Chương 596: Phá giải trận pháp
Chương 596: Phá giải trận pháp
"Dương đạo hữu quả thật mắt sáng như đuốc, trong đám người chúng ta, dám đơn độc xông pha ở vùng biển này, có cái bản lĩnh này sợ rằng cũng chỉ có một mình Xích đạo hữu thôi, những người khác muốn một mình sinh tồn ở vùng hải ngoại này, ít nhiều cũng có chút không đủ khả năng, cho dù vận khí có tốt hơn nữa, cũng khó tránh sẽ có lúc gặp phải yêu thú cấp Kim Đan kỳ." Lão giả lưng gù đi cùng với tên nam tử có vết bớt Hà Hữu Sinh gọi là Vương Đà Quái, lúc này âm thanh lanh lảnh vang lên.
"Có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là kẻ mới kết đan chừng ba mươi năm mà thôi, thủ đoạn có thể lợi hại được tới đâu. Chư vị ở đây đều là những tu sĩ Kim Đan kỳ lão luyện kết đan hơn trăm năm, nếu không phải hắn ta là một Trận Pháp Sư, dạng người như vậy ta cũng chẳng muốn nhìn thấy, trực tiếp giết đi là xong." Hà Hữu Sinh thản nhiên nói.
Mấy người này ngươi một câu, ta một câu, cũng không hề lo lắng Lục Tiểu Thiên sẽ nghe được. Dù sao động tĩnh bên phía bọn họ căn bản không thể nào truyền được tới tai Lục Tiểu Thiên lúc này thân đã ở bên trong trận pháp.
Sau mấy canh giờ, thân ảnh Lục Tiểu Thiên lóe lên mấy cái liền ra khỏi trận, bay về phía mấy người bọn họ. Lúc này ngay cả Xích Vân Tang nhìn thấy Lục Tiểu Thiên trực tiếp thoát ra khỏi trận pháp, ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ khác lạ.
"Ha ha, Lục đạo hữu, ta biết trình độ trận pháp của đạo hữu không thấp mà, không ngờ nhanh như vậy đã ra khỏi trận pháp rồi, có phải đã tìm được biện pháp phá trận rồi không?" Triệu Nam Tinh nhiệt tình bước lên nghênh đón nói.
"Ở trong trận lâu như vậy tiêu hao không ít thần thức, ta cần phải khôi phục một chút, có vấn đề gì không?" Lục Tiểu Thiên khẽ gật gật đầu với Triệu Nam Tinh. Ánh mắt lại nhìn về phía Xích Vân Tang. Dù sao trong mọi người ở đây y cũng là kẻ có thực lực mạnh nhất. Mọi người cũng mơ hồ có bộ dạng xem Xích Vân Tang là người dẫn đầu. Về phần Triệu Nam Tinh, biểu hiện có nhiệt tình hơn nữa, lúc cần phải hạ thủ với hắn, y cũng sẽ tuyệt đối không lưu tình.
"Không vấn đề, ngươi chỉ cần khôi phục lại rồi tính." Xích Vân Tang gật đầu đáp.
Những người khác bộ dạng giống như đã là thói quen, dù sao trước Lục Tiểu Thiên, những Trận Pháp Sư khác căn bản cũng đều có phản ứng như vậy.
Lục Tiểu Thiên cũng coi như thành thật không hề khách khí mà ngồi xếp bằng trên không trung, đả tọa khôi phục pháp lực. Nhưng việc khôi phục lại cũng chỉ là giả, ý đồ chân chính của Lục Tiểu Thiên chính là đang suy nghĩ đến khả năng lợi dụng những chỗ kỳ quặc phát hiện được trong trận pháp để thoát thân. Kỳ thật hắn vừa rồi quả thật có tiêu hao một chút thần thức ở trên hòn đảo đó, nhưng hắn chỉ dùng phó nguyên thần thăm dò huyền bí bên trong trận. Trong quá trình này tránh khỏi mấy đợt yêu thú, pháp lực cũng không tiêu hao bao nhiêu. Nhưng sau đó, Lục Tiểu Thiên lại âm thầm lợi dụng Nguyên Quy Giáp trên người để ghi nhớ lại con đường đã đi qua, thần thức tiêu hao càng giảm đi nhiều. Trên thực tế hắn phát hiện được mấy cái thông đạo có yêu thú xuất hiện, cảm nhận được khí tức yêu thú hỗn tạp khổng lồ bên trong đó. Nếu như sau khi hắn tiến vào trong trận, có cơ hội dẫn dụ đám yêu thú lao ra, liền có khả năng rất lớn thoát khỏi sự giám sát của những người trước mắt này.
Tuy nhiên, sau khi cân nhắc nhiều lần, Lục Tiểu Thiên cuối cùng cũng từ bỏ ý định này. Từ biểu hiện của mấy người trước mắt này, tuy rằng rất rõ ràng là đối phương chỉ muốn lợi dụng trình độ trận pháp của hắn để giúp họ mở đường, nhưng chỉ cần bản thân biểu hiện ra năng lực nhất định, liền có chỗ đáng cho đối phương lợi dụng. Chí ít là trước khi phát hiện có bảo vật tồn tại hoặc là đạt được bảo vật, bọn họ cũng sẽ còn phải dựa vào hắn. Nếu như lúc này lựa chọn không hợp tác mà thừa dịp hoảng loạn bỏ chạy. Tuy rằng chạy được nhất thời, nhưng từ sau khi đi tới cái địa phương quỷ dị này, Lục Tiểu Thiên thỉnh thoảng có thể cảm nhận được vết tích của thất giai yêu thú thậm chí là cao giai hơn, hiển nhiên là vùng đât quỷ dị này cũng không phải quá thái bình. Đối với đám yêu thú đó mà nói, một khi gặp phải hắn, cũng sẽ không hề quan tâm hắn là Trận Pháp Sư hay không. Hơn nữa ngoại trừ hang động dưới biển kia ra, Lục Tiểu Thiên cũng không thể xác định liệu có phải còn có thông đạo khác rời khỏi nơi này hay không. Đám tu sĩ này cực có khả năng còn có an bài bí ẩn khác ở hang động dưới biển kia cũng nói không chừng. Chỉ là thời gian đi lại trong đó qua gấp rút, hắn lại bị kẹp ở giữa Xích Vân Tang và những người còn lại nên cũng không thể chú ý được quá nhiều.
Lục Tiểu Thiên sắc mặt như thường, giả vờ như ngồi đả tọa khôi phục thần thức. Nhưng trong lòng hắn đã cân nhắc lại tất cả khả năng một lần, tương đối mà nói, hiện tại đi cùng với đám người này vẫn còn tương đối an toàn. Cho nên hắn liền xua tan ý nghĩ lợi dụng đại trận thiên nhiên hình thành ở xung quanh để thoát thân. Hơn nữa hắn cũng có mấy phần động tâm với bảo vật bên trong Phiêu Miểu Điện. Người tu tiên nên hành động nghịch thiên, sở dĩ biết rõ nguy hiểm mà vẫn lao đầu vào, tất cả cũng chỉ vì tìm kiếm một phần cơ duyên thuộc về bản thân trong sự hiểm nguy đó. Cho dù là dạng Kim Đan hậu kỳ như Xích Vân Tang bỏ ra thời gian hơn một trăm năm ở một nơi như vậy cũng không hề cảm thấy đáng tiếc. Một khi đạt được cơ duyên thuộc về bản thân, liền có thể như Cá vượt Long Môn, trở thành Nguyên Anh đại năng, có được thọ nguyên càng dài hơn, quét mắt khắp thiên địa.
"Đi thôi!" Sau khi cân nhắc rõ ràng, lại qua hai canh giờ, Lục Tiểu Thiên vươn người đứng dậy, bay về phía cấm chế ở xung quanh hòn đảo.
Đám người Xích Vân Tang cũng lần lượt theo sau, nhưng lại vô thức mà kéo dài khoảng cách ra một đoạn ngắn với Lục Tiểu Thiên. Lục Tiểu Thiên cũng không hề quan tâm đến những điều này, chắc hẳn là do mấy lần trước đã chịu thiệt qua. Phỏng chừng cái chết của mấy Trận Pháp Sư trước đó đã gây ra ám ảnh tâm lý nhất định với bọn họ. Bởi vì khi hành sự cũng càng trở nên cẩn thận hơn, một khi gặp phải nguy hiểm quá lớn, liền lập tức lui về phía sau, kẻ chết nhanh nhất tự nhiên cũng chính là Trận Pháp Sư đi đầu dò đường.
Trong lòng Lục Tiểu Thiên cười lanh, có lúc nguy hiểm cũng chưa chắc ở trước mặt. Trong lần thăm dò trước đó, Lục Tiểu Thiên đã dùng Nguyên Quy Giáp ghi chép lại lộ trình mình đi qua, phát hiện có mấy chỗ giống như hang động dưới đáy biển là nơi ra vào của một bầy yêu thú. Đám yêu thú đó tuy rằng cũng giống như sương mù bên trong cấm chế di động bất định, nhưng trong thời gian ngắn thì khu vực hoạt động cũng sẽ không quá lớn. Tốc độ di động so với đám sương mù mỏng manh đó càng chậm hơn trăm ngàn lần. Hắn nếu như muốn tính kế đám người này, cho dù là họ cách hơi xa ở phía sau lưng cũng trốn không thoát được. Chỉ là Lục Tiểu Thiên cũng không biết bên trong đó ẩn giấu yêu thú lợi hại gì, lỡ như yêu thú lao ra quá nhiều, quá mức lợi hại, hắn phỏng chừng cũng sẽ chạy không thoát. Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng sẽ không làm loại việc hại người hại mình như vậy.
Mấy người họ một đường đi theo Lục Tiểu Thiên tiến về phía trước, vòng qua khỏi khu vực có sương mù lúc mỏng lúc dày kia, trong lòng kinh ngạc không thôi. Dọc đường đi bọn họ cũng phát hiện được mấy con yêu thú thực lực không yếu, thậm chí còn có một con bát giai yêu thú cực kỳ lợi hại. Nhưng bọn họ nhiều người như vậy, còn chưa đợi yêu thú đó công kích là đã cùng lao lên liệp sát nó.
Khu vực sương mù cách hòn đảo không xa, với tốc độ ngự không phi hành của tu sĩ Kim Đan kỳ cũng chỉ cần một thời gian ngắn là tới. Nhưng lúc này, mọi người lại đi loanh quanh đã được mấy canh giờ rồi.
Cuối cùng, Lục Tiểu Thiên dừng lại tại một chỗ, quay đầu nhìn đám người Xích Vân Tang nói: "Trận pháp ở chỗ này tuy rằng không yếu, thậm chí cũng được coi là một chỗ có phòng ngự khá mạnh, nhưng chỉ có hai tầng cấm chế. Phá vỡ trận pháp ở nơi này sẽ kinh động tới yêu thú thủ hộ trận pháp. Nhưng chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng nhau động thủ về nơi mà ta chỉ định, thời gian ba cái hô hấp là có thể phá vỡ ra một lổ hổng, đủ để cho mọi người lên đảo. Tới khi đó trận pháp sẽ tự động khôi phục lại, ngăn cản thủ hộ yêu thú ở bên ngoài trận pháp."
"Ngươi xác định? Phương thức này của ngươi có chút kỳ quái, các trận pháp sư khác trước đó đều chọn nơi có cấm chế yếu để hạ thủ, ngươi lại chọn nơi có phòng ngự mạnh để hạ thủ, không phải là muốn lừa chúng ta đấy chứ?" Trung niên có vết bớt Hà Hữu Sinh một tay cầm lấy cây đinh ba, một tay gãi gãi đầu nói.