Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 601 - Chương 601: Bỏ Chạy Chật Vật

Chương 601: Bỏ chạy chật vật Chương 601: Bỏ chạy chật vật

Chúng tu sĩ nhìn thấy Lục Tiểu Thiên lấy ra cặp chén sứ đen trắng, trong mắt không khỏi lộ ra thần sắc ham muốn. Cặp chén sứ này trông công kích có vẻ không mạnh, nhưng tốc độ lại không chậm, hơn nữa phòng ngự càng không cần phải nói, không hề có một góc chết nào. Ngay cả Hà Hữu Sinh, Vương Đà Quái cường giả Kim Đan trung kỳ, tự thấy Lục Tiểu Thiên dựa vào kiện pháp khí bảo mệnh như vậy, sợ rằng bọn họ cũng không thể làm gì được Lục Tiểu Thiên. Trong lòng mấy người họ không khỏi dâng lên một suy nghĩ, Lục Tiểu Thiên sở dĩ dám độc thân một mình xông pha ở vùng hải vực gần Ly Thủy Thành, tự thân tu vi lại không cao, sợ rằng cũng chính là ỷ vào công pháp bảo mệnh không tồi này. Hơn nữa hắn còn tinh thông trận pháp, một số cấm chế bình thường cũng không làm khó được hắn, như thế này cũng có thể giải thích được.

Lúc này Lục Tiểu Thiên tránh ở bên trong cặp chén sứ cảm thấy may mắn bản thân đã đoạt được kiện pháp khí bảo mệnh này trong tay Lưu Kính Xuyên. Lần đầu tiên hắn mới triệt để cảm thụ được cho dù bản thân đã trở thành tu sĩ Kim Đan kỳ, trong lòng những tu sĩ Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ đã là tồn tại chỉ có thể ngước nhìn. Nhưng khi chân chính gặp phải nguy hiểm, điểm tu vi này vẫn còn không đủ. Lục Tiểu Thiên chỉ có thể cười khổ không thôi, ngay cả tu sĩ Kim Đan trung kỳ, dưới loại hoàn cảnh như lúc này năng lực tự vệ cũng không mạnh hơn hắn bao nhiêu. Nếu không phải hắn may mắn có được cặp chén sứ đen trắng này, tình cảnh của hắn sợ rằng cũng sẽ không tốt hơn Triệu Nam Tinh bao nhiêu. Cho dù hắn là một Trận Pháp Sư, một khi bố trí trận pháp, cũng coi như là con rùa rúc đầu trong trận pháp mà thôi. Đứng yên tại chỗ bố trí trận pháp, đối mặt với đám Bạo Phong Điểu này thì chẳng khác nào là tìm chết.

Cười khổ một hồi, Lục Tiểu Thiên nghĩ tới khoảng khắc nguy hiểm vừa rồi, đột nhiên lại ý thức được tình huống tựa hồ có chút không đúng, không phải bởi vì gặp phải đám Bạo Phong Điểu này, hay là thực lực kinh người của Xích Vân Tang.

Theo lý mà nói trước đó Vương Đà Quái lôi kéo mọi người đối kháng với Xích Vân Tang. Biểu hiện của Xích Vân Tang lúc đó cực kỳ tức giận. Những người này liên minh lại đối với Xích Vân Tang không phải là một chuyện tốt gì, dù sao cũng sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới uy tín của Xích Vân Tang trong đội ngũ. Theo lý mà nói, chỉ có Triệu Nam Tinh, một đoàn người Vương Đà Quái chết đi một hai người, thực lực của song phương sẽ mất đi sự cân bằng, Xích Vân Tang mới có thể có lại được địa vị như trước đó. Dù sao quyền lên tiếng ở đây cũng phải có thực lực đầy đủ chống lưng mới được.

Nhưng hết lần tới lần khác, trước đó khi Triệu Nam Tinh bị kẹt bên ngoài cấm chế, còn có vừa rồi khi hắn và Triệu Nam Tinh bị phong nhận từ vụ nổ của thất giai Bạo Phong Điểu cắt tới, tu sĩ Kim Đan trung kỳ khác còn ốc không mang nổi mình gốc, cũng chỉ có Xích Vân Tang kịp thời xuất thủ, mới giúp cho hai người họ không phải bị thương nặng thêm.

Việc Xích Vân Tang cứu hắn thì còn có thể hợp lý, dù sao hắn cũng là một Trận Pháp Sư duy nhất ở trong đội ngũ, không có hắn giúp mọi người phá giải cấm chế trận pháp trên đảo. Đám người muốn mạnh mẽ xông tới, tùy thời đều có khả năng sẽ gặp phải nguy hiểm toàn quân bị diệt. Nhưng Xích Vân Tang xuất thủ mấy lần cứu Triệu Nam Tinh thì có chút không hợp lý. Lẽ nào cái nhìn lo lắng cho đại cục của Xích Vân Tang lại mạnh như vậy, hay là nói vẫn còn mưu đồ nào khác? Trong lòng Lục Tiểu Thiên lóe qua mấy cái suy nghĩ, nhưng dựa vào mấy dấu hiệu trước mắt, lại nhìn không ra Xích Vân Tang có bất cứ hành động lạ thường nào.

Về sau chú ý thêm một chút nữa, lúc này hắn chưa phát hiện thấy Xích Vân Tang có mưu đồ gì rõ ràng, Lục Tiểu Thiên cũng chỉ có thể lưu ý thêm một chút.

Cặp chén sứ đen trắng không hổ là lợi khí dùng để bảo mệnh, tốc độ và phòng ngự nhất thể, không có bất kỳ gốc chết nào. Trong nháy mắt nó đã mang theo Lục Tiểu Thiên chạy ở phía trước mọi người. Loại pháp khí như thế này, trừ khi giống như Lục Tiểu Thiên trực tiếp dùng Liệt Địa Đao vận dụng man lực liên tiếp đánh lên trên đó, chấn động cho người tránh bên trong không chịu nổi, hoặc là đợi họ tiêu hao hết pháp lực mới có thể ép họ từ bên trong ra. Chỗ lợi hại của phong nhận là tốc độ nhanh, tính cắt xé mạnh, nhưng lại không thể tạo thành chấn động bao lớn cho Lục Tiểu Thiên đang lẩn tránh bên trong.

Những người khác lúc này cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Tiểu Thiên vượt lên phía trước bọn họ. Đối với việc Lục Tiểu Thiên có một kiện pháp khí như vậy thật sự là ngưỡng mộ không thôi.

Một đám người được Xích Vân Tang nhắc nhở, đều lần lượt chạy về phía lãnh địa của Lục Hồ Yêu Phong.

Mấy ngàn con Bạo Phong Điểu ở sau lưng đã bị kinh động, khiến cho đám người đang đào vong này thậm chí không còn tinh lực chú ý tới công kích cuồng bạo thỉnh thoảng lao tới sau lưng. Chỉ cần hơi có chút chậm trễ sẽ bị đám Bạo Phong Điểu đang gào thét chói tai kia hoàn toàn bao phủ cắn nuốt.

Bạo Phong Điểu gây ra động tĩnh to lớn khiến cho một số yêu thú rải rác ở xung quanh, hoặc là những chủng loại tộc quần yếu nhược đều lần lượt kinh hoảng bỏ đi. Chính bởi vì động tĩnh do Bạo Phong Điểu gây ra, đám Lục Hồ Yêu Phong ở cách rất xa cũng bị kinh động tới.

So với đám tu sĩ Nhân tộc bọn họ, hiển nhiên Bạo Phong Điểu mới là địch nhân lớn nhất của Lục Hồ Yêu Phong. Giữa mỗi cái tộc quần đều có phân chia lãnh địa nghiêm ngặt. Một đám tu sĩ đối với Lục Hồ Yêu Phong mà nói, cũng chỉ coi như là một nhóm con mồi có thực lực hơi mạnh, vượt qua lãnh địa để truy đuổi con mồi là một việc cực kỳ kiêng kị.

Một mảnh Lục Hồ Yêu Phong đen kịt từ xa lao tới. Từ xa nhìn lại, giống như là một dòng sông đen kịt trên không trung ông ông chảy tới, nghênh đón những con Bạo Phong Điểu dám xông vào trong lãnh địa của chúng.

Ngay cả gương Xích Vân Tang lúc này cũng chảy ra từng giọt mồ hồi. Lục Hồ Yêu Phong và Bạo Phong Điểu đã chém giết thành một đoàn, nhưng mọi người lúc này đã không còn tinh lực quan tâm tới tộc quần nào sẽ chiến thắng, chỉ có cắm đầu chạy thục mạng trước rồi nói.

Lục Hồ Yêu Phong và Bạo Phong Điểu đã chém giết thành một đoàn ở sau lưng, Xích Vân Tang và mọi người lần nữa dọc theo con đường cũ mà chạy về tới bên ngoài đảo, cuối cùng cũng đã thoát khỏi hai chủng tộc yêu cầm có số lượng khổng lồ kia.

"Con mẹ nó, từ sau khi kết đan cũng chưa từng uất ức bỏ chạy qua như vậy." Hà Hữu Sinh một tay cầm pháp khí, một tay chóng eo, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn thoáng qua phía sau một cái. Nhưng lúc này bọn họ đã chạy đi không dưới mấy trăm dặm, phía sau đã không còn nhìn thấy bóng dáng đại chiến của hai tộc quần kia nữa, chỉ là trên không trung phía xa thỉnh thoảng vẫn truyền đến tiếng nổ, nhắc nhở cho đám người này biết đại chiến đó vẫn còn đang tiếp tục.

"Lục đạo hữu, ngươi dẫn theo mọi người đi dò đường, nhưng lại suýt tí nữa khiến cho tất cả chúng ta chết sạch, có phải nên nói một hai câu không?" Vương Đà Quái có chút âm dương quái khí nhìn Lục Tiểu Thiên nói.

"Ta chỉ là thông hiểu một số trận pháp cấm chế, chứ không hề biết tình huống yêu thú phân bố cụ thể trên đảo như thế nào. Trừ phi là tu sĩ sinh sống nhiều năm ở đây thì còn rõ, nếu như Vương đạo hữu cảm thấy bản thân có thể dẫn theo mọi người tránh khỏi toàn bộ uy hiếp, thì bản thân có thể bước lên thử xem." Lục Tiểu Thiên biết Vương Đà Quái còn trách hắn trước đó không hề gia nhập vào phe y để đối kháng với Xích Vân Tang, mà lúc này thái độ của Triệu Nam Tinh đối với Xích Vân Tang đã có sự thay đổi, tình hình đối với kẻ đầu tiêu như y đã có chút không ổn. Nhưng ở đây có nhiều người như vậy, y cũng không sợ Vương Đà Quái dám một lời không hợp liền động thủ.

"Ngươi!" Trong mắt Vương Đà Quái lóe qua một tia sát khí, đổi lại là lúc bình thường, một tên tu sĩ Kim Đan sơ kỳ dám ở trước mặt y cuồng vọng như vậy thì đã trực tiếp động thủ giết đi. Nhưng tên Lục Tiểu Thiên trước mắt này lại xác thực có mấy phần vốn liếng đáng để tự ngạo, chỉ cần có cặp chén sứ đen trắng kia, nếu hắn một lòng muốn bỏ chạy. Trong nhiều tu sĩ có mặt ở đây, sợ rằng cũng chỉ có Xích Vân Tang mới có thể nắm chắc lưu được hắn lại.

"Được rồi, đừng tranh cãi nữa, việc này cũng xác thực không thể trách Lục đạo hữu được. Dù sao vô luận là Lục Hồ Yêu Phong hay là Bạo Phong Điểu đều là yêu thú thiên nhiên hình thành trên đảo, không chịu ước thúc của trận pháp cấm chế. Loại việc này nếu trách cứ lên đầu Lục đạo hữu thì quả thật có chút oan uổng." Dương Thúy Vân khoát tay chấm dứt tranh luận giữa hai người nói: "Việc quan trọng trước mắt là chúng ta làm sao có thể đột phá được sự phong tỏa của đám yêu thú này để tìm kiếm lối vào Phiêu Miểu Điện, đoạt được bảo vật."
Bình Luận (0)
Comment