất có thể cũng chính là Phiêu Miểu Điện.
"Không ngờ ở nơi này còn có thể gặp được Lục đạo hữu, từ biệt mấy chục năm không gặp, Lục đạo hữu không ngờ đã trở thành tu sĩ Kim Đan kỳ, tu vi trông cũng không kém, xem ra tư chất của Lục đạo hữu thật không tồi, ngày sau nhất định có thể thành tựu Nguyên Anh đại đạo." Không chỉ Lục Tiểu Thiên cảm thấy ngoài ý muốn, mà Triệu Nam Tinh lúc này càng tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Dù sao lúc trước khi y gặp được Lục Tiểu Thiên, hắn vẫn còn phải gọi y là tiền bối. Lúc này đây hắn đã có thể đứng ngang hàng với y rồi. Hơn nữa Triệu Nam Tinh cũng không hề cảm nhận được bao nhiêu pháp lực ba động trên người Lục Tiểu Thiên, điều này càng khiến y kinh hãi không thôi.
"Lão Triệu, lề mề chậm chạp làm gì, tên tiểu tử này có lai lịch gì? Nếu như chỉ là quen biết đơn sơ, để cây đinh ba trong tay ta hỏi thăm hắn trước rồi nói sau." Một trung niên hán tử cởi trần, trên mặt có một vết bết lớn màu xanh che phủ cả nửa mặt, trong tay cầm một cây pháp khí giống như là cây xiên cá của phàm nhân thế tục, sắc mặt bất thiện nhìn Lục Tiểu Thiên.
Lục Tiểu Thiên mặt không đổi sắc, cẩn thận quan sát năm người khác đang vây quanh hắn. Hắn đang suy nghĩ nếu như phải động thủ, nên đột phá vòng vây từ phương hướng nào là chắc chắn nhất. Chỉ là rất nhanh, trong lòng Lục Tiểu Thiên lại nhảy dựng. Một lão giả mặc đạo bào màu xanh, đôi hàng mi màu đỏ rủ xuống giống như là lưu tinh đuổi nguyệt lao tới như điện xẹt, không ngờ lại là Xích Vân Tang bốn năm trước từng cùng Lục Tiểu Thiên từ Lam Minh Thành truyền tống tới đây, cường giả Kim Đan hậu kỳ!
Lúc này từ sau khi Xích Vân Tang xuất hiện, Lục Tiểu Thiên càng trở nên bình tĩnh hơn nhiều. Tốc độ của Xích Vân Tang còn nhanh hơn hắn một chút, cho dù là sử dụng cặp chén sứ đen trắng kia, phỏng chừng hắn cũng khó có thể chạy thoát khỏi tay người này.
"Vị đạo hữu này, chúng ta hình như đã gặp qua." Xích Vân Tang nhíu mày nhìn Lục Tiểu Thiên nói.
"Xích đạo hữu quý nhân bận rộn. Bốn năm trước, tại hạ từng cùng Xích đạo hữu từ Lam Minh Thành truyền tống tới Ly Thủy Thành." Lục Tiểu Thiên sắc mặt kính cẩn nói.
"Thì ra là vậy, ta nói làm sao lại cảm thấy đạo hữu có chút quen mắt. Triệu đạo hữu, một đoàn người chúng ta nhân số đã không ít, cũng không cần phải có thêm một người. Đạo hữu nói nghe xem, khiến mọi người hưng sư động chúng ngăn cản người này lại là có dụng ý gì?" Hai tay Xích Vân Tang để vào trong tay áo rộng thùng thình, ánh mắt nhìn về phía Triệu Nam Tinh nói.
Trong lòng Lục Tiểu Thiên trầm xuống. Tên Xích Vân Tang này không chỉ thực lực cao cường, hơn nữa lòng dạ cũng không hề tầm thường, không hề vì từng cùng Lục Tiểu Thiên truyền tống tới Ly Thủy Thành mà có cảm giác cân nhắc gì cả, ngược lại còn nói hắn là một kẻ thừa thải, chỉ là cũng không hề nói tới làm sao xử trí hắn, khiến tim hắn đập thình thịnh không thôi. Loại cảm giác tài không bằng người, sinh tử nằm trong tay người khác thật là không hề dễ chịu.
"Xích đạo hữu có điều không biết, vị Lục đạo hữu này tuổi đời tuy còn trẻ, nhưng trình độ trận pháp lại không thấp, hơn xa đám người chúng ta." Đối với sự chất vấn của Xích Vân Tang, Triệu Nam Tinh vội vàng nói.
"Thì ra là như vậy, ta nói người tốn công tốn sức để chúng ta chặn lại người này như thế để làm gì, thì ra hắn còn là một Trận Pháp Sư. Từ sau khi Đỗ lão đầu chết đi, chúng ta liền không có người có thể phá trận. Mắt thấy cái địa phương quỷ quái kia sắp xuất hiện, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn." Tên trung niên hán tử trên mặt có vết bớt màu xanh thu lại cây pháp khí đinh ba vui vẻ cười nói. "Nếu nói như vậy, chúng ta ngược lại không thể đả thương người này."