Chương 617: Kẻ thù gặp mặt
Chương 617: Kẻ thù gặp mặt
Tiếp theo những tháng ngày sau đó, Lục Tiểu Thiên không còn phải giống như trước đó đi cùng đám người Xích Vân Tang suốt ngày phải nơm nớp lo sợ. Tuy rằng có đám người Xích Vân Tang đi cùng, khi đối mặt với yêu thú thì năng lực sinh tồn cũng cao hơn một chút. Nhưng ứng phó đám người đều có tư tâm này so với việc ứng phó với yêu thú còn nhọc lòng hơn nhiều. Đặc biệt là cái tên Xích Vân Tang hao phí quá nhiều tâm huyết trên Phiêu Miểu Điện này, vô luận là thực lực, hay là bố cục, đều hơn xa những người bình thường. Thực lực Lục Tiểu Thiên không bằng đối phương, tự nhiên là cực kỳ bị động. Lúc này tuy rằng thời khắc nào cũng phải đề phòng yêu thú xuất hiện ở xung quanh, ngược lại so với trước đây vẫn nhẹ nhàng hơn nhiều.
Khu vực chỗ Phiêu Miểu Điện cũng không thiếu linh vật, linh khí cũng vô cùng nồng đậm, tuy rằng tạm thời bị khốn ở chỗ này, nhưng Lục Tiểu Thiên nhất thời cũng không gấp đi ra ngoài. Loại việc này căn bản gấp không được, lúc này Lục Tiểu Thiên ở trong kết giới đang ủ chế lượng lớn Túy Tiên Tửu, ngoài ra vẫn lưu lại một số linh thạch, dùng để thoi luyện các loại linh vật khác.
Ngày tháng chính là trải qua trong loại việc tu luyện khô khan và đơn điệu, cũng may Lục Tiểu Thiên đã quen với loại cuộc sống đơn điệu như vậy.
Hoàn cảnh xung quanh cũng theo thời gian được Lục Tiểu Thiên không ngừng thăm dò ra tất cả. Nguyên Quy Giáp liên tục ghi chép lại mỗi một lộ tuyến mà hắn đi qua, mấy lần phát hiện ra yêu thú cường đại, Lục Tiểu Thiên cũng đều tránh đi từ xa.
Thẳng tới mấy tháng sau, Lục Tiểu Thiên vì tránh né một nhóm người khác, bỏ chạy về phương hướng ngược lại, nhưng lại không cẩn thận đụng phải một người khác. Chính là Vương Đà Quái trước đó cùng hắn tổ đội qua, cũng như một mực chống đối hắn. Ngay cả như vậy, Lục Tiểu Thiên cũng có chút giật mình, bản lĩnh che giấu khí tức của Vương Đà Quái cũng không thấp hơn hắn. Nhưng nghĩ lại thì cũng là điều bình thường, nếu không phải như vậy, Vương Đà Quái muốn chạy thoát khỏi sự truy sát của Xích Vân Tang và Thiết Thi Bọc sợ rằng cũng không phải là chuyện dễ.
"Thật là nhân sinh nơi nào mà không thể gặp lại, ta còn tưởng là ai, thì ra là Lục đạo hữu. Đoạn thời gian gần đây, Lục đạo hữu vẫn tốt chứ?" Vương Đà Quái nhìn thấy Lục Tiểu Thiên, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
"Nhờ phúc của Vương đạo hữu, vẫn sống không tệ lắm. Ta còn có chút việc, không cùng Vương đạo hữu ôn chuyện cũ được, cáo từ!" Lục Tiểu Thiên chắp tay nói. Tuy rằng lúc trước có hận ý không thấp với Vương Đà Quái, nhưng đối phương là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, có thể sống tới hiện tại thì bản lĩnh cũng không nhỏ. Lúc này hắn không muốn cùng Vương Đà Quái chiến đấu đến lưỡng bại cầu thương, dù sao ở nơi Phiêu Miểu Điện nguy cơ tứ bề này, làm sao tiếp tục sinh tồn mới phải là điều cần phải cân nhắc. Về phần một số tư thù cá nhân đều tạm thời bỏ qua một bên, nguyên thần tinh phách trên tay hắn cũng không phải một mực sử dụng không hết, ai biết được sẽ phải còn ở lại nơi này tới bao giờ, trước khi tu vi bản thân được đề thăng, số nguyên thần tinh phách hiện có phải sử dụng tiết kiệm một chút.
"Lục đạo hữu, chúng ta xa cách mấy tháng trời, không dễ dàng gì mới gặp được, cũng nên ôn lại chuyện cũ, vì sao lại đi vội như vậy?" Lục Tiểu Thiên mốn đi, Vương Đà Quái lại có bộ dạng cười híp mắt, theo sát phía sau Lục Tiểu Thiên, một bộ dạng như thuốc cao bôi trên da chó vậy.
"Lời nói không hợp, nửa câu cũng là nhiều, Vương đạo hữu cứ tự nhiên đi." Lục Tiểu Thiên lạnh lùng nói một câu, quay người nhanh chóng rời đi.
"Hắc hắc, Lục đạo hữu, thật không giấu gì, ta vô cùng cảm thấy hứng thú với một kiện bảo vật trên người ngươi, chỉ cần Lục đạo hữu chịu tặng món bảo vật đó cho ta, ta tự nhiên là quay người rời đi, tuyệt sẽ không quấy rầy Lục đạo hữu một khắc nào." Vương Đà Quái cười đắc ý nói, nhìn thấy Lục Tiểu Thiên gia tăng tốc độ, tốc độ của y cũng đề thăng thêm vài phần.
"Ta là một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, trên tay có thể có bảo vật gì, ngươi sợ rằng đã nhìn lầm rồi." Lục Tiểu Thiên đưa lưng về phía Vương Đà Quái, ánh mắt lóe qua một tia sát khí, trên miệng không nhanh không chậm nói..
"Lục đạo hữu làm gì mà giả hồ đồ. Ngày đó Xích Vân Tang lòng dạ độc ác cấu kết với con Thiết Thi Bọc kia, chúng ta đều bị khốn bên trong hang động cổ quái đó, nếu như không phải Lục đạo hữu trong nháy mắt đã phá hỏng cấm chế, sợ rằng chúng ta đều đã chết trong tay con Thiết Thi Bọc kia rồi. Chỉ là cấm chế đó vô cùng thần kỳ, Trận Pháp Sư có lợi hại hơn nữa muốn phá giải sợ rằng cũng cần thời gian nhất định. Lục đạo hữu không ngờ nhấc tay đã phá giải được nó, nếu là người không hiểu trận pháp thì thôi đi, nhưng ta trước đó cũng có một người bằng hữu thân thiết là Trận Pháp Sư, biết rằng Lục đạo hữu chắc hẳn không phải dựa vào bản lĩnh của bản thân mà phá giải, chắc hẳn trên người có khí cụ cực phẩm dùng để phá giải trận pháp. Chỉ cần Lục đạo hữu chịu tặng cho ta, ta bồi thường cho đạo hữu một chút cũng không phải không được."
Vương Đà Quái một bên đuổi, một bên chú ý tới động tĩnh của Lục Tiểu Thiên. Tốc độ bỏ chạy của Lục Tiểu Thiên cũng không hề nhanh, còn chậm hơn tốc độ khi chạy trốn dưới tay của Thiết Thi Bọc và Xích Vân Tang, lại cộng thêm bản thân Lục Tiểu Thiên là một Trận Pháp Sư, Vương Đà Quái tự nhiên cũng phải đề phòng vài phần.
Một khi Lục Tiểu Thiên tế ra trận pháp lợi hại, Vương Đà Quái tự nghĩ cũng có thể lập tức thoát khỏi hạch tâm trận pháp. Tên Lục Tiểu Thiên trước mắt chung quy cũng là Kim Đan sơ kỳ, nếu như không có trận pháp tương trợ, y tự tin có thể bắt được hắn. Hơn nữa việc Lục Tiểu Thiên thật sự là dựa vào bảo vật phá trận, hay là dựa vào bản lĩnh của bản thân, trong lòng Vương Đà Quái cũng không hề nắm chắc. Vương Đà Quái nói nhiều như vậy chỉ là dò la xem Lục Tiểu Thiên thật sự có chuyện gì hay không. Nếu như thật sự có bảo vật, sẽ khó tránh khỏi việc giết người đoạt bảo.
Bảo vật như vậy, tự nhiên là không thể để người thứ hai biết được, đặc biệt là trong khu vực Phiêu Miểu Điện tràn ngập cấm chế như vậy. Nếu như không có, nếu như Lục Tiểu Thiên chịu thuần phục, y cũng có thể cân nhắc lưu lại tính mạng của Lục Tiểu Thiên, dù sao có một Trận Pháp Sư ở bên cạnh, việc sinh tồn ở đây cũng thoải mái hơn nhiều.
Lục Tiểu Thiên tự nhiên là không biết Vương Đà Quái đang tính toán gì. Vương Đà Quái trong ngoài bất nhất, nếu như thuận theo ý của Vương Đà Quái, thừa nhận trên người có bảo vật phá cấm chế, tám chín phần mười là khó tránh khỏi cái chết.
Đối với điểm tâm tư này của Vương Đà Quái, Lục Tiểu Thiên cũng lười đi suy đoán. Hắn cũng giống như Vương Đà Quái vậy, sớm đã nổi sát tâm với đối phương. Trước đó chỉ là không muốn tự tổn thương nguyên khí mà thôi, tên Vương Đà Quái lúc này lại liên tục khiêu khích, lập tức khiến cho một chút nhẫn nại trong lòng Lục Tiểu Thiên cũng không còn nữa.
Dựa vào sự quen thuộc với nơi này, Lục Tiểu Thiên không cần bao lâu đã chạy tới một khu đất trống trải, không chỉ không hề tiếp tục bỏ chạy, ngược lại còn dừng lại, xoay người nhìn chằm chằm Vương Đà Quái.
"Lục đạo hữu, đã từng cân nhắc kỹ chưa?" Vương Đà Quái có chút kinh nghi bất định nhìn Lục Tiểu Thiên. Sự đề phòng với Lục Tiểu Thiên chưa từng thả lỏng chút nào, nhưng nhìn thấy Lục Tiểu Thiên không hề có cử động khác thường nào, trong lòng khẽ yên tâm. Khi lấy lại tinh thần không khỏi vì sự cẩn thận sợ sệt của bản thân mà cảm thấy có mấy phần khó chịu, thầm trách bản thân có phải có chút cẩn thận quá mức hay không. Một tên tu sĩ Kim Đan sơ kỳ mà thôi, có thể giở được trò gì? Ngay cả là Trận Pháp Sư, có thể khiêu chiến vượt giai với y sao, cho dù có thể kéo dài nhất thời, muốn làm gì được y cũng không phải là chuyện dễ dàng.
"Biết ta vì sao lại dừng lại ở nơi này không?" Lục Tiểu Thiên lạnh lùng nhìn Vương Đà Quái nói.
"Vì sao? sẽ không phải là Lục đạo hữu ngây thơ cho rằng chỉ bằng một số thủ đoạn nào đó liền có thể thật sự chống lại được ta sao." Vương Đà Quái hừ một tiếng nói.
"Nơi này hoang dã rộng rãi, vừa hay sẽ làm nơi chôn xương của ngươi." Khóe miệng Lục Tiểu Thiên giật giật, nhấc tay liền lấy ra Hoả Giao Cung Tiễn, viên nguyên thần tinh phách của Thâm Hải Thanh Yêu Viên trước kia chưa dùng hết, lần nữa được Lục Tiểu Thiên vận dụng.