Chương 598: Nguy hiểm và uy hiếp
Chương 598: Nguy hiểm và uy hiếp
"Đa tạ Xích đạo hữu và các vị đạo hữu còn lại cứu mạng." Lúc này Triệu Nam Tinh vẫn còn thụ thương trên người, nhưng so với việc có thể nhặt lại được một cái mạng đã coi như là không tồi rồi. Lúc này Triệu Nam Tinh cảm thấy rất là may mắn chắp tay cảm tạ mọi người.
Xích Vân Tang hừ lạnh một tiếng, "Đã có vết xe đổ, hòn đảo này nguy hiểm trùng điệp, mọi người chỉ có đoàn kết một lòng, mới có khả năng sinh tồn được, nếu là trong lòng vẫn ôm tâm lý may mắn, tao ngộ của Triệu đạo hữu chưa chắc sẽ không phát sinh trên người các vị."
Tiếp đó Xích Vân Tang lại hướng về phía Lục Tiểu Thiên nói, " Lục đạo hữu quả nhiên là người tinh thông trận đạo, những trận pháp sau này tất cả mọi người đều nghe theo Lục đạo hữu. Lục đạo hữu nói như thế nào, chúng ta làm như thế đấy là được."
"Vâng, tự nhiên là do Xích đạo hữu và Lục đạo hữu hai người chỉ đâu đánh đó." Chúng tu sĩ liên tục gật đầu.
Lục Tiểu Thiên nhẹ nhàng gật đầu, nhưng cũng không quá để tâm tới sự khách khí của mọi người, bọn họ chỉ e ngại thực lực của Xích Vân Tang mà thôi, chứ không phải là một tên tu sĩ Kim Đan sơ kỳ như hắn. Bất quá tình hình trước mắt đối với hắn mà nói cũng hơi có lợi, chí ít thông qua sự cố vừa rồi, tin tưởng những người này cũng đã có lòng tin nhất định với hắn.
Lúc này một đoàn người nhìn về phía hòn đảo nơi tọa lạc của Phiêu Miểu Điện trong truyền thuyết, ánh mắt không khỏi tràn đầy thần sắc sốt ruột, hiển nhiên là cực kỳ động tâm đối với bảo vật trong truyền thuyết kia.
Sau khi tiến vào bên trong tầng bích chướng, mọi người vẫn không thể nào nhìn rõ được toàn cảnh của hòn đảo này. Chỉ có linh khí cực kỳ nồng đậm, so với động phủ dùng độ kiếp ở Lam Minh Thành còn nồng đậm hơn mấy phần, xác thật là một khối bảo địa để tu luyện.
Chỉ là hòn đảo tuy linh khí nồng đậm, nhưng đồng thời cũng vô cùng hỗn tạp, thỉnh thoảng truyền đến từng tiếng yêu thú gào rống, trông những khí thế đó không thiếu cả cửu giai yêu thú cường đại.
"Lên đảo thôi." Lục Tiểu Thiên nhìn thấy mọi người không có động tác gì, biết rằng đây chính là lúc một Trận Pháp Sư như hắn đi dò đường. Có trốn tránh cũng không được, Lục Tiểu Thiên cũng vô cùng dứt khoát bay thẳng tới trước, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất ẩm ướt của hòn đảo.
Chân vừa mới tiếp xúc với mặt đất, Lục Tiểu Thiên đã phát hiện khí tức dưới chân có chút không đúng, thân thể đột nhiên dâng lên cao.
Và vào lúc đó, một con Giun đất màu nâu nhạt to như thùng nước từ bên dưới phá đất lao lên, cái miệng lớn ho to, bên trong có từng dãy răng nhọn sắc bén, đừng nói là thân thể huyết nhục, ngay cả một khối đá ném vào trong đó, sợ rằng cũng sẽ bị hàm như chi chít sắc bén đó cắn cho nát vụn.
Trên trán Lục Tiểu Thiên không khỏi chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh. Phiêu Miểu Điện trong truyền thuyết này thật sự là nguy hiểm trùng trùng. Còn chưa lên đảo đã liên tục gặp phải nhiều nguy hiểm như vậy, hơn nữa đa phần còn là cao giai yêu thú. Cái địa phương này ngay cả đê giai yêu thú cũng rất ít thấy, có lẽ là cảm nhận được khí tức của những con cao giai yêu thú này, nên những con đê giai đều đã ẩn nấp tránh đi hết.
Vừa chuẩn bị động thủ đối phó với con Giun dưới chân kia, mấy đạo pháp khí ở sau lưng Lục Tiểu Thiên đã nhanh chóng lao tới, mấy vị tu sĩ Kim Đan kỳ cùng nhau vây công, nhoáng một cái, đầu yêu thú thất giai đỉnh phong này đã bị giết chết.
"Lục đạo hữu ngươi cứ yên tâm, chúng ta một mực ở sau lưng ngươi, chỉ cần hơi có chút động tĩnh khác lạ, nhưng yêu thú rải rác thì sẽ trực tiếp giết chết giúp đạo hữu." Vương Đà Quái đi cùng với Hà Hữu Sinh cười quái dị nói.
"Đa tạ chư vị đạo hữu rồi." Lục Tiểu Thiên khẽ gật đầu. Trên mặt không hề có chút biểu hiện khác thường nào. Nhưng trong lòng lại căm hận những người này tới một mức độ nhất định rồi. Nhưng thực lực không bằng người ta thì cũng không có biện pháp nào, từ xưa đến nay, chỉ có thực lực ngang nhau thì mới có quyền lên tiếng. Lục Tiểu Thiên cũng không cảm thấy những người này an bài như vậy có chỗ nào không ổn. Vùng đất tràn ngập nguy hiểm như vậy, đổi lại là hắn, cũng đồng dạng sẽ làm như vậy. Chỉ là lý giải thì lý giải, Lục Tiểu Thiên cũng sẽ không thật sự để mặc cho đám người này sai khiến.
Rừng cây trên đảo cũng phân bố không đồng đều, có nơi cỏ xanh trải dài, có nơi là cổ thụ chọc trời, cũng có nơi là một vùng hoang mạc bằng phẳng. Lục Tiểu Thiên dẫn theo mọi người tiến về phía trước, liên tục phá giải mấy nơi có cấm chế, nhưng một số yêu thú rải rác đánh lén lại không thể nào tránh khỏi được.
Một lần trong đó, Lục Tiểu Thiên tựa hồ để lộ sơ hở, bị một con Yêu Trư trực tiếp đụng thẳng vào người suýt tí nữa đụng vào nơi yếu hại ngay ngực. Lục Tiểu Thiên cật lực tránh đi, nhưng cả người vẫn bị đụng cho chảy đầy máu, ngay cả xương cốt cũng vang lên tiếng nứt gãy răng rắc.
Những tu sĩ phía sau vội vàng lao lên vây lấy liệp sát con Yêu Trư đó, nhưng Lục Tiểu Thiên lúc này lại thụ thương rồi. Lục Tiểu Thiên cũng không quản nhiều nữa, trực tiếp xếp bằng ngồi xuống, nuốt vào hai viên đan dược trị thương bắt đầu khôi phục lại.
"Phải làm sao bây giờ, Lục đạo hữu đã bị thương rồi, tiếp theo ai sẽ dò đường cho chúng ta đây." Triệu Nam Tinh lúc này đã khôi phục lại chút thương thế, bộ dạng trông vô cùng lo lắng.
Sắc mặt Xích Vân Tang lúc này cũng trở nên âm trầm. Lục Tiểu Thiên thì giả vờ nhắm mắt đả tọa. Thương thế trên người hắn còn lâu mới nghiêm trọng như những gì họ trông thấy. Với căn cơ Thể Tu của hắn, cho dù hiện tại chưa đột phá tới Thể Tu Kim Đan kỳ, nhưng trình độ cường hãn của nhục thân cũng vẫn vượt xa tu sĩ bình thường. Không cần nói tới năng lực khôi phục, chỉ riêng sức bền và năng lực phòng ngự, gãy mấy khúc xương căn bản cũng không hề ảnh hưởng tới khả năng chiến đấu của hắn.
"Lục đạo hữu, thương thế của người như thế nào?" Vương Đà Quái lo lắng thúc giục nói.
"Thương thế không nhẹ không nặng, bất quá cũng cần một chút thời gian tĩnh dưỡng, số lượng yêu thú nơi này không chỉ nhiều đến kinh ngạc, hơn nữa vô cùng hung hãn, tại hạ tu vi nông cạn, ngăn cản không nổi. Nếu như chư vị không có biện pháp nào tốt hơn, đoán chừng trong mấy ngày nữa tại hạ cũng sẽ thân tử đạo tiêu ở nơi này."
Âm thanh Lục Tiểu Thiên có vẻ hơi suy yếu, nhưng trong lòng lại đang hừ lạnh một tiếng, đến bây giờ còn muốn coi hắn là pháo hôi, nếu như là tình huống bình thường thì cũng thôi đi, hiện tại gặp phải yêu thú một con lợi hại hơn một con, vốn là muốn mượn nhờ lực lượng những người này lục soát trên đảo một phen, bất quá một khi mục tiêu của bọn họ không đạt được, những người này cũng chỉ coi hắn là kẻ chết thay. Dưới tình huống không có lựa chọn nào khác, hắn chỉ có thể lựa chọn lợi dụng cấm chế trên đảo này để thoát thân.
"Lục đạo hữu nghiêm trọng rồi, ngươi là Trận Pháp Sư duy nhất trong đội ngũ chúng ta, trình độ lại không thấp, làm sao có thể tuỳ tiện chết đi. Cho dù những yêu thú kia có hung hãn hơn nữa, cũng phải nhìn xem chúng ta có đáp ứng hay không. Như vậy đi, mọi người nghỉ ngơi mấy canh giờ. Sau đó mấy người các ngươi, thay phiên hộ pháp cho Lục đạo hữu. Lục đạo hữu bảo các ngươi dò xét nơi nào thì liền dò xét chỗ nào." Trên mặt Xích Vân Tang âm trầm bất định, cuối cùng hạ quyết định. Sau đó Xích Vân Tang lần nữa nhìn về phía Lục Tiểu Thiên nói, " An bài như vậy, Lục đạo hữu hài lòng chưa? Nếu như vẫn còn không được, vậy thì chỉ có thể để Lục đạo hữu đi phía trước dò xét."
"Vậy nghe theo an bài của Xích đạo hữu vậy, tại hạ cũng muốn một mình đi phía trước thăm dò, mọi người cũng sẽ nhẹ nhàng hơi một chút, chỉ là thực lực không đủ cũng không có cách nào, chỉ là không biết đám người Triệu đạo hữu có nguyện ý hay không." Đối với sự uy hiếp của Xích Vân Tang, Lục Tiểu Thiên chỉ coi như không nghe thấy. Hắn đã đạt được mục đích, cũng không quan tâm một hai câu nói uy hiếp của Xích Vân Tang. Có thể khiến người khác đi cùng chia sẻ nguy hiểm với hắn, cũng tốt hơn là đi một mình. Về phần người luôn khống chế toàn cục như Xích Vân Tang này, hắn lại không hề hy vọng đối phương sẽ đi cùng mình.
Đám người Hà Hữu Sinh, Vương Đà Quái, nữ tử tóc trắng cầm tiêu ngọc, còn có Triệu Nam Tinh và Dương Thúy Vân, Dư Hiểu của Thiên Hải Các sắc mặt liền trở nên khó coi. Họ đều là những người có kinh nghiệm lão luyện, tự nhiên có thể nhìn ra được việc Lục Tiểu Thiên thụ thương là thật, bất quá mượn cơ hội này uy hiếp bãi công mới là mục đích thực sự của hắn, nhưng hết lần này tới lần khác Xích Vân Tang lại đồng ý.