Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 616 - Chương 616: May Mắn Thoát Thân

Chương 616: May mắn thoát thân Chương 616: May mắn thoát thân

Thiết Thi Bọc một mực ngã trên mặt đất, thẳng cho đên sau khi Xích Vân Tang rời đi hơn hai canh giờ, mới thản nhiên từ dưới mặt đất bò dậy, há miệng phun ra quả cầu màu đen, đánh vào lổ hỏng trên cấm chế đó.

Quả cầu màu đen trong nháy mắt liền hóa thành một màn sáng màu đen, kim sắc điện hồ trên cấm chế đột nhiên tuôn ra mãnh liệt, liên tiếp đánh lên trên màn sáng màu đen đó. Màn sáng màu đen đó trong nháy mắt liền ảm đạm thêm vài phần, run rẩy không ngừng, phảng phất như tùy thời đều sẽ bị phá hủy.

"Cấm chế thật lợi hại, nếu không phải bị tên Trận Pháp Sư Nhân tộc kia phá hoại, ta sợ rằng cả đời này cũng không thể nào thoát ra được." Ánh mắt Thiết Thi Bọc biến đổi, cắn chặt răng, thân hình vừa động, trực tiếp lao về phía lổ hỏng trên cấm chế kia.

Xoẹt, âm thanh giống như mảnh vải bị xé rách, lúc Thiết Thi Bọc định xông qua, một đạo kim sắc điện hồ thô to trực tiếp bắn vỡ màn sáng màu đen, nhất cử đánh lên phần lưng của Thiết Thi Bọc. Thân thể vô cùng cứng rắn của Thiết Thi Bọc bị điện hồ đánh ra một vết thương to như một cái bát.

Thiết Thi Bọc lần nữa hét thảm, dốc hết lực lượng còn lại xông qua khỏi cấm chế. Thân thể cường đại theo quán tính lao tới trước lăn vài vòng trên mặt đất.

Một hồi lâu sau, thân thể Thiết Thi Bọc run rẩy từng dưới đất chậm rãi đứng dậy, giống như một lão giả tập tễnh bước đi. Thiết Thi Bọc che lấy vết thương lớn ở sau lưng, trong ánh mắt đau đớn lại mang theo một tia vui mừng.

"Cuối cùng đã ra được, thoát khỏi cái lồng giam đáng chết đó rồi."

Nếu như không phải lúc này thụ thương không nhẹ, Thiết Thi Bọc cũng nhịn không được mà cất tiếng cười to. Thiết Thi Bọc thu lại tâm tình kích động, trong miệng khẽ lẩm bẩm một câu. Cái tên họ Xích không phải là dễ trêu vào, hiện tại y lại nguyên khí đại thương, vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này mới được.

Lúc này Lục Tiểu Thiên đang toàn lực bỏ chạy, vô luận là tên tu sĩ Kim Đan hậu kỳ Xích Vân Tang, hay là tên Thiết Thi Bọc cực kỳ lợi hại kia, đều không phải là kẻ mà hắn có thể đối phó trong lúc này. Gặp phải bất kỳ một ai trong hai người, hắn cơ hồ như chết chắc. Mà Lục Tiểu Thiên tự nhiên cũng không biết hắn vẫn còn giá trị lợi dụng nhất định với Xích Vân Tang. Nhưng cho dù là biết, sau khi nhìn thấy sự hiểm ác của Xích Vân Tang, Lục Tiểu Thiên cũng tuyệt đối không để mặc cho người này bày bố.

Không cần phải chiến đấu với tu sĩ Kim Đan trung kỳ hay Kim Đan hậu kỳ, lực lượng nguyên thần tinh phách của Thâm Hải Thanh Yêu Viên đủ để cho hắn sử dụng thêm một khoảng thời gian không ngắn. Lúc này ở trong hang động chật hẹp như vậy cũng không hề hạn chế hắn bao nhiêu, tốc độ của Vương Đà Quái và Dương Thúy Vân ở phía sau còn không nhanh bằng hắn.

Một đường đào vong tới đây, đột nhiên không gian trước mắt trở nên thoáng đãng, không ngờ lại là một khu sơn cốc, trên đỉnh đầu là trời xanh bao la, mấy trắng vạn dặm, nhưng xung quanh là những vách đá dựng đứng, Lục Tiểu Thiên chém ra một đạo đao khí thẳng lên không trung, nhưng đao khí trong nháy mắt đã bị một tầng bích chướng trong suốt đột nhiên hiện ra ngăn lại.

"Trên đó quả nhiên cũng có cấm chế." Sắc mặt Lục Tiểu Thiên trở nên âm trầm bất định. Trước đó đột phá được cấm chế trong hang động, dựa vào bản thân hắn tự nhiên là không thể nhanh như vậy, sợ rằng chí ít cũng phải tốn mấy tháng thời gian, thậm chí mấy năm cũng nói không chừng. Lần này là Phá Giới Trùng đã giúp hắn, chỉ là cắn vỡ một lổ hỏng trên cấm chế, hơn nữa lổ hỏng đó cũng mất đi tác dụng tự khôi phục, thật là không thể xem thường được. Sau khi Phá Giới Trùng phá ra một lổ hỏng trên cấm chế, lại trở nên liêu xiêu ngã nghiêng, rõ ràng đã không còn hoạt bát như trước, không biết là lại ngủ say bao lâu nữa. Với thực lực của bản thân Lục Tiểu Thiên và còn tình hình hiện tại, hắn cũng không có hứng thú đi tìm hiểu. Sơn cốc này cũng không lớn, phương viên chỉ chừng hơn mười dặm, cây cỏ mọc khắp nơi, lại không hề có yêu thú nào khác.

Chốc lát công phu, Lục Tiểu Thiên thông qua nơi sơn cốc này, nhìn thấy trên vách đá phía bên kia lại có mấy chục cái hang động lớn nhỏ khác nhau. Sắc mặt Lục Tiểu Thiên vui mừng, nơi sơn cốc hắn đang đứng căn bản không có chỗ nào để ẩn nấp. Dưới sự lục soát của Xích Vân Tang, phỏng chừng không cần bao lâu là đã bị tìm ra rồi. Nhưng lúc này lại có thêm mấy chục cái hang động, cũng không biết bên trong cái nào là ngõ cụt, nhưng dù sao có thêm nhiều sinh lộ, so với việc ở lại nơi này chờ chết thì vẫn tốt hơn nhiều.

Lục Tiểu Thiên hét vào một trong số những hang động đó, nếu bên trong truyền đến tiếng vang vọng liên hồi hắn liền bỏ qua. Sau khi liên tục thử từng cái hang động, bóng dáng Lục Tiểu Thiên lóe lên, tiến vào cái hang động thứ năm.

Không qua bao lâu, sau khi Lục Tiểu Thiên rời khỏi, Dương Thúy Vân và Vương Đà Quái cũng lần lượt chạy tới nơi này, phản ứng cũng giống như Lục Tiểu Thiên vậy, đều tự mình tiến vào một cái hang động trong số đó để đào tẩu.

Khi Xích Vân Tang xuất hiện ở nơi này, tốc độ chậm hơn Dương Thúy Vân vừa mới tiến vào trong hang động một chút. Nhìn thấy tình hình như vậy, sắc mặt Xích Vân Tang không khỏi tái xanh. Ba kẻ chạy trốn này có liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của y, nhưng bản lĩnh chạy trốn thì lại không thấp. Với thực lực của y, tự nhiên có thể đuổi theo một người trong số đó, nhưng đối với Xích Vân Tang mà nói, Lục Tiểu Thiên mới là kẻ quan trọng nhất lại không thấy bóng dáng đâu nữa. Mà số lượng hang động ở đây không ít, y đuổi theo một người trong đó, hai người còn lại phỏng chừng đã chạy mất dạng rồi.

Xích Vân Tang vô cùng tức giận cảm nhận từng đạo khí tức của Lục Tiểu Thiên trong từng cái hang động. Nhưng thời gian Lục Tiểu Thiên chạy đi đã rất lâu rồi, hắn lại cố ý che phủ khí tức của bản thân, làm sao Xích Vân Tang có thể dễ dàng truy tung được.

Mười mấy ngày sau, Lục Tiểu Thiên ẩn nấp bên trong một gò đất cao, bên trong một bụi cỏ thấp bé. Bình thường một số tu sĩ cũng sẽ không lựa chọn dừng chân ở nơi địa phương tồi tàn như vậy. Chỉ bất quá đối với Lục Tiểu Thiên mà nói, hắn không chỉ phải chạy thoát khỏi sự truy sát của Xích Vân Tang và Thiết Thi Bọc, hơn nữa còn phải phòng bị những nơi có khả năng tồn tại yêu thú. Với tu sĩ Kim Đan sơ kỳ của hắn, ở trong đây khắp nơi đều là nguy hiểm.

Lúc này Lục Tiểu Thiên cũng không biết bản thân thân ở nơi nào. Mấy ngày trước, hắn đã chạy ra khỏi hang động đó. Bên ngoài hang động là một mảnh chim hót hoa nở, núi cao trùng điệp, thỉnh thoảng có yêu cầm bay qua trên không trung, còn có tiếng kêu của các loại yêu thú không biết tên.

Lục Tiểu Thiên sờ sờ cằm, phỏng chừng cái hang động này cũng không phải là ngõ cụt, chỉ là hắn hiện tại cũng không rõ bản thân đang ở nơi nào, tuy rằng từng bước đi đều tràn ngập nguy hiểm, nhưng cũng may đã tạm thời thoát khỏi Xích Vân Tang và Thiết Thi Bọc. Sau này chỉ cần cẩn thận một chút, tránh gặp phải địch nhân và yêu thú cường đại, thì vẫn luôn sẽ có một đường sinh cơ.

Việc đề thăng tu vi bản thân tạm thời không thể gấp được, thực lực cũng không phải muốn đề thăng là có thể đề thăng được. Ngược lại ở trên hòn đảo này có thể thu thập đủ các loại linh vật cần thiết cho việc ủ chế Túy Tiên Tửu. Chỉ là Túy Tiên Tửu cũng không phải có đủ linh vật rồi liền có thể lập tức ủ chế, mà còn cần phải ủ dưới đất hơn hai trăm năm trở lên, hiệu quả khôi phục pháp lực mới đạt tới mức thượng giai, nếu ủ thấp hơn hai trăm năm, hiệu quả của nó cũng không tốt hơn đan dược khôi phục pháp lực bao nhiêu.

Về phần uẫn dưỡng pháp khí trong cơ thể, phó nguyên thần của Lục Tiểu Thiên vẫn luôn một mực tiến hành, cho dù gấp cũng vô dụng. Việc duy nhất có thể làm chính là đề cao năng lực sinh tồn, chính là phải quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh, biết rõ nơi nào có bầy yêu thú, nơi nào có cấm chế. Lỡ như gặp phải đối thủ lợi hại khác, hắn cũng có thể bỏ chạy, không còn giống như trước đây, giống như một con ruồi không đầu xông loạn. Lần này hắn có thể chạy thoát cũng coi như vận khí không tồi, nhưng vận khí không thể mỗi lần đều tốt như vậy.
Bình Luận (0)
Comment