Chương 612: Hang động phía sau màn nước
Chương 612: Hang động phía sau màn nước
Việc Vương Đà Quái và Lục Tiểu Thiên không hợp nhau thì mọi người đều biết rõ. Ba tên tu sĩ Kim Đan kỳ mới gia nhập cũng chỉ liếc mắt nhìn nhau, tự nhiên cũng lựa chọn khoanh tay đứng nhìn. Thân là người mới gia nhập, bọn họ trước đó lại là đồng bạn với nhau nên lúc này cũng tụ lại thành một nhóm. Mà đội ngũ trước mắt này trông cũng không phải rất hòa hợp, lục đục mâu thuẫn với nhau cũng không khá hơn đội ngũ trước đó của bọn họ bao nhiêu.
Nhưng tình hình trước mắt ngược lại khiến trong lòng bọn họ có chút mừng thầm, nếu như chi đội ngũ này đồng lòng một khối như là sắc thép, ba người bọn họ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn ăn nói khép nép. Nếu như giữa đội ngũ này đã tồn tại phân tranh, dựa vào thực lực ba người bọn họ, ngoại trừ tên tu sĩ Kim Đan hậu kỳ kia ra, những kẻ phân tán trong đội ngũ này sợ rằng sẽ còn phải khuất phục dưới chân họ.
Vì thế đội ngũ lần này tiến về phía trước vừa không ngừng cảnh giác bốn phía có khả năng tồn tại nguy hiểm, đồng thời cũng luôn đề phòng lẫn nhau.
Thời gian này trông cũng rất là yên bình, nhưng vẫn âm thầm tồn tại một bầu không khí quỷ dị.
Một tháng sau, dưới chân một ngọn núi lớn, mọi người đừng yên ở mỗi một gốc, có thể hỗ trợ lẫn nhau. Ba tên tu sĩ Kim Đan kỳ mới gia nhập là đệ tử của Thiên Sơn Môn ở Lam Ma Hải Vực, trải qua một tháng đi chùng với nhau, cũng coi như tạm thời đã hòa nhập vào trong đội ngũ này.
Ở giữa sườn núi, tựa hồ có một cái tuyền nhãn, không ngừng có nước suối trong vắt từ bên trong tuyền nhãn tuôn ra từ giữa sườn núi chảy xuống. Giống như một bức tường bằng nước che phủ một cái hang động ở phía sau.
Cửa hang động đó mộc đầy rong rêu, lại cộng thêm không ngừng có bức màn nươc xào xạc rơi xuống, tu sĩ bình thường rất khó nhìn thấy. Cả nhóm ở nơi này ngồi xếp bằng nghỉ ngơi một đoạn thời gian vẫn không hề phát hiện, cuối cùng cũng chỉ có Xích Vân Tang nhìn thấy mà hô lên với mọi người
Trong động liệu có cấm chế cơ quan nào hay không thì mọi người cũng không nắm chắc, lúc này ánh mắt của mọi người lần nữa nhìn về phía Lục Tiểu Thiên.
Lục Tiểu Thiên biết rằng lúc này hắn cũng không có quyền để cự tuyệt. Dù sao thân là một Trận Pháp Sư, dưới tình huống thực lực không mạnh, đa phần khi chiến đấu với yêu thú, hắn cũng là kẻ chạy tương đối nhanh nhất. Lúc này là lúc để hắn thể hiện ra tác dụng của bản thân, một khi từ chối, đối với đám tu sĩ Kim Đan kỳ tâm ngoan thủ lạt này mà nói, hắn cũng sẽ mất đi giá trị lợi dụng.
"Lục đạo hữu nếu như lo lắng, ta sẽ đi cùng đạo hữu một chuyến." Ngoài dự liệu của Lục Tiểu Thiên, lúc này Xích Vân Tang lại hiếm khi đứng ra nói.
"Thế thì cảm tạ Xích đạo hữu rồi." Lục Tiểu Thiên gật đầu. Bất kể đối phương có mục đích gì, chí ít cử động của đối phương lúc này là có lợi cho hắn. Lục Tiểu Thiên tự nhiên sẽ không khách khí đi cự tuyệt loại cường viện như vậy.
Hai người không phân trước sau phá không bay về phía sườn núi, nước suối không ngừng tuông xuống khi rơi cách hai người vài thước liền bị hộ thân linh tráo vô hình của hai người cản lại, trượt qua rơi xuống đất. Hai người không hề bị trở ngại chút nào mà xuyên qua màn nước đó.
Giữa những mảnh rong rêu màu xanh đó, đột nhiên nhô ra mấy con độc xà đầu hình tam giác có nhiều màu, trong đó có một con thực lực đạt tới bát giai, ngoài ra mấy con còn lại cũng đều là lục giai. Không nghĩ tới nơi này lại có một cái sào huyệt độc xà như vậy.
Sau khi trải qua sự thất kinh ban đầu, Lục Tiểu Thiên rất nhanh đã kịp phản ứng lại. Ở bên cạnh có một cao thủ tuyệt mạnh như Xích Vân Tang áp trận thì còn sợ cái gì. Nếu như chỉ một mình hắn đi tới, tự nhiên là không nói lời nào mà quay đầu bỏ chạy.
"Lục đạo hữu chớ sợ, đầu bát giai độc xà này để ta đối phó là được." Giọng điệu Xích Vân Tang bình thản, một cái bảo tháp bay ra, trấn áp về phía vị trí bảy tấc của đầu bát giai độc xà kia.
Lục Tiểu Thiên vươn tay bắn ra mấy đạo đao khí, giết về những con lục giai độc xà còn lại.
Mấy năm nay Lục Tiểu Thiên đã chứng kiến qua thực lực của Xích Vân Tang, chỉ có thể dùng mấy chữ thâm bất khả trắc để hình dung. Ngay cả Vương Đà Quái, Hà Hữu Sinh hai người đang suy nghĩ trăm phương ngàn kế, Lục Tiểu Thiên cũng chỉ cảm thấy bọn họ như là tồn tại tôm tép nhãi nhép mà thôi. Nếu không phải Xích Vân Tang còn đang có mục đích nào đó khác, chỉ sợ cũng sẽ không mặc cho hai người Vương Đà Quái âm thầm đùa nghịch tâm cơ.
Quả nhiên, đầu bát giai độc xà kia tuy rằng hung hãn, há miệng phun ra lượng lớn sương độc nhiều màu, nhưng xích hắc bảo tháp lóe lên hồng quang, bên trong phun ra hỏa diễm. Sương độc nhiều màu giống như là băng tuyết gặp phải ánh nắng mặt trời vậy, nhanh chóng bị hòa tan đi, phát ra âm thanh bị thiêu đốt xèo xèo.
Thu thập xong mấy con đê giai độc xà, Liệt Địa Đao liền trực tiếp chém về phía vị trí yếu hại bảy tấc của con bát giai. Độc xà tuy rằng vô cùng lợi hại, nhưng lúc này ứng phó với bảo tháp của Xích Vân Tang trên đỉnh đầu là đã hữu tâm vô lực, đột nhiên Lục Tiểu Thiên lại công kích tới, dĩ nhiên là vô lực ứng phó. Liệt Địa Đao vô cùng dễ dàng chém con bát giai độc xà này thành hai đoạn.
Một cái nguyên thần tinh phách xà hình cao không tới một tấc từ bên trong thi thể con bát giai độc xà chạy ra.
"Lục đạo hữu hạ thủ nhanh một chút, thực lực con độc xà này không hề đơn giản, không được để nguyên thần của nó trốn thoát." Xích Vân Tang lên tiếng nhắc nhở.
"Nó chạy không được đâu." Lục Tiểu Thiên gật đầu, trên mặt lộ ra thần sắc cảm kích. Biết rằng đây là Xích Vân Tang vì trước đó khi phân chia chiến lợi phẩm, Vương Đà Quái cố tình chống đối hắn mà đền bù lại cho hắn một chút.
Nhận thức của Lục Tiểu Thiên về Xích Vân Tang có một chút thay đổi, nhưng sự cảnh giác trong lòng lại chưa hề buông lỏng qua. Dù sao từ đầu tới cuối, trong thời gian mấy năm này, Xích Vân Tang tuy rằng không hề để lộ ra, nhưng ngẫu nhiên cũng có lúc biểu hiện thấy hơi quá, không thể không khiến hắn nổi lên nghi ngờ. Ngay cả những người khác, cũng chưa hẳn là không hoài nghi qua, chỉ là một mực không rõ Xích Vân Tang rốt cuộc đang giở trò gì mà thôi.
Lúc này thủ đoạn giam cầm nguyên thần của Lục Tiểu Thiên cũng đã tương đối thành thục. Một cái nguyên thần yêu thú bát giai không có nhục thân để làm điểm tựa đã không thể nào chạy thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Ngón tay Lục Tiểu Thiên liên tục bắn ra, mấy sợi Câu Hồn Tuyến liền kết lại thành một tấm lưới trực tiếp bao phủ nguyên thần của con bát giai độc xà đó, trực tiếp kéo nguyên thần đang không ngừng giãy giụa kia vào trong một cái bình nhỏ.
Ở bên trong sào huyệt của độc xà, còn có mấy quả trứng to như cái bát. Trứng do loại bát giai Kim Đan yêu thú sinh ra cũng rất là hiếm thấy, đem ra phường thị cũng có thể bán được không ít linh thạch, Lục Tiểu Thiên cũng không hề khách khí mà thu lấy. Đối với loại đồ vật này, Xích Vân Tang khẳng định sẽ không thèm để vào trong mắt. Mà lần đi cùng này xác thực là cũng để cho trong lòng Lục Tiểu Thiên dễ chịu hơn một chút trên một trình độ nhất định.
Đao khí của Liệt Địa Đao cắt xé trên động khẩu một hồi, đám rong rêu đó liền lần lượt rơi xuống, Lục Tiểu Thiên vung tay lên, toàn bộ đều bị thổi qua một bên, sau đó bị dòng nước cuốn đi mất.
Lục Tiểu Thiên cẩn thận quan sát hang động này một lúc rồi mới tiến vào. Hang động ngoài hẹp trong rộng, phía trước mấy trăm trượng chỉ có không gian mấy vài trượng. Hang động do một loại đê giai linh thạch tạo thành, rắn chắc dị thường, ngay cả tu sĩ Kim Đan kỳ thi triển Thổ Độn Thuật, sợ rằng cũng không thể nào đi xuyên qua hang động này.
Nhưng Lục Tiểu Thiên ở trong khu vực mấy trăm trượng liền dừng lại, liên tục đánh giá những khối đá ở xung quanh, thần sắc không xác định.
"Thế nào rồi, Lục đạo hữu có phải phát hiện được điều dị thường gì không?" Xích Vân Tang hỏi.
"Không có, chỉ là cảm thấy nơi này có chút không đơn giản." Lục Tiểu Thiên lắc đầu.
Trên thực tế hắn cũng không phát hiện ra được nơi này có gì kỳ lạ, nhưng Phá Giới Trùng bên trong túi linh thú lại có chút xao động bất an. Phá Giới Trùng có một loại phản ứng bản năng với những cấm chế cổ quái, điều này Lục Tiểu Thiên vô cùng tin tưởng.
"Nếu như cảm thấy không đơn giản, Lục đạo hữu liền ở nơi này nghiên cứu một lúc, tạm thời không cần nóng vội." Ánh mắt Xích Vân Tang lóe qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại biến mất không thấy.