Chương 599: Nội bộ lục đục
Chương 599: Nội bộ lục đục
"Khục khục, Xích đạo hữu, an toàn của Lục đạo hữu là quan trọng nhất chúng ta tự nhiên biết rõ không thể có sơ suất gì. Nhưng dưới tình huống luân phiên bảo hộ Lục đạo hữu, tự nhiên là không thể thiếu được nhân vật có thực lực cao cường như Xích đạo hữu. Nếu không ta sợ không thể bảo vệ Lục đạo hữu được chu toàn." Cuối cùng, đám người Vương Đà Quái sau khi trao đổi một lúc, liền dẫn đầu mở miệng nói.
"Ý của các ngươi là?" Ánh mắt Xích Vân Tang lóe lên, lập tức trở nên sắc bén.
"Ý tứ tự nhiên là mọi người cùng nhau xuất lực, cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia." Lúc này lão phụ Dương Thúy Vân của Thiên Hải Các trông tu vi có vẻ cao nhất trong bọn họ nói chuyện càng trực tiếp hơn.
"Ý kiến của Dạ đạo hữu cũng giống như vậy?" Ánh mắt Xích Vân Tang quét về phía nữ tử tóc bạc, giọng âm trầm nói.
"Tiểu nữ tử tự nhiên là thiểu số phụ tùng đa số." Nữ tử tóc bạc cầm cây tiêu ngọc khẽ mỉm cười, tránh khỏi hàn quang bức người của Xích Vân Tang, lui về sau một bước, lựa chọn đứng cùng đám người Vương Đà Quái và Dương Thúy Vân.
Lục Tiểu Thiên lúc này ánh mắt lơ đễch, tựa hồ như hết thảy trước mắt không hề liên quan gì đến hắn. Một màn phát sinh trước mắt này quả thật có vài phần kịch tính. Dù sao tất cả đều là tu sĩ Kim Đan kỳ, cho dù thực lực Xích Vân Tang có cao hơn nữa, nhưng một đường thẳng tiến tới hiện tại, Xích Vân Tang nói một là một, một mực nắm giữ toàn cục cũng dần khiến cho bọn họ trở nên bất mãn. Những người này cũng ý thức được sự lợi hại của Xích Vân Tang, nhất định phải liên hợp lại mới có khả năng chống lại được Xích Vân Tang. Với tình hình trước mắt cũng nhất định phải như vậy, nếu như bọn họ còn phân tán, sau này khi thật sự gặp được bảo vật, phỏng chừng lợi ích lớn nhất cũng sẽ trực tiếp rơi vào trong tay Xích Vân Tang mà vô duyên với bọn họ. Mỗi người đều tự mạo hiểm tính mạng để đi vào nơi tọa lạc của Phiêu Miểu Điện, làm sao có thể để mặc cho tình huống như vậy phát sinh?
Với tâm kế của đám tu sĩ Kim Đan kỳ này, tự nhiên là rất dễ dàng hạ quyết tâm, Vương Đà Quái nhìn thấy một cái liên minh đối kháng với Xích Vân Tang cứ như vậy hình thành, liền lập tức cười đắc ý nói." Lục đạo hữu, ngươi xem, chúng ta nhiều người như vậy, cùng nhau chia làm ba nhóm, phân biệt bảo vệ đạo hữu ở phía trước dò đường, như thế nào?"
"Tình hình trên đảo có chút nguy hiểm, không có người ở bên cạnh giúp đỡ, chỉ bằng một mình ta cũng không thể chống đỡ được bao lâu. Ta bất quá chỉ là một người đến sau tự nhiên là các ngươi an bài như thế nào thì làm thế đó."
Lục Tiểu Thiên không nhanh không chậm nói, trận doanh đã lặng yên chia thành hai phe. Một phe là Xích Vân Tang với thực lực mạnh nhất, một bên là mấy tên tu sĩ thực lực thấp liên minh lại.
Vương Đà Quái chẳng qua là muốn lôi kéo luôn hắn vào phe. Theo lý mà nói tu vi của Lục Tiểu Thiên là yếu nhất ở đây, là người khó xử nhất khi bị kẹp ở giữa hai phe. Hắn khẳng định phải lựa chọn phụ thuộc vào một phe, mà bên phía đám Vương Đà Quái lại là lựa chọn tốt nhất. Dù sao thực lực của Xích Vân Tang quá mạnh, Lục Tiểu Thiên căn bản không thể nào so sánh được. Chỉ có gia nhập vào một phe bọn họ mới gọi là tương đối ổn định một chút. Dù sao một phương bọn họ cũng không phải hoàn toàn một lòng, với một tên Trận Pháp Sư như hắn, còn có thể thoải mái như cá gặp nước.
Chỉ là lựa chọn của Lục Tiểu Thiên lại hoàn toàn ngoài ý liệu của mọi người, không ngờ lại lựa chọn không nghiêng về bên nào. Cứ như vậy, đám người Vương Đà Quái định tiến thêm một bước lấn át Xích Vân Tang tự nhiên là không thể thành. Không có một Trận Pháp Sư như Lục Tiểu Thiên ủng hộ, sau này một khi gặp được bảo vật, thì sẽ hoàn toàn không có vốn liếng cò kè mặc cả với Xích Vân Tang. Đặc biệt là liên minh lúc này của bọn họ cũng không hề chiếm bao nhiêu ưu thế so với Xích Vân Tang, thái độ của Lục Tiểu Thiên lúc này rất là trọng yếu.
"Muốn trái phải đều ôm trọn sao, thật là một tên tiểu tử không biết sống chết, cũng không nhìn thấy bản thân có bao nhiêu phân lượng." Trung niên có vết bớt Hà Hữu Sinh, còn có đám người Dương Thúy Vân sắc mặt trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía Lục Tiểu Thiên càng thêm âm trầm.
"Được, nếu đã như vậy, thế thì luân phiên thay nhau đi cùng Lục đạo hữu ở phía trước dò đường." Xích Vân Tang nghe vậy liền ha ha cười lớn, ánh mắt nhìn về phía Lục Tiểu Thiên cũng trở nên dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng Lục Tiểu Thiên cũng không hề cảm thấy bản thân cự tuyệt đề nghị của Vương Đà Quái liền sẽ thật sự khiến cho Xích Vân Tang đối tốt với hắn. Trên thực tế hắn cũng biết lựa chọn liên hợp với đám người Vương Đà Quái mới là hành động sáng suốt. Nhưng nếu như vậy, nhất định sẽ khiến cho song phương càng thêm kiêng kỵ và nghi ngờ lẫn nhau.
Hòn đảo nơi Phiêu Miểu Điện tọa lạc không phải nguy hiểm bình thường, cho dù hắn là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, cũng có cảm giác nửa bước khó đi. Nếu như lúc này trở mặt với Xích Vân Tang, đối với tất cả mọi người mà nói, đều sẽ cực kỳ bất lợi. Dù sao yêu thú cũng sẽ không hề quan tâm những ai là Kim Đan sơ kỳ hay Kim Đan hậu kỳ, dưới rất nhiều tình huống, địa vị của một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ như Xích Vân Tang là không thể nào thay thế được. Hơn nữa người này đã hao phí nhiều tinh lực và toan tính không nhỏ vào Phiêu Miểu Điện như vậy, sự hiểu biết về nơi này sợ rằng cũng vượt xa những người khác, nếu thật sự muốn đường ai nấy đi, khó chắc Xích Vân Tang sẽ không còn cách khác.
Ngược lại, duy trì sự cân bằng giữa hai phe này mới là trọng yếu nhất. Về phần ánh mắt âm trầm của đám người Vương Đà Quái, Lục Tiểu Thiên chỉ coi như không thấy. Ánh mắt không thể giết người, cho dù bản thân lựa chọn đứng về phía đám người Vương Đà Quái. tới khi tranh giành lợi ích, đối phương cũng sẽ không hề nương tay với hắn.
Lục Tiểu Thiên nhìn qua thụ thương không nhẹ, nghỉ ngơi một đoạn thời gian, dưới sự thúc giục của mọi người, lại tiếp tục tiến lên. Nhưng lần này đi bên cạnh hắn còn có nữ tử tóc bạc cầm cây tiêu ngọc, trung niên có vết bớt Hà Hữu Sinh, và Vương Đà Quái ba người.
Mật độ và thực lực của yêu thú trên đảo, cả đời Lục Tiểu Thiên rất ít gặp qua. Cơ hồ đi chưa được bao xa là đã gặp phải yêu thú thất giai trở lên. Nếu như chạm phải cấm chế trận pháp trên đảo, thì càng xuất hiện yêu thú cao giai hơn nữa. Nhưng khi nghĩ tới nơi này linh khí nồng đậm như vậy, cũng cảm thấy nhiều yêu thú như vậy là điều bình thường. Trong hoàn cảnh tu luyện thượng giai như vậy, khắp nơi đều nhìn thấy được các loại linh vật. Những con yêu thú tư chất kém, thực lực thấp sợ rằng cũng sẽ bị chết đi trong hoàn cảnh đào thải tàn khốc như vậy, những con còn sống thì đều có thực lực rất mạnh hoặc là có kỹ năng sinh tồn đặc biệt. Dọc đường đi Lục Tiểu Thiên gặp được một số linh thảo và linh quả trước đây còn chưa thu thập. Linh quả trong cách ủ chế của Túy Tiên Tửu trước đây một mực vẫn chưa thu thập đủ, còn thiếu mấy loại phụ trợ, không ngờ lại có thể hoàn toàn thu thập đủ ở trên hòn đảo này.
Nhưng cho dù Lục Tiểu Thiên có cẩn thận hơn nữa, không hề đụng vào cấm chế cơ quan trên đảo, nhưng đối với những yêu thú không bị cấm chế trên đảo trói buộc, lại không hề có biện pháp nào tốt hơn. Chỉ thể dựa vào vận khí, phát hiện được sớm thì cố gắng tránh đi, phát hiện trễ thì chỉ có thể liều mạng với nó.
Một đoàn người thật vất vả mới tránh khỏi được một cái tổ Lục Hồ Yêu Phong khổng lồ, Lục Hồ Yêu Phong phô thiên cái địa khiến cho tu sĩ Kim Đan hậu kỳ như Xích Vân Tang cũng cảm thấy da đầu tê dại. Mấy người nhanh chóng tránh xa tổ Lục Hồ Yêu Phong đó, thậm chí còn chưa kịp thở ra một hơi, một luồng lực lượng Phong hệ không lớn nhưng tốc độ không chậm đã công kích tới trước mặt.
Lục Tiểu Thiên lúc này đang ở giữa đội ngũ. Kẻ đầu tiên bị đòn công kích này đánh trúng không phải là hắn, mà là Hà Hữu Sinh. Hà Hữu Sinh nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp vung tay đánh ra một đòn.
"Không được, đó là Bạo Phong Điểu!" Gương mặt của nữ tử tóc bạc cầm cây tiêu ngọc đột nhiên hiện lên vẻ sợ hãi.
Lục Tiểu Thiên mới đầu cũng cảm thấy có chút không ổn, cảm thấy con yêu cầm công kích đến này có chút không tầm thường. Chỉ là nhất thời hắn cũng không nghĩ tới là loại yêu cầm nào. Đợi khi nữ tử tóc bạc cầm cây tiêu ngọc kinh hô thành tiếng, Lục Tiểu Thiên và những người khác cũng đều biến sắc.